Editor: poo_chan
Đa số công nhân viên chức lựa chọn hai tháng sau mới chuyển nhà qua phòng xưởng máy móc phân, nguyên nhân chủ yếu chính là câu nói của người xưa "Tháng chạp tháng giêng kiêng chuyển nhà".
Tuy nhiên cũng có ít người được phân phòng xong gấp không chờ nổi mà chuyển vào luôn, họ một chút cũng không tin câu nói đó, không thấy cả nước đều đang bài trừ mê tín phong kiến sao?.
Ngôn Tình Tổng Tài
Có người thấy người khác vào ở, nội tâm cũng lắc lư không ngừng, cuối cùng thì nhà mới cũng chiến thắng quan niệm cũ, ai ai nấy nấy cắn răng chuyển nhà, sợ ở chậm bị người khác chiếm tiện nghi.
Phương Tam Sơn thật ra không vội, dụng cụ gia đình gì đó trong nhà đều từ từ mà dọn dẹp ổn định mới mang theo cả gia đình năm người vào ở.
Phòng ở hơn bốn mươi mét vuông, được chia thành "bốn thất một thính", hai vợ chồng một gian, ba đứa trẻ mỗi đứa một gian.
ở cửa dựng một cái bàn thêm mấy cái ghế thành nhà ăn, phòng bếp thì trên hành lang.
Mấy người trẻ tuổi thầm nghĩ bụng, năm tới nghĩ không cần nghĩ.
chắc chắn là ở cùng bố mẹ.
Chờ mấy người họ trưởng thành, không chừng đã lên núi xuống làng rồi.
Đây là một vấn đề thực tế, mùa đông năm ngoái, mặt trên vừa lộ ra tiếng gió.
năm nay vừa bắt đầu tháng giêng.
liền có người trẻ lục đục mà rời đi thành phố, xuống nông thôn.
Thật ra thanh niên trí thức xuống nông thôn mấy năm nay đều có, chẳng qua bởi vì mấy năm nay huỷ bỏ thi đại học, số lượng thanh niên trong thành thị chồng chất, càng ngày càng nhiều người trẻ ăn không ngồi rồi, quốc gia lại không thể sắp xếp nhiều cương vị công tác như vậy, cho nên quy mô thanh niên trí thức lên núi xuống làng mở rộng tới phạm vi cả nước.
Thanh niên trí thức nơi này, gần nhất thì đi đại nham thôn ở cách vách thành thị, xa nhất thì khó nói, trời nam đất bắc.
đi hướng Đông Bắc có Hắc Long Giang, đi hướng Tây Nam có Vân Nam.
Anh cả họ Phương Lập An bị sắp xếp tháng đi Hắc Long Giang, chị cả họ tháng tư đi An Huy.
Nhưng mợ cả nói cái gì mà không yên tâm về con gái, mắt thấy sắp đến tuổi gả chồng, đi nông thôn hoặc gả cho người trong thôn, nhỡ muộn vài năm lại thành gái lỡ thì, đường nào cũng không phải đường tốt.
Con trai thì có thể để đó mấy năm, trong nhà từ từ nghĩ cách, con gái làm sao trì hoãn cho được.
Cuối cùng chỉ có thể tìm công tác cho chị cả họ, trở thành công nhân ở lại trong thành.
Cha mẹ làm được như vậy cũng không nhiều, bởi vì niên đại này phổ biến nhất là gia đình nhiều con cái, phần lớn còn là trọng nam khinh nữ, có rất ít người có thể vì con gái làm được đến bước này.
Rốt cuộc thì về sau con gái cũng phải gả đến nhà người khác, phần công tác kia chẳng phải chắp tay cho không nhà người ta hay sao? Mợ cả cũng là đau con cái cấp bách lắm mới nghĩ ra biện pháp này.
Bà ngoại ông ngoại thấy cũng không dám nói gì, chỉ là càng ngày càng than ngắn thở dài lộ ra lo lắng trong lòng họ.
Phương Lập An cũng không đồng tình với cách làm của mợ cả, không phải bởi vì con gái về sau là con nhà người khác, công tác cũng thành của người khác.
Chuyện này có xuất phát điểm tốt, cha mẹ anh em đau lòng chị em trong nhà làm ra một loạt lựa chọn và nhượng bộ, chẳng qua cách làm này sẽ chôn xuống tai hoạ ngầm giữa quan hệ các thành viên trong gia đình.
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, không sợ nghèo mà sợ không yên, lời người xưa nói không phải không có đạo lý.
Theo như cô biết, thanh niên trí thức được trở lại quê hương phải chờ tới tận năm .
mười năm ở nông thôn, không biết mỗi khi anh cả họ nhớ về chuyện này sẽ có tâm tình gì, có thể sinh một tia oán hận đối với cậu cả mợ cả hay không.
Dù sao trước ngã rẽ của vận mệnh, hắn bị đưa đi nông thôn, còn chị gái lại trở thành công nhân.
Tính tuổi thì, năm nay Phương Lập Tân mười bốn tuổi, mùa thu có thể học năm nhất cao học, sang năm học năm hai, muộn nhất năm sau khả năng sẽ bị sắp xếp lên núi xuống làng.
Năm sau là năm , khả năng hắn sẽ phải ngốc ở nông thôn những bảy tám năm.
