Tháng 8, phụ bản lẫn tạp chí chính của Thời thượng Phong Hành cùng được phát hành. Diệp Nam Bình thành công ký hợp đồng với Rewon, giành được một hạng mục nặng ký. Mà mèo của Diệp Nam Bình cũng nổi tiếng, có công ty liên hệ với studio của Tân Vãn Thành muốn tìm Cái Lẩu chụp ảnh quảng cáo.
Tân Vãn Thành không ngờ ảnh chụp của mình không chỉ giúp mình nổi mà lại còn giúp mèo Diệp Nam Bình nổi tiếng hơn. Muốn tìm Cái Lẩu chụp ảnh quảng cáo là một nhãn hiệu mỹ phẩm, nó sẽ xuất hiện trong loạt sản phẩm phiên bản giới hạn mùa thu. Tân Vãn Thành lóe lên ý tưởng tranh thủ cho bản thân, nhận cơ hội chụp ảnh quảng cáo này luôn.
Studio Tân Vãn Thành trước mắt tuy không thiếu việc làm nhưng chỉ là chụp ảnh cho một số tạp chí, cô còn chưa nhận được sô chụp quảng cáo nào. Giám đốc thương hiệu của nhãn hiệu mỹ phẩm rất thích biểu cảm của Cái Lẩu trong phụ bản của Thời thượng Phong Hành nên đồng ý cho cô thử sức.
Ngày chụp thử có một nhiếp ảnh gia tới từ Nhật Bản tham dự, kinh nghiệm của người ta phong phú hơn Tân Vãn Thành rất nhiều. Nhưng tính cách Tân Vãn Thành là thế, cho dù một cơ hội nhỏ bé rơi vào tay cô thì cô cũng nỗ lực hết sức mình.
Thời điểm Tân Vãn Thành chụp ảnh, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều, chụp thử xong thì về chờ thông báo.
Một tuần sau, nhãn hiệu mỹ phẩm đó liên hệ với trợ lý Tân Vãn Thành hẹn thời gian ký hợp đồng. Trợ lý nhận được điện thoại của bên nhãn hàng thì giả vờ bình tĩnh, khi cúp điện thoại mới hét toáng lên, thậm chí còn cảm thán: “Trước đây anh Lục Miểu nói studio có phong thủy tốt em còn không cảm thấy gì, bây giờ mới thấy phong thủy ở đây thật sự rất tốt.”
Người phụ nữ trước đó của Lục Miểu là người HongKong, người HongKong rất tin chuyện phong thủy này, studio đã từng mời thầy tới xem. Trợ lý hiện giờ của Tân Vãn Thành là người cũ của ekip Lục Miểu, cảnh ngộ trước đó của Lục Miểu cô ấy đều biết nên khó tránh việc cảm thán bây giờ.
Tân Vãn Thành thật ra không tin những chuyện thế này, cơ hội là dựa vào chính bản thân cố gắng, tin vào bản thân sẽ không sai.
Buổi chiều Tân Vãn Thành đi siêu thị mua ít đồ đông lạnh, đồ khô loại ngon nhất, quay về chung cư khao “ân nhân” Cái Lẩu.
Đầu tháng này, Diệp Nam Bình đã đem hết hành lý của cô từ nhà Thương Dao về nhà anh. Tân Vãn Thành suy nghĩ cẩn thận, vẫn không định ở chung, cô nhờ trợ lý giúp mình tìm nhà để chuyển, ngay tuần sau đó cô tìm được một chung cư tốt. Chung cư ở Swan bay, cô là hàng xóm với Linda.
Khi mới tốt nghiệp cô theo Linda làm việc, hâm mộ Linda ở nhà khu vực tiền thuê tới 10 vạn, hiện giờ cô dọn đến đây cũng xem như thực hiện được mục tiêu khi mới tốt nghiệp của mình. Nhưng từ khi cô dọn sang nhà mới, Diệp Nam Bình thỉnh thoảng mới ở nhà mình vài ngày, còn lại đa số thời gian đều ở nhà cô. Cứ qua lại thường xuyên như vậy, Cái Lẩu đưa luôn cho cô nuôi.
Thương Dao và Linda tới nhà cô tân gia, Thương Dao không hiểu nổi sao phải tốn thêm khoản tiền thuê nhà, “Nhà Diệp Nam Bình to như vậy có gì không tốt?”
Đúng là nhà cô với nhà Diệp Nam Bình thì nhà cô không bằng nhà anh. Linda lại hiểu cách làm của Tân Vãn Thành nhưng ngại nói trước mặt Thương Dao. Khi Thương Dao đi toilet mới nói riêng với Tân Vãn Thành: “Chị hiểu em, phụ nữ có chỗ ở của mình, lúc cãi nhau cũng có thể tự tin hơn.”
