"Th-Thiếp rất xin lỗi, ngài Maricle!!"
Khi tôi biết được rằng viên 'dạ mân côi' mà ngài Maricle đề xuất cho tôi là viên có chất lượng tốt nhất với tỉ lệ chỉ 10%, tôi cảm thấy cực kỳ áy náy. Từng giọt lệ chực chờ tuôn rơi cứ thế đọng lại trên khóe mắt tôi.
"Ta không bận tâm một chút nào cả đâu... Nhưng sao nàng lại chọn viên đá này vậy?"
Thậm chí đối với một đôi mắt thiếu kinh nghiệm, thì viên đá này vẫn có độ trong suốt rất thấp. Những viên đá "hạng hai" được Gina chuẩn bị đều hoặc là có「màu sắc có phần nhạt hơn trong khi loại đá này màu càng đậm càng tốt」hay「một chút nhỏ hơn so với những viên cùng loại」... Sự khác biệt giữa "hạng hai" và "hạng nhất" là rất nhỏ. Đặc biệt là khi kích thước và màu sắc phụ thuộc nhiều vào gu của một người.
Dù cho một viên đá『thẫm huyết hồng sắc』[note55697] có giá trị hơn, vài người lại thích『tiên hồng sắc』[note55698] hơn. Tương tự ậy, đôi khi người ta lại không thích có đá quý quá lớn được đính trên trang sức vì như thế sẽ quá nặng để đeo.
Thế nên dù cho những viên đá quý này chỉ được phân loại là "hạng hai", thì không đồng nghĩa với việc chúng có chất lượng thấp, mà độ hiếm và giá cả vẫn quan trọng hơn.
Nhưng mà... lựa chọn của tôi đơn giản là một thất bại toàn tập. Sự khác biệt giữa viên đá quý "hạng ba" này và những viên khác quá lớn, cứ như thể tôi đã chọn phải một viên sỏi giữa vô vàn những viên ngọc quý vậy.
"...Thiếp xin lỗi... Chỉ là... thiếp cảm nhận được một mối liên hệ nào đó với viên đá này... Thiếp nghe được rằng một viên『dạ mân côi』có thể trở nên tuyệt phẩm nếu liên tục được thanh tẩy nên là... Thiếp thấy được viên đá này đang tỏ ra... buồn bã... vì nó đã trở nên mờ đục thế này nên... thiếp muốn... đưa nó trở lại với vẻ đẹp vốn có..."
"Fufufu~ Thưa phu nhân Miltia, xin hãy nhớ một điều này. Trong cửa tiệm Yuzcha & Vettera này, chúng tôi chỉ nhận những viên đá đã được chính thức thanh tẩy bởi thánh nhân mà thôi."
Cô Gina lên tiếng giải thích về cách cửa tiệm cô ấy lựa chọn đầu vào sản phẩm với dáng vẻ như làm tôi liên tưởng đến ai đó đang khiển trách một đứa trẻ vậy.
Thế nhưng, ngay cả khi toàn bộ đá quý đã được thanh tẩy từ trước bởi thánh nhân đi nữa, vẫn có khả năng rất hiếm tồn tại những viên dạ mân côi mờ đục như này. Nó đã hấp thụ quá nhiều những thứ không sạch sẽ đến nỗi thánh nhân cũng không thể nào hoàn toàn thanh tẩy được. Những viên đá ấy sẽ cứ giữ mãi vẻ đục ngầu ấy mãi mãi vì dù có làm thế nào đi chăng nữa, việc thanh tẩy đơn giản là không còn khả thi.
"...Th-Thật vậy sao..."
Hiển nhiên là vậy rồi.
Viên đá này từng nằm ở một địa điểm quan trọng trong thủ đô. Dĩ nhiên là họ đã suy nghĩ kĩ khi đầu tư nhập về những viên đá quý rồi.
Điều đó có nghĩa là... lần này ngài Maricle đã phải chịu một khoản lỗ lớn...
Uuuh... Mình có áy náy đi nữa thì cũng làm gì có tiền giúp ngài Maricle bù lỗ đâu... Có lẽ mình có thể kiếm được chút đỉnh bằng việc mở một quầy đồ ăn và bán hải sản từ trong ao cá chăng?
"Miltia à, nàng không cần phải nản lòng đâu. Là một người từng được lòng tốt của em cứu giúp... ta hiểu rằng những cảm xúc ấy của em thực sự rất đáng trân trọng."
Ngài Maricle nói và như thể để an ủi tôi, ngài ấy còn đặt tay mình lên viên đá sẫm màu và mờ đục tôi đang cầm. Rồi đột nhiên...
「「Hử?!」」
Một ánh sáng chói lòa phát ra từ viên đá và dần chuyển sang sắc xanh nhạt. Khi ánh sáng dần tan biến đi, vẻ ảm đạm trên viên đá cũng vậy. Hiện ra ngay trước mắt chúng tôi đây chính là viên đá mờ đục đá hóa thành một màu xanh trong suốt đầy sâu thẳm.
Hệt như... một đại dương nhỏ đã được sinh ra bên trong viên đá ấy vậy...