TL: Cat
Editor: inox_cae
Cả 2 đứa đều thi xong rồi, giờ chỉ chờ điểm trong sợ hãi thôi...
======================================
Tôi đi tới trường như mọi ngày, và khi tới được lớp…
Tôi được nhìn thấy một thứ khá kì lạ.
Sakaguchi, với cái băng bịt mắt và cánh tay bị bó bột.
Đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm qua cô ấy nói là vì có trăng tròn nên cô ấy sẽ đi săn thứ gì đó.
Có vẻ như trong lúc đi săn cô ấy đã bị thương.
Tôi thở dài.
Uaaaaa… Không ngờ cô ấy bị chuunibyou nặng như này.
Cô ấy lẩm bẩm với ánh nhìn khó chịu.
【Kĩ năng: Tăng Cường Thính Lực đã được kích hoạt】
“Mình đã không nghĩ tới chuyện sẽ có một con quái vật nhện sẽ tấn công… Nó mạnh hơn mình tưởng.”
Có vẻ như setting là cô ấy đi đánh với con quái nào đó.
Tôi ngồi lên ghế và nhún vai.
Buổi chiều, cô ấy đã bỏ băng bịt mắt và phần bột bó ra.
Khi đang nghĩ rằng cô ấy đã mất hứng thú với chuyện giả vờ bị thương, tôi trở về nhà.
Khi đang đi, tôi đi vào khu rừng hôm trước.
Đây là khu rừng mà tôi đã đánh bay Kuchisake-onna đi… Mà giờ mới nhớ, hồi nhỏ tôi cũng có nghe loáng thoáng rằng thi thoảng sẽ có quái vật xuất hiện quanh khu mình.
Tuy nhiên, tôi không thể tin được mấy chuyện đó vì cho tới tận bây giờ, tôi chưa được gặp con quái nào.
【Kỹ năng: Phát hiện nguy hiểm đã được kích hoạt】
Phát hiện nguy hiểm luôn ấy hả?
Tôi quay ra đằng sau, nơi tôi cảm thấy có nguy hiểm.
“Nhện…?”
Một con nhện khổng lồ đang ở đó.
Chân của con này nếu duỗi hết cỡ ra thì cũng phải hơn 10 mét.
Phần thân của nó lớn bằng một người trưởng thành, vào khoảng 1m x 30cm
Nhìn không khác gì mấy con quái nhện ở dị giới cả…
Xem nào, nếu mình nhớ không lầm thì… Sakaguchi có nói gì đó về nhện…
Lại thêm một chuyện nữa, lúc chị Abeno gửi tin nhắn cho mình thì kĩ năng kháng lời nguyền của mình cũng được kích hoạt…
Và cả lần đó nữa… Lúc tôi đang suy nghĩ…
Con nhện lao tới tôi.
.
.
.
.
.
POV: Abeno Kaguya
Có vẻ như trong cuộc đi săn hôm qua, một con quái nhện đã xuất hiện.
Chị gái và những người khác trong gia đình tôi đã chiến đấu với nó nhưng phải rút lui. Lela Sakaguchi sau đó đã phải cố gắng chống trả và phải chịu thương tích.
Mà, vì cô ta là một trong những Kẻ Thống Trị, nhận được sự bảo hộ của thần thánh nên mấy cái vết thương cỡ đó sẽ lành lại nhanh thôi.
Miễn là không phải nhận đòn đánh gây đột tử, mọi vết thương hay trạng thái bất lợi sẽ được hồi phục trong 48 giờ, vậy nên không có vấn đề gì cả.
“Quá trình hỗn loạn đang bị đẩy nhanh.”
Để giải thích cho tình hình hiện tại thì, thời cổ xưa, một con quái vật cực mạnh đã được phong ấn ở vùng này… Mà không, có thể nói nó là Thần cũng được, và nó sắp hồi sinh.
Bị ảnh hưởng bởi việc này, nhiều con quái vật cấp thấp như Kuchisake-onna và teke teke trong những truyền thuyết địa phương đã được thực thể hóa.
Nếu đây là một linh hồn bình thường thì việc thanh trừng sẽ khá dễ dàng, nhưng ở đây chúng ta đang nhắc đến một tồn tại mạnh ngang thần thánh.
Từ ngày xưa, con người đã chiến đấu với những thực thể siêu nhiên bằng những phong ấn và câu chú.
Nhưng, con người không thể… đánh bại được một vị thần.
Và khi thứ đó hồi sinh, có một nghi lễ là hiến tế một miko để cầu xin nó quay trở lại giấc ngủ.
