Akiko bị Kira lôi vào trong phòng và nhốt lại, từ rày không cho đi đâu nữa, mọi sinh hoạt thường ngày đều chỉ diễn ra trong phòng ngủ, không hơn không kém.
Raven và Karen giám sát cô rất chặt chẽ, mấy con người hầu vênh váo thì suốt ngày hất mặt kiêu ngạo khi phục vụ cho một tù binh đặc biệt như cô.
Điều đó thật chẳng nhằm nhò gì so với sự tù túng mà cô đang chịu đựng. Không được phép ra ngoài, xuống thư viện, ghé vào phòng nghệ thuật hay luyện tập pháp thuật. Trong căn phòng đơn điệu của hắn, cô chỉ muốn nổ tung.
Hắn vốn đã bộc lộ bản chất dã thú từ những giây phút đầu tiên cô đặt chân đến đây. Trong trí nhớ của cô giờ không còn hình ảnh một Kira dịu dàng, từng giải cứu và chăm sóc cô lúc bị thương. Hắn đã gợi ý cô trốn đến Shadowland chắc cũng chỉ là muốn cô thành tội phạm vượt biên, phải nương nhờ vào hắn, thật bỉ ổi.
Thế mà trước đây cô còn nói dối Thủ lĩnh, Leo và mọi người để bao che cho hắn, lại còn đổ tội lên Pluto làm nó bị đưa đi cải tạo. Cô đúng là người xấu mà--> cái này là Akiko tự nghĩ đó nha!
Cô cảm thấy nhớ Leo vô vàn, chỉ muốn được trở về và chiến đấu bên cạnh anh như trước đây. Cô hối hận vì đã tin tưởng Adalia, đã không siêng học phép độn thổ, đã nói dối, đã....
- Akiko đâu rồi....- Kira mở cửa cái rầm, cô đang ngồi trên giường phải giật thót mình. Mặt hắn tuy không đỏ nhưng khắp người nồng nặc mùi rượu, chân thì đi theo hình xoắn quẩy mà đung đưa cái tà áo choàng, trông buồn cười vô cùng.
- Hừ, thật may là tôi không ngủ chung giường với loại người như anh! - Cô lấy tay bịt mũi rồi tụt xuống giường, hắn ngay lập tức ngả người lên nệm và nói sang sảng.
- Giữ cô ở lại... ợ hức... quá nguy hiểm...
- Tại sao? - Cô tiến về phía chiếc sofa quen thuộc của mình.
- Lần trước, cô đã... đi đâu? - Hắn hỏi mà mắt vẫn nhắm nghiền.
- Anh biết rồi còn gì! - Cô bĩu môi.
- Cô nói dối! - Hắn gầm lên và ngồi bật dậy, một sức mạnh vô hình lôi cô về phía hắn và ngã xuống giường.
- Tôi nói gì sai chứ? - Cô càng vùng vẫy càng cảm thấy đau đớn.
- Cô không có ở vườn, cô đi nơi khác, tôi có thể cảm nhận được cô dù ở bất kì nơi đâu! - Hắn có vẻ tỉnh táo khác hẳn lúc nãy, đôi mắt hung hãn nhìn cô như hổ đói nhìn mồi.
- Làm sao anh biết tôi ở đâu được? - Cô cố cãi lại.
- Tôi biết. - Hắn túm lấy tay phải của cô giơ lên. - Ấn nguyền cho phép tôi biết vị trí của cô, cô đã tìm thấy cánh cửa bí mật trong nhà kho toà tháp phía tây.
Cô đơ cứng họng, không thốt ra được lời nào.
- Cô đang tìm cái này đúng chứ! - Hắn đung đưa chiếc chìa khoá trước mặt cô, nó làm bằng vàng, so với những ước lượng và tính toán của cô, cá là nó có thể mở cánh cửa trong nhà kho.
- Anh biết tất cả, vậy sao còn hỏi tôi làm gì? - Cô nắm chặt tay thành nắm đấm.
- Tôi muốn xem sự thật thà của cô đến đâu mà thôi! - Hắn thì thầm vào tai cô, tay hắn luồn ra sau gáy, ấn môi cô vào môi hắn nhưng không thành, cô đã kịp né và che miệng.
- Anh còn muốn gì nữa, làm tình hả, đừng ấu trĩ như vậy chứ! - Giọng cô mỉa mai khích bác lòng tự trọng của hắn để hắn mất hứng. Nhưng coi kìa, hắn chỉ tiết kiệm cười nửa miệng.
- Đừng có đả kích tôi. Cô có biết là xưa nay tôi chưa từng ưu ái người phụ nữ nào như cô không? Nếu tôi trừng phạt cô thật sự thì cô đã chết vì bị tra tấn từ lâu rồi. - Hắn cởi áo choàng ném xuống đất, tiện tay bung mấy cúc áo rồi nhìn cô gái đang nằm bên cạnh không thể nhúc nhích vì bùa trói.
- Tôi thà chết còn hơn nhìn thấy mặt anh! - Cô trừng mắt nhìn. Đến giờ phút này thì không cần kiêng nể làm gì.
- Vậy thì nhắm mắt lại đi, tôi sẽ tra tấn cô.
Hắn trói hay tay cô lại bằng dây thừng rồi cột vào thành giường, cô dùng chân đạp vào bụng hắn mấy phát.
- Đừng có mà mơ, tôi đã từng ngủ với người khác rồi, anh chấp nhận làm người thứ hai à!
