- Đồng Đồng, anh đưa em về.
Vừa nói xong, Đình Hạo đã cầm lấy áo khoác, kéo Đồng Đồng đang ngơ ngác đứng dậy, đi theo mình. Đồng Đồng nhìn xuống bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay thanh mảnh của mình, có chút khó xử lên tiếng :
- Tổng giám đốc, em tự về được mà.
- Đồng Đồng, anh là đang tiết kiệm tiền cho em.
- Hả!!
Đồng Đồng chậm hiểu, không nghĩ được anh muốn nói điều gì. Đình Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ của Đồng Đồng, cất giọng trầm ấp, ánh mắt thoạt mềm mại :
- Không phải em đi xe buýt sao?
Bước chân của Đồng Đồng rất ngắn, so với tốc độ của Đình Hạo, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cô giống như đang chạy theo anh hơn. Lúc này đã quá giờ tan làm, nhân viên ở lại tăng ca cũng không nhiều, nếu không Đồng Đồng cũng không có can đảm đi cùng với Đình Hạo. Để người trong công ty nhìn thấy tổng giám đốc nắm tay cô đi xuống, không biết họ còn nghĩ được ra chuyện gì.
Đứng trong thang máy, cô đứng song song với Đình Hạo, tay anh vẫn không rời tay cô. Nhìn bóng hai người trong thang máy, Đồng Đồng thấy mình giống cô sinh viên trẻ, còn anh đích thị là một "ông chú". Cô và anh đứng cạnh nhau không có chút gì liên quan cả. Nghĩ vậy, Đồng Đồng liền bật cười khúc khích. Đột nhiên, Đồng Đồng cười lớn làm Đình Hạo khó hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô khiến anh mềm nhũn. Đưa tay vén gọn lọn tóc rơi trên má cô, Đình Hạo cười cười hỏi :
- Đồng Đồng, nghĩ gì vậy?
- Aaa, không có gì a.
Nếu Đình Hạo biết ý nghĩ của cô lúc này, không phải anh sẽ phạt cô sao. Nghĩ cấp trên của mình là "ông chú", tội này nhất định là nặng.
-...
- Tổng giám đốc, anh bỏ tay em ra được không?
- Em vẫn để ý mọi người xung quanh nghĩ gì.
Đình Hạo trầm giọng nói, rõ ràng là anh không vui.
- Em không để ý, là em...
- Không phải lo cho anh, Đồng Đồng.
-...
- Tầm này, dưới sảnh chỉ còn bảo vệ.
Nghe Đình Hạo hờ hững đáp, Đồng Đồng biết cô không thể thay đổi được lời anh nói. Cô đành để mặc anh cầm tay mình.
"Ding"
Cửa thang máy mở ra, Đình Hạo trầm ổn bước ra, kéo theo sau là Đồng Đồng. Đúng như anh nói, cả khu sảnh công ty lớn như vậy, không có đến một bóng người, thậm chí có thể nghe rõ tiếng bước chân hai người rơi trên nền gạch đá. Đồng Đồng bất giác nắm chặt lấy cánh tay Đình Hạo, bước chân cũng nhanh hơn. May mắn cho Đồng Đồng là cô không có đi một mình lúc này. Cô không phải đứa nhát gan, nhưng khung cảnh này thật đáng sợ. Đèn điện trong sảnh cũng chỉ để lại vài bóng ở phía trung tâm, tất cả các hành lang đều sâu hun hút, tối đen. Đồng Đồng rợn hết tóc gáy, cô không phải tăng ca, thật là tốt.
Nhìn bàn tay bám chặt lấy cánh tay mình, lại nhìn đến khuôn mặt tái mét của Đồng Đồng, Đình Hạo khóe môi cong cong. Cô vẫn chỉ là một cô nhóc, Đồng Đồng rất đáng yêu. Vòng tay rắn chắc của Đình Hạo ôm lấy bả vai cô, anh cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm :
- Đồng Đồng, có anh ở đây.
- Ừhm!!
