Mình có đôi lời mún nói. Sự thật là văn chương của mình có hạn nên nếu có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua nhé, và cái chap thực sự quá tai hại vì mình ghi số liệu sai một chút, mình xin hứa sẽ cố gắng hơn.
Note:tất cả chỉ là sản phảm tưởng tượng, không dựa trên một kiến thức khoa học chính xác nào.
Trân trọng
Akiko đi giật lùi về phía sau, miệng lắp bắp:
-Để tui yên à nha, tui không có làm gì anh hết á, anh mau siêu thoát đi.
Anh chàng tên Leo bật cười, giọng nhẹ tênh
-Tôi đã chết đâu mà siêu thoát.
-Vậy sao bám theo tôi hoài vậy?!
Cô khổ sở nói, trán nhăn tít lại
-Tôi nói rồi mà, cô chính là cứu tinh của vương quốc chúng tôi, làm ơn đi một chuyến!
Leo cố gắng nài nỉ nhưng Cô thì nhất quyết không đồng ý.
-Lảm nhảm đủ rồi đó, tôi chỉ là học sinh cấp , cứu được ai chứ, nếu anh muốn xin viện trợ cho đất nước anh thì vui lòng gặp thủ tướng Nhật Bản nhé.
-Xin cô đó, chúng tôi thật sự cần cô mà!
Leo tiến đến nắm tay cô cầu khẩn, quá hoảng loạn cô đá anh ta một cái rồi chạy bán sống bán chết ra khỏi quán cà phê
"Chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy?"
Cô vừa chạy vừa rủa thầm trong lòng, cứ thế này chắc cô điên mất thôi.
.
.
.
-Con về rồi... hộc hộc...
Nhìn bộ dạng thảm thương của con gái, mẹ Akiko xuýt xoa
-Con làm sao mà nhìn tàn tạ thế, ai rượt à?
-Không ạ, con đang tập thể dục.
Cô nói dối qua loa rồi về phòng, chuyện này mà đem kể cho ba mẹ nghe thì cô lập tức bị đưa đi khám ở bệnh viện tâm thần mất.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ mồ hôi và bụi bặm trên người, cô thấy sảng khoái hẳn, tạm thời phải gạt chuyện xui xẻo sang một bên để giải quyết xong bài luận văn mai nộp cho giáo viên.
Ngồi vào bàn, cô lấy tập vở ra làm bài, say sưa quên cả thời gian.
-Nghỉ tay xuống ăn tối đi con!
Nghe tiếng mẹ gọi từ phòng bếp, cô tạm thời dừng bút, thư giãn vươn vai cho đỡ mỏi rồi bước xuống phòng ăn. Kì thực cô đói lắm rồi.
-Kết quả học tập của con thế nào rồi?
Ba của Akiko ngồi đầu bàn, mắt dù không rời tờ báo trên tay nhưng vẫn tranh thủ hỏi cô.
-Tốt ba ạ!
Cô đáp gọn,trong lòng thoáng nghĩ:"Nếu chiều nay không trốn học thêm thì có lẽ đã không gặp tên Lê ô lê dù gì đó rồi".
Không để ý đến biểu cảm của cô, ba khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
-Cứ tiếp tục phát huy nhé!
-Ông cứ làm như con nó không cố gắng ý!
Mẹ cười gắp thức ăn vào bát cho cô, trong nhà, chỉ có mẹ là hiểu cô nhất.
-Hình như báo có đăng tin này nè!
Chợt ba ngừng ăn nhìn chăm chú vào tờ báo, mẹ thắc mắc hỏi:
-Tin gì vậy ba nó?
-Có một nữ sinh trung học ở Kanto nghe nói bị ma nhập gì đó, đêm nào cũng bị ai đó đeo bám, cô gái này sợ quá nên hoá điên...
Nghe ba nói xong, Akiko bị sặc cơm. Cô gần như đang trong tình trạng tồi tệ hệt như cô gái ba kể, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo để nhận ra rằng mình không hề bị điên. Và tên Leo mà cô gặp chiều nay rõ ràng là người thật, anh ta còn chạm vào người cô nữa mà. Nhưng lỡ anh ta là thần chết thì sao nhỉ? Cô coi phim thấy chỉ có ai sắp chết hoặc có mối quan hệ nào đó thì mới có thể nhìn hay chạm vào thần chết, vậy có nghĩa cô sắp chết? Không không, cô còn yêu đời lắm, cô không muốn chết.
-Sao mặt con xanh lè vậy? Mệt hả?
Mẹ lo lắng nhìn gương mặt căng thẳng của Akiko
-Con ổn mà mẹ.
Cô lắc đầu, tay nắm chặt khăn trải bàn.
-Nếu mệt thì tối nay ngủ sớm, đừng thức khuya nha con!
Mẹ ân cần dặn dò, cô cảm ơn mẹ rồi tiếp tục ăn, nhưng nỗi sợ hãi khiến cô ăn mất ngon. Mới ăn có một chén mà cô đã ngưng và leo lên phòng.
"Không, mình không bị điên, mình không có điên, chắc chỉ là mình tưởng tượng thôi"
Akiko vỗ mặt cho tỉnh táo, cô không thể tập trung vào bài học được nữa, cô tự nhủ nếu tình trạng này kéo dài sẽ nói với ba mẹ để có cách giải quyết, cùng lắm là mời bác sĩ tâm lý về nhà chữa trị hoặc tệ hơn thế thì cô không dám nghĩ tới.
Đang trầm tư chợt có giọng nói vang lên trong căn phòng yên tĩnh
-Cô đã sẵn sàng đi một chuyến chưa?