Mặt hắn biến sắc ngay lập tức, chẳng lẽ ngay từ đầu hắn cứ nghĩ là cô vẫn còn "độc thân"? Ai da, hắn mà cũng có lúc dễ thương thế này sao?!
- Cô... - Cuối cùng hắn nặn ra được một từ duy nhất.
- Việc gì phải sốc thế?! - Cô ung dung tự cởi trói cho mình rồi ngồi dậy ngay ngắn. - Lần này thì tôi không nói dối đâu, mà sao anh lại nói ấn nguyền cho anh biết tôi ở đâu?
- Vì tôi đã sai người lập ấn nguyền lên tay cô. - Hắn thản nhiên đáp, bao nhiêu dục vọng trong mắt hắn biến mất ngay sau đó.
- Vậy đằng sau cánh cửa bí mật là... - Cô nén cơn giận vào nắm đấm sắp giáng vào mặt hắn.
- Bảo bối tôi đã lấy được trong núi thần, Cuốn sách Lời nguyền cổ xưa...
Đó là cuốn sách ghi chép lại đầy đủ các loại bùa nguyền nguy hiểm một cách chi tiết và kĩ lưỡng nhất. Hầu như các loại lời nguyền đó đều bị thất truyền và cấm sử dụng từ thời xưa lắc xưa lơ.
- Khốn thật! - Cô đấm vào mặt hắn. - Anh đã reo rắc ấn nguyền lên người tôi và Adal, lại còn vu khống cho tôi bao nhiêu tội trạng nhờ con rối chết tiệt ấy, rút cục thì anh muốn gì?
Hắn dùng ngón trỏ quệt vết máu trên khoé miệng.
- Cô là một công cụ, một vũ khí vô cùng lợi hại. Những lời tiên tri về cô ngập tràn. Cô không hề cứu Magicland, cô chỉ làm thay đổi nó thành kì tăm tối hơn bây giờ mà thôi!
- Bịa đặt, nếu thế thì tôi ở đây làm gì? - Cô gào to muốn bể họng.
- Đó chính là số phận, cô có sức mạnh nhưng không phải mạnh nhất, cô có thể đánh bại tôi nhưng không thể chiến thắng trọn vẹn, rồi cô xem đất nước này sẽ ra sao! - Hắn ngửa mặt cười ha hả, thưởng thức sự tức giận của người khác chính là trò tiêu khiển thú vị nhất của hắn.
- Lí do gì anh nguyền rủa tôi, tại sao anh lại hành hạ Adal, ngay từ đầu anh dàn xếp để dồn tôi vào tròng đúng không? - Cô bắt đầu thấy lưỡi mình đắng nghét, hắn đúng là rắn độc mà.
- Tôi cần cô, nói đúng hơn là "Chủ nhân" của tôi cần cô. Với sức mạnh hiện giờ, thổi bay Magicland khỏi bản đồ đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. - Hắn thong thả ngồi lên sofa, điêu luyện rót một tách trà nhâm nhi.
- Anh nghĩ tôi sẽ phản bội lại họ sao? - Cô nhếch mép cười, trong lòng chỉ muốn xé xác hắn ra, như vầy là quá sức chịu đựng của cô rồi.
- Tôi có cách của tôi! - Hắn búng tay cái tách, ngay lập tức, Raven và Karen đẩy cửa bước vào, trên tay chúng cầm một tấm gương lớn với những đường viền làm bằng vàng ròng và điêu khắc tinh vi.
Chúng đặt tấm gương dựa vào tường rồi ra ngoài. Kira đưa tay chạm vào mặt kính, ngay lập tức nó trở nên sáng bạc và không còn khả năng phản chiếu. Ban đầu cô còn tưởng mình hoa mắt.
- Hãy cho ta thấy tương lai của Magicland! - Hắn ra lệnh, còn cô chỉ biết đứng nhìn.
Hình ảnh dần hiện lên như một thước phim ngắn. Quang cảnh đang hiện hữu phủ một màu xám xịt, cây cỏ héo úa, những ngôi nhà hoang tàn như không có người ở, dây leo và cây dại bám hết lên tường và mái nhà. Gạch vụn cùng tro tàn còn vương lại khắp nơi, hàng rào mắt cáo cao gần chục mét như chuồng động vật, không lấy một kẽ hở. Đây là Magicland của tương lai sao? Thật khó tin.
Cô hé miệng thở dốc, hình ảnh điêu tàn hoang phế kia khiến cô có chút gì đó sợ sệt nhen nhóm trong lòng. Cô không thấy chuyện đó giống một trò đùa, mặc dù Kira thừa khả năng để lừa cô.
- Chiếc gương thần này là vật phẩm mà tôi lấy được từ núi thần cùng với cuốn sách, cô tin hay không thì tuỳ, chứ lần này tôi không nói dối. - Kira nói chắc nịch. Đôi mắt hắn rất quả quyết, cô tin điều đó.
- Vậy rồi, anh muốn tôi làm gì? Theo phe anh chắc? - Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt cạnh bàn, hai chân giờ không còn cảm giác nữa.
- Tuỳ cô thôi, tôi không ép. Nhưng tôi muốn cùng cô đến một nơi. - Hắn lại chạm tay vào mặt gương và gõ hai lần, lập tức nó chuyển thành một màu đen bóng và có độ sâu.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy mình bị hắn nhấc bổng lên và đi qua chiếc gương như qua một cánh cửa. Cô nhớ mình có hét, nhưng không một dải âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng. Ánh sáng càng lúc nhỏ dần trong khi cô và hắn cùng rơi tự do.
End chap
Có nhiêu đây thôi mà ngâm cả tuần, hic!