Akiko đuổi theo kẻ mạo danh đến một bãi đất trống trong khu thánh địa, nơi đây ngày xưa từng là nơi để cầu nguyện. Những vết tích còn sót lại khá rõ ràng. Năm cột trụ ở năm góc như một ma trận, dưới nền đất in rất nhiều chữ cổ và kí tự khó hiểu. Tuy nhiên cô không có thời gian để chiêm ngưỡng.
-Ngươi là ai? Tại sao lại giả danh của ta?-Cô chĩa cây trượng về phía kẻ thù, gằn giọng hỏi.
Ả ta không đáp, giương đôi mắt màu đen đẹp y như của cô nhìn đầy thách thức.
-Ngươi bị câm à?-Cô quát.
Ả vẫn lì lợm không đáp.
-Thôi được, ngươi thích chơi thì ta chơi với ngươi.
Cô giơ trượng lên quất mạnh vào đối phương, ả ta nhanh nhẹn né sang bên phải, định đánh lén nhưng với sự lanh lợi không kém, Akiko giảo hoạt đưa trượng lượn theo ả. Nhanh một chút là ả mất đầu.
Sau một hồi bay lượn đánh nhau trên không, cả hai dường như bất phân thắng bại. Nhưng kẻ mạnh hơn đã rõ. Trên gương mặt trắng sáng không tì vết của ả ta có vài vết cắt, nhưng không hề rỉ máu. Trên vai ả cũng bị mất một mảnh áo choàng, kết quả của lần giáp lá cà và bị Akiko chơi một vố.
Đáp xuống mặt đất, ả tà lườm lườm cô, đôi mắt sáng quắc trong đêm vô cùng quỷ dị. Cô cảm thấy có gì đó không ổn. Ả đang cất tiếng hát.
Một tiếng hát du dương và bay bổng. Say đắm lòng người.
Nhưng đó lại là một thứ vũ khí chết người. Thanh âm thánh thót vừa vang lên, Akiko đã thấy đầu đau như búa bổ. Não bộ như có gì đó xâm nhập quấy phá khó chịu vô cùng.
-Ngươi... ngươi im lặng cho ta!
Cô lảo đảo muốn ngã, tay nắm chặt quyền trượng cố gắng lấy lại chút ma lực. Giọng hát của ả kia ngày càng vang vọng cao vút, cuối cùng cô cũng phải quỳ xuống, thở không ra hơi.
Ả vẫn hát, từ từ tiến về cô. Một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, ả hôn lên cổ tay phải cô và liếm nhẹ. Lưỡi vừa chạm vào da tay đã rướm máu. Một giọt, lại hai giọt chảy xuống, thấm đẫm nền đất.
Cô gần như rơi vào hôn mê, mọi chuyện xảy ra với mình đều không biết. Ả ta lầm bầm đọc chú ngữ, vũng máu phía dưới loang rộng ra và biến thành một kí tự hình ngũ giác rườm rà. Từng chữ từng chữ hiện ra, phát sáng. Đó là một loại ngôn ngữ cổ đã thất truyền từ lâu.
Máu trên cổ tay cô cũng lập thành một kí tự giống y chang trên đất. Đợi sau khi đọc lời nguyền xong xuôi, ả mạo danh kia từ từ đứng dậy, nhếch mép đầy đắc ý.
Phập
Đột ngột một mũi tên vàng đầu bọc kim cương xuyên vào giữa ngực ả. Sau đó nhanh như chớp, cánh tay và cẳng chân ả lìa khỏi thân. Hãy yên tâm là chẳng có màn máu me gì ở đây đâu. Ả ta chính xác chỉ như một con rối mà thôi. Đúng nghĩa đen.
Leo vội vàng chạy về phía Akiko, phát hiện những kí tự lạ, mặt anh lập tức biến sắc. Ngay sau đó, Lion và Thủ lĩnh cũng chạy đến.
-Hừ, lũ tạp nham.
Lion tức giận dùng lửa đốt vụn con rối trên mặt đất, vẫn chưa nhận ra kí tự bao quanh Akiko.
-Leo, đó là...-Thủ lĩnh đã tinh mắt nhận ra.
-Tôi biết thứ này.-Anh ôm chặt cô vào lòng, nghiến răng ken két.
-Thứ này là cái quái gì vậy?-Lion cau có hỏi, tay quệt một vệt máu và ngửi thử.-Là máu mà.
-Thủ lĩnh!-Đằng sau, bốn đội trưởng bốn hệ cấp tốc chạy đến sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ đám tà quân. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi thắc mắc.
-Akiko bị thương à?-Helen lên tiếng hỏi.
-Mau rút quân, tôi đưa Akiko về.-Leo bế cô đứng dậy, mặt cúi gằm, hai mắt như muốn toé lửa ra ngoài.
-Tôi đi theo cậu.-Thủ lĩnh nói.
-Không được, ngài hãy lo chuyện gửi thư "chất vấn" lũ Shadowland đi. Còn mọi người giúp tôi dọn dẹp, đừng để khu thánh địa linh thiêng bị lũ tà đạo vấy bẩn.
Nói xong anh bế cô bay vụt đi, để lại một rừng nghi vấn cho mọi người.