Tân Vãn Thành cười, cụng ly với Linda.
May mắn như Thương Dao vẫn là số ít. Thương Dao tuy là ở nhà Triệu Tử Từ, nhưng mỗi lần cãi nhau đều do Triệu Tử Từ lăn ra khỏi nhà suy nghĩ lại, khi bình tĩnh rồi thì lại lăn về tự kiểm điểm bản thân.
…
Đêm đó Diệp Nam Bình tới nhà cô ở. Vừa mở cửa thì thấy 1 túi đồ to tướng, đồ hộp với đồ ăn đông lạnh, anh chưa kịp nói gì thì thấy 3 cô gái đang ngồi ở bàn ăn.Ba cặp mắt đồng loạt nhìn ra, Diệp Nam Bình dừng lại ở huyền quan.
Linda cười nói: “Thầy Diệp về rồi, có phải chúng ta nên đi không?”
Thương Dao uống hơi nhiều: “Dựa vào cái gì mà anh ta tới thì chúng ta phải đi? Anh ta cũng đâu phải bạn trai Vãn Vãn…”
Linda vội vàng bịt miệng Thương Dao lại, tiếc là mấy lời này của Thương Dao Diệp Nam Bình nghe rất rõ, không có biểu hiện gì mà đứng ở huyền quan. Linda uống hết ly rượu, kéo Thương Dao đứng lên: “Chúng tôi có việc đi trước.”
Thương Dao lẩm bẩm phản đối, bị Linda lôi tới huyền quan, mang giày vô đi mất.
Tiếng đóng cửa vang lên, căn nhà rơi vào yên tĩnh. Tân Vãn Thành rất ngại ngùng đứng dậy, khụ một tiếng, thu dọn chén đũa. Khi từ phòng bếp ra thì Diệp Nam Bình đã thay dép ngồi trên sofa, mở hộp đồ hộp cho Cái Lẩu ăn. Một lúc lâu anh không nói tiếng nào, Tân Vãn Thành ngồi xuống bên cạnh anh, anh cũng không ngẩng lên nhìn cô.
Tân Vãn Thành không nhịn được hỏi: “Anh nghĩ gì vậy?”
“Suy nghĩ khi nào thì em mới có thể chuyển anh thành chính thức.” Anh đáp rất thản nhiên nhưng có thể thấy rõ là rất để tâm.
Hai năm trước cô còn cung kính gọi anh là thầy Diệp, hai năm sau anh lại giống như một người không có danh phận, cho dù là ai thì cũng làm sao vui nổi?
Im lặng một lúc lâu, Tân Vãn Thành hắng giọng.
Trạng thái của hai người hiện giờ, thật ra cũng không khác gì một đôi tình nhân, cô cũng không lo lắng nghĩ là anh sẽ rời đi bất cứ lúc nào như trước nữa, phần tự tin này là anh cho cô, mà cũng là cô cho chính bản thân mình.
Cô nghiêng người sang anh.
Giống như năm đó trong xe Đại G, thổ lộ với anh: “Vậy xin hỏi thầy Diệp, hiện giờ anh thiếu bạn gái sao?”
Tính tình cô như vậy, vẫn quen với cách tự mình chủ động. Cô chờ anh nói: Thiếu.
Cô đã nghĩ sẵn câu trả lời: Vậy anh cảm thấy em thích hợp không?
Nhưng cô chờ đợi, chỉ đợi được ánh mắt anh nhìn cô, nói: “Không thiếu.”
Tân Vãn Thành cau mày. Lời thế này thì cô nói tiếp thế nào?
Vòng tay anh ôm eo cô hơi dùng sức, cô liền rơi vào lòng anh, “So với bạn gái thì hiện giờ anh còn thiếu một bà Diệp hơn.” anh nói.
“…”
“…”
Cô gái này càng ngày càng trở nên ưu tú, sự tự tin từ bên trong càng làm cho đàn ông mê mẩn, càng yêu, cũng càng bất an. Diệp Nam Bình chưa từng nghĩ tới một ngày kia, chính mình cũng có những ý tưởng hẹp hòi—
Anh muốn đem cô giấu vào trong túi.
Mà cô đã định sẵn là sẽ bay cao.
Anh hôn lên chóp mũi cô: “Thế nào? Có thể suy xét một chút không?”