Đồng Đồng gật gật đầu, trong lòng liền ấm áp. Cô biết chứ, biết là Đình Hạo đang ở ngay cạnh cô. Nếu không, cô làm sao đi bình tĩnh như vậy được. Không có anh đi cùng, cô không chạy trối chết mới lạ.
Một chiếc xe BMW i màu đen đỗ trước cửa công ty, Hứa Đồng Đồng thấy A Nghị bước xuống từ phía ghế lái. Anh bước đến đưa chìa khóa cho Đình Hạo, liếc qua Đồng Đồng một chút rồi gật đầu với cô, sau đó liền đi vào trong công ty. Không biết có phải áo giác hay không, Đồng Đồng thấy nét mặt A Nghị giống như đang nhịn cười.
Đồng Đồng còn mải nhìn theo A Nghị, một chiếc áo ấm đã được khoác lên người cô. Đồng Đồng ngẩn ra, nhận ra đó là áo khoác của Đình Hạo. Vậy áo khoác của cô, không phải để quên trên phòng anh rồi chứ. Lúc đó áo bị rơi xuống sàn, cô còn chưa kịp nhặt lên, anh đã lôi cô ra khỏi phòng rồi.
- Đồng Đồng, em có người yêu rồi?
- Ách!! Chưa có.
Câu hỏi kiểu gì vậy, Đồng Đồng tròn mắt nhìn anh, hai má ửng ửng. Người yêu, cô nào có chứ.
- Có người yêu, em sẽ không để quên áo đâu.
Đình Hạo bâng quơ nói, đôi mắt xanh như cười như không, tràn đầy thâm tình.
- Ách!!
- Nếu em chưa có, có thể xem xét tôi làm người yêu của em không?
Đại não của Đồng Đồng như ngừng hoạt động, xem xét tổng giám đốc làm người yêu của cô. Chuyện gì đang xảy ra vậy.
- Tổng giám đốc, anh tỉnh táo chứ?
Lúc sau, Đồng Đồng mới tiến đến gần Đình Hạo. Nhón chân, cô đặt bàn tay nhỏ bé lên trán anh, lạ thật không hề nóng. Chẳng lẽ, anh là đang nói thật. Ý nghĩ này khiến chính Đồng Đồng phải hoảng sợ.
- Em nghĩ sao?
Đình Hạo cười cười, muốn trêu chọc cô một chút. Vừa nói, anh vừa đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Đồng Đồng vào trong lòng. Tim Đồng Đồng vì hành động của anh, một lần nữa nhảy dựng lên. Tổng giám đốc, anh không cần phải tỏ ra nghiêm túc như vậy chứ.
Đồng Đồng bối rối nhìn Đình Hạo, chân tay bị anh ôm đến cứng đờ, khó khăn cử động. Cô chống hai tay lên lồng ngực anh, miệng cười toe, run run bật ra miếng chữ :
- Tổng giám đốc, anh đang đùa đúng không?
Nghe cô hỏi, Đình Hạo cũng không có trả lời ngay. Anh thâm trầm nhìn Đồng Đồng hồi lâu, ánh mắt nóng rực của anh khiến tâm cô ngứa ngáy. Nhưng Đồng Đồng không hiểu sao lại có chút mong chờ, anh sẽ trả lời cô thế nào. Cuối cùng, anh cũng buông Đồng Đồng ra, cười cười xoa đầu cô.
- Bị em nhìn thấu rồi. Lên xe đi, anh đưa em về.
Noi xong, Đình Hạo liền đi đến mở cửa xe cho Đồng Đồng. Nắm áo khoác của anh che kín người, Đồng Đồng bước theo anh, nhìn bóng lưng cao lớn của anh cô lại thấy có chút không chân thực.
-----------------------
"Anh cố tình để quên áo của chị, để chị phải mặc áo khoác của anh đúng không =)) Trả lời ngay, tên lưu manh kia!!"
Mn đừng quên vote cho mình một ☆ nếu thấy truyện hay nha. Cmt nhận xét nhiệt tình nào =)))
Love yah,