-Anh ta bị sao vậy?-Lion nhìn sang Thủ lĩnh cũng trầm tư không kém.
-Không có gì, mọi người cùng tôi dọn dẹp.
-Roger!-Tất cả đồng thanh.
Lúc này, thứ kí tự quỷ quái kia đã thấm xuống đất và không để lại dấu vết gì.
--------------
Dạo này Akiko toàn ở trong bối cảnh tỉnh dậy sau những giấc ngủ "trái buổi" hoặc bị thương đến bất tỉnh.
Lần này cũng không ngoại lệ, khi mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm trong phòng của... Leo? Nhưng tại sao? Cô ngây người không hiểu. Vừa mới ngồi dậy định bước xuống giường, cổ tay cô chợt đau nhói. Mới vạch áo ra, cô đã tím tái mặt mày.
Leo sau khi nấu xong một ít cháo thì đem vào phòng cho Akiko, lúc nhìn thấy cô đang thẫn thờ nhìn cổ tay mình, anh thấy đau lòng vô cùng.
-Cô tỉnh rồi à?-Anh đặt khay cháo xuống bàn.
-Leo... Leo!-Cô loạng choạng đứng lên, luôn miệng gọi tên anh.
-Cẩn thận!.-Anh vội vã đỡ cô khi cô suýt ngã về phía trước.
-Cái này là gì vậy? Tôi thấy đau quá!-Cô ngước nhìn anh, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, nhìn y như một đứa trẻ yếu đuối.
-Đừng khóc, có tôi ở đây rồi mà!-Anh ôm chặt cô an ủi.
-Tôi không có khóc, đau quá chảy nước mắt thôi. -Cô đáp tỉnh rụi.-Nhưng cái thứ hình vẽ quái quỉ gì trên tay tôi vậy? Đêm qua xảy ra chuyện gì?
-Nghe này Akiko!-Anh ấn cô ngồi xuống giường.-Bình tĩnh nghe tôi nói.
-Thì anh nói đi!-Cô giục.
-Thực ra, cô đã bị trúng lời nguyền, một lời nguyền vô cùng nguy hiểm.
Bùm-Đầu tiên là tiếng nổ trong đầu.
Rắc-Sau đó là tiếng xương vỡ.
Phựt-Và tiếng dây thần kinh đang đứt phừn phựt của cô.
-Anh nói gì cơ? Tôi bị lời nguyền á?-Cô chỉ vào mặt mình.
-Đúng vậy.-Anh gật đầu thừa nhận.-Cô đã bị con ả giả mạo kia đặt lời nguyền, nhưng đó chỉ là con rối, tôi tin chắc có kẻ khác đứng sau giật dây.
-Vậy cái thứ kí hiệu này là gì?-Cô giơ cổ tay mình lên.
-Ấn nguyền. Tôi cam đoan với cô là cái kí hiệu này đã biến mất từ mấy thiên niên kỉ trước rồi.-Anh bê tô cháo về phía cô.
-Vậy sao nó lại ở đây? Trên cổ tay tôi?-Cô gạt tô cháo sang một bên khi anh dúi nó vào tay cô.
-Tôi không biết, nhưng...-Anh đặt tô cháo vào khay.- Đó là loại ấn nguyền nô lệ rất phổ biến từ vài thiên niên kỉ trước, nó nhanh chóng bị cho là phạm pháp, những kẻ biết câu thần chú này bị hoàng đế bắt giữ và giết sạch. Một vụ tàn sát lớn nhất trong lịch sử.
-Ấn nguyền nô lệ?-Cô lặp lại, vẻ mặt như vừa mới chạm vào một con sâu róm.
-Một thứ nguy hiểm chết người. Tất cả những ai biết thần chú đều có thể đặt ấn nguyền lên thân thể người khác, người bị nguyền sẽ phải bán linh hồn cho kẻ đặt nguyền.
-Có nghĩa là sở hữu cả thể xác lẫn linh hồn?
-Đúng vậy. Tất cả đều xuất phát từ một nhóm pháp sư hoàng gia, họ sáng tạo ấn nguyền để cai quản tù binh, nhưng rồi họ tạo phản, tự kết bè để giành giật ngôi vị, hoàng đế tức giận đuổi cùng giết tận, không một kẻ nào biết thần chú nô lệ mà sống sót. Cuốn sách ghi chép thần chú cũng bị phá huỷ. Đến bây giờ đã thất truyền, chỉ ít người siêng lịch sử mới biết thôi.
Nghe anh nói xong, cô rùng mình nuốt nước bọt, cảm thấy lo sợ vô cùng.
-Có huỷ được nó không?-Giọng cô run run.
-Chỉ có kẻ lập ấn nguyền mới có thể phá bỏ nó. Con rối kia hẳn chỉ bị điều khiển từ xa.-Anh lắc đầu bất lực.
-Chết tiệt.-Cô nắm chặt cổ tay, giận dữ quát lên.-Tôi sẽ giết chết cái tên khốn nạn nào dám nguyền rủa tôi.
Anh lặng thinh nhìn cô, sóng gió chỉ mới bắt đầu, cô còn phải chịu thiệt thòi nhiều.
End chap