Một đêm nữa lại trôi qua trong rừng.
Akiko không hề chợp mắt một lúc nào, cô đang tích cực tìm lối ra nhờ những gợi ý của thần rừng, Leo thấy cô lục đục như vậy cũng không ngủ được. Trong màn đêm tĩnh lặng, vài làn gió nhẹ thổi lướt qua tán cây, nghe những tiếng xào xạc rất khẽ, đôi lúc ẩn hiện vài đốm sáng của đom đóm loé lên mập mờ huyền ảo. Bầu trời đen đặc phía trên cũng được những vì tinh tú chiếu sáng, khiến khung cảnh bớt u mị.
Dịch đến gần chỗ ngồi của Akiko, Leo khẽ đằng hắng
-E hèm, giờ này mà còn chưa ngủ à?
-Anh cũng vậy thôi.
Akiko đáp, giọng điệu lạnh lùng xen chút mệt mỏi.
-Đừng gắng sức quá kẻo ốm đấy!
Leo đặt tay lên vai cô, bàn tay ấy thật ấm áp, nhẹ nhàng, dù qua một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận được, cô dịu giọng.
-Lo cho anh trước đi, tôi biết tự chăm sóc bản thân mà!
-Vậy thì ngủ một chút đi, trí óc không nghỉ ngơi thì không hoạt động tốt được đâu!
Anh nhẹ nhàng kéo cô dựa vào vai mình, giống như anh trai đang lo cho em gái vậy, cô đã thấm mệt nên cũng không để ý gì nhiều mà thiếp đi ngay.
Trong thời gian này, tại thủ đô Magicland, chiến tranh vẫn diễn ra căng thẳng, số tỉnh chiếm lại được có xu hướng nghiêng về phía Magicland nhưng không đáng kể. Tuy nhiên với tình hình hiện nay thì quân đội sẽ cầm cự được bao lâu cho đến lúc thắng Shadow land?
-Đã sắp hết thời gian rồi!
Akiko nói, gương mặt không có vẻ gì là lo lắng như cô đã tìm ra câu trả lời hợp lí nhất
-Cô có thể tiết lộ một chút về hành động kì quái của cô đêm qua không? Tự nhiên lồng dậy đi loanh quanh...
Leo nhìn cô nghiêm túc, anh đã mất ngủ chỉ vì cái "hành động kì quái" của cô
-Ừm, anh sẽ biết ngay thôi.
Vừa đáp, cô vừa đi về hướng ngược lại của con đường mà lúc trước đã đi qua, nói vậy cho sang chứ thực chất cả hai đều bị thần rừng cho "tản bộ ngao du" suốt một tuần trời. Trước hành động khó hiểu của cô, anh không khỏi thắc mắc.
-Cô đi đâu thế?
-Suối! Tôi đang tìm con suối nhỏ!
Akiko vẫn bước đi khẩn trương mà không quay lại nhìn, anh càng tỏ ra không hiểu
-Suối để làm gì?
-Tưới cây.
Câu trả lời nghe thật "không liên quan" vào lúc này, anh hét lên
-Cô điên à?
-Không đâu, theo thuyết ngũ hành thuỷ sinh thổ, vậy tưới cây khắc có đường ra.
Akiko trả lời, gương mặt nhỏ nhắn có chút bừng sáng
-Khùng hả, thổ là đất mà!-Leo cáu kỉnh.
- Từ từ,nhờ đất mà cây mới được sinh ra, nhưng cây lại hút chất dinh dưỡng của đất, trên hết có nước thì cây và đất mới sống được, mà nguyên tố mộc và thổ lại khắc nhau, suy cho cùng thì cây vẫn "được lợi" nhất.-Akiko kiên nhẫn giảng giải.
-Tôi biết, thế cô định tưới hết cây trong rừng à?
Leo nhăn nhó, đã gọi là rừng thì chắc chỉ có ngập lụt mới mong tưới hết tất cả các cây.
-Không đâu, hẳn anh còn nhớ cái cây cổ thụ?
Akiko hỏi, gương mặt hơi nghiêng về bên trái.
-Có, thì sao? Cô định tưới nước cho nó à?
-Ừm, anh biết không, lúc chúng ta đi lòng vòng, ta chỉ gặp cái cây đó một lần duy nhất, thế nên về sau mới không biết là đi loanh quanh một chỗ. Với lại nếu đi quá xa cái cây thì không kịp quay về, có khi còn bị lạc ấy chứ. Có lẽ đây chỉ là một bài đố mẹo đơn giản của thần rừng thôi.
Leo vẻ nửa tin nửa ngờ, những gì Akiko nói cũng hợp lý, nhưng nếu cái gì cũng đơn giản thì mọi chuyện đã khác
-Tôi không biết có đúng không nhưng tốt nhất là nên thử.
-Cảm ơn.
Akiko khẽ mỉm cười rồi nhanh nhẹn bước đi, tiếng nước chảy rất gần đây rồi.
Con suối đó rất đẹp, dòng nước tinh khiết trong vắt chảy dài làm mòn những cục đá tạo nên hình thù kì lạ, trên mặt suối lềnh bềnh trôi vài chiếc lá hoặc vài bông hoa trắng muốt. Ánh nắng mặt trời phản chiếu xuống nước lóng lánh. Nơi này mà là địa điểm du lịch thì tuyệt vời phải biết.
-Tôi nhờ anh nhé!
Akiko mỉm cười nhìn Leo, anh khẽ gật đầu.
-Hãy giúp tôi di chuyển một lượng nước vừa đủ để tưới cho cây đại thụ.
Tức khắc, một dải nước nhỏ liền tách khỏi con suối "bay" lơ lửng trên không, ngón tay của Leo hơi phát sáng, tuy không có đũa phép nhưng anh vẫn có thể sử dụng phép thuật. Nói đúng hơn đũa phép chỉ là một vật trung gian để khai triển năng lượng bằng thần chú mà thôi.
Rạtttttt
Nước suối được tưới đều quanh gốc cây đại thụ, tầm vài giây sau, trên thân cây xuất hiện hình một chiếc đồng hồ, cái cây đó bắt đầu phát ra tiếng nói
-Hãy xoay kim đồng hồ một vòng, cánh cổng sẽ mở ra!
Akiko nhanh chóng làm theo, sau khi xoay kim đúng một vòng, thân cây mở ra một lỗ hổng rất lớn
-Đây là cổng thời gian, hãy nói tên địa điểm và thời gian cụ thể, cánh cổng sẽ đưa các ngươi đến tận nơi mà mình muốn.
Như một người hoàn toàn chủ động, Leo nắm lấy tay Akiko và nhảy vào cổng thời gian, không quên một lời chào.
-Cảm ơn ngài,Mộc thần.
Môi trường siêu không gian giống như đường chân trời, không có một điểm dừng nào cả, rộng và dài tít tắp, Akiko mơ hồ nhìn xung quanh, mọi thứ cứ nhoè nhoẹt trong mắt cô. Giọng của Leo vang đều đều bên tai
-Hãy đưa tôi đến cung điện thủ đô Magicland, năm X.
Dứt lời, cả hai đều biến mất .
End chap