Phương Lập Bình nhỏ hơn ba tuổi so với hắn, sẽ khoảng bốn bảy năm sau phải xuống nông thôn.
Thiếu nam thiếu nữ mười sáu tuổi xuống nông thôn có thể làm cái gì? Việc trong nhà đều làm không nhanh nhẹn, làm sao có thể trồng trọt, thật là lo chết đứa em gái này mà.
Lo lắng thì thế nào, thời gian một chút một chút đều đều chậm rãi trôi qua.
Việc mấy anh em tách gian ra ở đương nhiên do Phương Lập An lén lút đề ra yêu cầu với ba, lý do là cô muốn có không gian riêng của mình, an an tĩnh tĩnh mà đọc sách học tập.
Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đều không phải người trọng nam khinh nữ, dù là con trai hay con gái đều là bảo bối trong nhà, cho nên chưa nói hai lời đã đồng ý rồi.
Ngăn cách giữa các gian là Phương Tam Sơn làm, mỗi gian còn thêm cái cửa sổ để bọn nhỏ dùng, nếu không gian quá tối không đọc sách được, còn gian của hắn và Hứa Xảo Mai thì không có không sao cả.
Cơ mà may mắn nhà hắn là nhà thứ nhất ngoài cùng của tầng, có hai cái cửa sổ, nên bốn phòng được ngăn cách đều rất sáng sủa.
Phòng bọn nhỏ mỗi phòng một cái giường khoan centimet, đuôi giường làm thành một cái bàn học nho nhỏ.
Đây đều là Phương Tam Sơn đi xưởng phế phẩm tìm đầu gỗ tự làm.
Phương Lập An đem sách nhặt được ở xưởng phế phẩm một quyển lại một quyển phủi phủi phơi phơi, sau đó phân loại dựa vào ngành học, còn dựa vào trình độ khó dễ đặt ở bàn học, mấy quyển lặp lại để dưới gầm giường.
Cô thông báo với Phương Lập Tân và Phương Lập Bình, bảo bọn họ muốn xem thì tự vào lấy.
Phương Lập Tân phun tào trong lòng, anh mới không muốn nhìn, cả đời đều không muốn nhìn...
Phương Lập Bình lại nghĩ, em gái khắc khổ như vậy, cô cũng phải cố gắng! Phải đọc thật nhiều sách!
Vừa dọn sang nhà mới, Phương Lập An thật sự rất bận.
Mỗi lần Hứa Xảo Mai mua lương thực về nhà, Phương Lập An liền trộm khi cả nhà không để ý lén lút thêm vào trong một ít lương thực cùng loại, có thi còn thêm chút bột protein vào bột mì, trộn lẫn chút yến mạch vào hoa màu, chút gạo tẻ vào gạo, tóm lại chính là tìm mọi cách để cải thiện thức ăn trong nhà.
Nhưng mỗi lần cô cũng không dám cho quá nhiều, sợ bị ba mẹ phát hiện ra manh mối.
Thời buổi này, lương thực người thành phố đều có định lượng rõ ràng, mỗi tháng mua đều được lượng lương thực như vậy, nếu cô thêm quá nhiều vào trong, sẽ thật dễ để phát hiện.
Thời gian dài, vô tri vô giác thay đổi, Phương gia năm khẩu phần ăn tích luỹ theo ngày tháng, người người nhìn đều trắng nõn, khoẻ mạnh hơn so với mọi người xung quanh.
Từ khi dùng tới không gian, cơm sáng Phương Lập An đều ăn rất ít, ăn nửa chén cháo xuống bụng liền cầm chén đẩy sang cho ba.
Ban đầu ba mẹ cô còn khuyên cô ăn thêm chút lương khô, không ăn sẽ đói.
Sau này, thời gian lâu rồi, cả nhà ai cũng đều thành thói quen.
Kỳ thật Phương Lập An đợi bọn họ đi rồi, thường xuyên lén lút cho mình thêm cơm.
Hai quả trứng gà, một ly sữa bò, thêm một quả táo.
Cuối tuần hoặc thời điểm trong nhà có người, chốc chốc trộm ăn một viên kẹo sữa đại bạch thỏ, chốc chốc lại trộm ăn một ngụm bánh mì lúa mạch, tóm lại sẽ không để chính mình bị đói.
Bởi vì thức ăn của Phương Lập An trong nhà là tốt nhất, cho nên cô lớn lên cũng tốt nhất, vừa trắng vừa nộn giống đứa bé có phúc.
Chọc đến hàng xóm xung quanh đều cực kỳ hâm mộ, há mồm ngậm miệng đều khen cô có phúc khí, sau lưng lại nói thầm đầu óc người nhà họ Phương có phải hỏng hết rồi hay không, đồ ăn ngon đều cho con gái ăn, dưỡng con gái tốt như vậy thì có lợi ích gì.
Phương Lập An nghe được vài lần, cũng không để trong lòng, nên làm gì vẫn làm gì, vẫn ở lì trong nhà đọc sách, vẫn không thích đi ra ngoài chơi, vẫn là cái trạch nữ ngàn năm.
- ------------------------------
Xin lỗi các nàng nhiều.
Chiều nay poo_chan về quê nên trên đường say xe không edit được hic.
Vả lại tui mới nhận ra ngày kia mới giao thừa:> Cơ mà phúc lợi vẫn có, các nàng tận hưởng nha moa moa ~~~.