Đó là một truyền thống từ xa xưa, và là nhiệm vụ của gia đình Abeno.
Đi cùng với sự hồi sinh của Thần là một lượng lớn những con quái vật khác.
Đó là những gì đang xảy ra lúc này, nhiều quái vật và vong hồn đang lang thang ngoài đường vào buổi đêm, trông hệt như những gì được viết trong những cuốn sách cổ.
Trong trường hợp đó, gia đình phụ trách cho khu vực sẽ phải chọn ra vu nữ có sức mạnh yếu nhất trong nhà để dâng lên cho vị Thần.
Và bây giờ, mọi người trong nhà Abeno quyết định xem ai sẽ là người bị hiến tế.
Nhận thấy được việc quái vật xuất hiện nhiều một cách đột ngột, nhà thờ Thánh, nơi coi việc tiêu diệt quái vật là một nhiệm vụ tối cao, đã tham gia vào việc diệt trừ.
Nhưng mà thay vì đánh mấy con tép riu… Họ nên giúp với việc chống lại vị Thần kia thì hơn.
Sẽ không phải là không thể nếu họ đánh một cách nghiêm túc.
Mà, đó là ý định ban đầu của gia trưởng nhà Abeno… Nhưng nếu để họ đối đầu với thực thể đấy, thiệt hại sẽ quá lớn.
Dù sao thì, nếu phải chọn giữa việc mất đi một pháp sư trừ tà cấp cao khi chiến đấu với Thần và việc mất đi một miko yếu để không phải chiến đấu thì không cần phải nói cũng biết là họ sẽ chọn cái nào.
Và với việc này, nhiều miko trong gia đình Abeno đang phải chật vật đi săn thêm quái vật để không bị hiến tế.
Và hiện tại tôi đang đứng bét.
Tôi là người có ít kinh nghiệm nhất và cũng là người trẻ nhất trong số năm miko trong nhà.
Nếu là về tài năng bẩm sinh, tôi sẽ không thua họ… Nhưng tôi thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Nếu cứ như này thì người bị hiến tế sẽ là tôi.
Thực ra thì, tôi cũng chuẩn bị cho việc này rồi.
Đó là lý do vì sao hôm qua tôi đã quyết định bỏ đi săn giữa chừng và trở về.
Tôi biết rằng tôi đang làm phiền cậu ta, nhưng tôi muốn tận hưởng thứ được gọi là tuổi trẻ lần cuối trước khi ra đi.
.
.
.
.
.
Buổi chiều.
Tôi nở nụ cười cay đắng khi nhìn thấy Lela Sakaguchi đã hoàn toàn hồi phục.
Mặc dù nội tạng bị tổn thương nặng đến vậy nhưng bây trông cô ta như chưa từng bị thương vậy.
Tôi không có lời nào để diễn tả về cô ta ngoại trừ hai chữ “quái vật”.
Sau đó, tôi tiến vào khu rừng.
Bây giờ đã là xế chiều, đúng vào giờ thiêng.
Đúng lúc đó, có một linh cảm không lành lướt qua trong đầu tôi.
Sự hiện diện này… Quái vật?
Tôi nhìn thấy cảnh con nhện đất đang chuẩn bị tấn công Morishita-kun.
Nói về nhện đất… Đó là một con quái cấp cao mà ta không thể tự tiện đi đánh một mình mà không có sự cho phép và lựa chọn lực lượng từ gia trưởng.
Bằng chứng cho việc này là…
Hôm qua, cả chị tôi lẫn Lela Sakaguchi từ nhà thờ Thánh, được coi là có sức mạnh ngang với nhà Abeno, đã phải rút lui.
Dù cho Morishita-kun có mạnh như nào, cậu ta không thể đánh nó một mình được.
Tôi lấy bùa chú từ túi mình ra và ném nó về phía con quái vật.
Tôi không nghĩ là thứ này sẽ giết được nó, nhưng ít nhất nó sẽ kéo dài thời gian cho tôi và cậu ta chạy.
Và khi tôi đang chạy tới để cứu Morishita…
Một đấm.
Tôi không nghĩ cậu ta dồn nhiều sức vào cú đó lắm, nhưng chỉ với một đấm, cậu ta khiến mọi thứ bên trong con nhện bay đi. Và đương nhiên là con nhện cũng bay theo.
Cậu ta nói với giọng bình thường, thoải mái khi đứng giữa cơn mưa máu.
“Ah! Abeno-senpai! Chúc chị ngày tốt lành ạ!”
“A… Awawawawawawawa…”
Tôi khuỵu xuống đất vì quá bất ngờ.