Trong nhất thời Tân Vãn Thành không biết anh đang nói đùa hay thật. Nếu là đùa, theo cá tính của anh thì không thể lấy chuyện này ra đùa? Nhưng nếu không phải đùa, tư thế này rõ ràng là anh chỉ thuận miệng nhắc tới…
Anh hôn cô từ chóp mũi đi xuống, tới môi cô, bị cô không nặng không nhẹ cắn cho một cái: “Không xem xét!”
Anh lại vẫn hỏi cô: “Tại sao?”
Tân Vãn Thành cong môi: “Tốt xấu gì năm đó em còn có cái móc khoen, anh thì…” Cúi đầu nhìn anh, hai tay trống trơn.
“Anh cũng cho em một móc khoen nhé?” Diệp Nam Bình nói rồi quay đầu nhìn đống lon bia không trên bàn ăn.
Tân Vãn Thành vội vàng kéo mặt anh quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Diệp Nam Bình hơi thay đổi. Anh nói có vẻ rất nghiêm túc: “Vậy chờ một ngày nào đó em suy nghĩ, muốn gả thì nói với anh một tiếng…” Anh chờ em…
Khi chụp ảnh quảng cáo cho Rewon, thật ra Diệp Nam Bình đã chọn một chiếc nhẫn trong bộ sưu tập. Nhiếp ảnh gia quay đầu lại biến thành khách hàng, Giám đốc tại trung Quốc tươi cười thực hiện vụ mua bán này.
Diệp Nam Bình muốn 3.17 cara, vì vậy cần phải chờ, từ mức IF trở lên thì ở Rewon phải thu mua từ các phòng đấu giá trên thế giới. Anh nhờ Giám đốc hỗ trợ, có kim cương với độ trong và cara phù hợp như yêu cầu thì để lại cho anh.
Ekip biết anh không có bạn gái, cứ cho là anh mua để dành.
17 tháng 3 là ngày đầu tiên anh gặp cô ở Monaco.
…
Bên Giám đốc kia chưa có tin tức, bên này Diệp Nam Bình nhận được lời mời phỏng vấn của Youth Vision. Phía Youth Vision thông qua những con đường chính thức đã gửi lời mời cho anh nhiều lần nhưng đều bị anh từ chối. Anh luôn không thích ra trước ống kính, nhưng lần này anh nhận lời mời lại từ phía Tân Vãn Thành.
Lần này chụp ảnh cho Youth Vision là ekip của Tân Vãn Thành.
Nhiếp ảnh gia thương mại, nhiếp ảnh gia thời trang, và nhiếp ảnh gia nghệ thuật, Youth Vision mời một người đứng đầu mỗi lĩnh vực. Diệp Nam Bình luôn là người đứng đầu trong nhiếp ảnh thương mại, tiếc là Diệp Nam Bình thuộc kiểu dầu muối không ăn, kế hoạch đang muốn hủy bỏ vì không ai thay thế được vị trí Diệp Nam Bình thì Tân Vãn Thành xung phong nhận việc: “Tôi từng là trợ lý Diệp Nam Bình, nếu không để tôi thử xem?”
Tân Vãn Thành mang kế hoạch về nhà, đêm đó Diệp Nam Bình mới vào cửa chưa kịp đổi giày cô đã nhét kế hoạch vào tay anh.
Diệp Nam Bình cúi nhìn cô, cô hỏi: “Có đi hay không?”
“Em mời anh như thế à?” Anh ngẩng lên từ bản kế hoạch, nhướng mày nhìn cô. Giọng điệu ngang tàng, không có thành ý tí nào.
Tân Vãn Thành nghĩ nghĩ, tiến tới một bước, ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực anh: “Có đi hay không nè ~”
Diệp Nam Bình để kế hoạch lên tủ giày, cúi người thay giày, “Vẫn chưa đủ thành ý.”
Nếu mà cô có nửa phần quyến rũ như thế này trên giường, không chừng anh đã đồng ý rồi. Nhưng không ngờ cô lại bỏ cuộc dễ dàng: “Không đồng ý thì thôi.”
Tiện tay cầm lấy kế hoạch trên tủ, cùng với một hộp đồ chuyển phát nhanh để bên dưới, hậm hực quay đi: “Áo ngủ lần trước anh chọn cho em hôm nay gửi tới rồi, định mặc thử cho anh xem. Mà thôi.” Nói rồi đi ngang thùng rác định ném hộp đồ vào đó.
“Từ từ.” Anh vội vã kêu lên.
Tân Vãn Thành quay đầu lại.
“Là cái đó?” Anh cần phải xác định lại một chút.
“Đúng, là cái đó.”