Giật mình quay lại, cô đã thấy Leo ngồi chễm chệ trên giường của mình, rồi xong, ác mộng đến rồi.
-Làm ơn đấy, anh đừng có ám tôi nữa, tôi không muốn bị điên đâu!
Mặt cô nhăn như khỉ ăn gừng đồng thời kiểm tra xem cửa đã khoá chưa, kẻo bị ba mẹ bắt gặp tưởng là lảm nhảm một mình thì chết.
-Haizzz-Leo thở dài-Cô thật sự rất đa nghi đó. Sau ngần ấy chuyện mà còn không chịu tin tôi.
-Sao tôi tin anh được-Cô bác lại ngay-Thời đại nào rồi mà còn phép với chả thuật, tôi có phải con nít đâu.
Leo vốn là một người giám hộ rất tài giỏi,đẹp trai bậc nhất ở thế giới phù thuỷ, anh cũng cực kì khéo léo trong chuyện thuyết phục người khác, nhưng hình như Akiko hoàn toàn "miễn dịch" với những thứ đó.
-Tôi đã mất nhiều thời gian ở đây chỉ để giải thích cho cô hiểu về thế giới pháp thuật, nhưng vương quốc của chúng tôi đang có chiến tranh, và nếu cô không giúp, trái đất và tất cả hành tinh trong vũ trụ sẽ bị xâm chiếm thậm chí là bị phá huỷ, nếu không cần cô thì chúng tôi đã không phải lặn lội tới đây!
Nghe thế, Akiko có chút phân vân, chả lẽ cô lại là thành phần quan trọng trong cuộc chiến của họ sao? Nhưng cô chỉ là một nữ sinh bình thường ở thế giới loài người, đâu có tài cán gì mà được họ tin tưởng tín nhiệm đến mức ấy chứ?Với lại đất nước người ta đang chiến tranh, dại gì mà đâm đầu vào rồi lại bỏ mạng trên đất khách quê người. Phải tìm cách từ chối.
-Có lẽ tôi không giúp gì được các vị đâu, tôi còn phải hoàn thành chương trình giáo dục phổ cập và giúp ích cho đất nước, mong các vị hãy tìm người khác đi ha!
Leo thấy đã đến nước này thì không còn cách nào khác, phải cho cô gái uống thuốc ngủ. Đoạn, anh lôi trong túi áo choàng ra một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu xanh nhạt, Akiko tưởng thuốc độc nên rất sợ hãi.
-Này bỏ cái đó xuống đi, nếu không tôi sẽ la lên đấy!
-Tôi đã "đóng băng" thời gian rồi-Leo đáp đồng thời tiến gần về phía cô-Tôi không muốn dùng đến biện pháp mạnh nên cô hãy tự giác đi theo chúng tôi.
-Không bao giờ!
Akiko hét lên rồi lao về phía cửa hòng tẩu thoát nhưng cô quên rằng người đứng trước mặt cô là phù thuỷ, để khoá cánh cửa mà không cần dùng tay dễ như ăn cháo.
-Cô phải đi với chúng tôi.
Giọng nói của Leo vang ngay bên tai, cô nhảy phóc lên giường để trèo qua cửa sổ, lối thoát duy nhất. Nhưng anh còn nhanh hơn túm lấy tay cô đè xuống giường, cô luôn miệng hét.
-Bỏ tôi ra đồ mắc dịch.
-Nhắc lại, tôi không muốn dùng biện pháp mạnh đâu!
Anh chàng có vẻ đang cáu, cũng đúng thôi, cô cứng đầu vậy mà. Thân lừa ưa nặng chính là đây.
-Mặc kệ, anh thích thì cứ đánh đi, tôi không sợ đâu.
Cô cứ làm ra vẻ can đảm nhưng trong tâm đã sợ chết khiếp.
-Là cô nói đấy nhé, đừng hối hận.
Leo cho hết thuốc ngủ vào miệng rồi cúi xuống đặt môi mình lên môi Akiko.
Nhìn vào thì như một nụ hôn nhưng như các bạn đã biết, đó là cái gọi là biện pháp "mạnh" của anh. (Truyền thuốc gián tiếp theo kiểu truyền thống vô cùng sến súa do Au tự biên tự diễn).
Một hương thơm phảng phất qua cánh mũi, tràn ngập trên đầu lưỡi tạo cảm giác khoan khoái. Thuốc ngủ ở thế giới pháp thuật không ngờ lại ngọt đến vậy, chưa kể còn có một mùi hương khác cũng ngọt ngào không kém.
Thuốc chưa tác dụng hết mà con người đã cảm thấy lâng lâng, cơ thể thanh tịnh sảng khoái, mọi tế bào cơ thể như được thanh lọc, giấc ngủ vì thế mà đến nhanh hơn, êm ái hệt như một chiếc nệm ấm áp. Quả là thuốc tiên.
Akiko sau "nụ hôn" bất ngờ đó thì không phản kháng được nữa, mà nếu không có thuốc thì hành động của Leo lúc nãy cũng đủ làm cô chết đứng rồi.
Hai mi mắt tự động kéo xuống, cô không thể chống lại cơn buồn ngủ ghê gớm này được nữa.
Leo nhẹ nhàng bế cô lên, lập tức có hai người mặc áo choàng đen hiện ra:
-Mọi việc xong rồi chứ?
-Rồi.-Anh đáp gọn, nụ cười hoàn mĩ nở trên môi khi nhìn cô gái đang say ngủ trong vòng tay mình-Các anh tẩy não gia đình này chưa?
-Yên tâm đi, sẽ chả ai nhớ gì cả đâu.
-Được rồi, chúng ta đi.
Phút chốc, cả ba người đều biến mất, căn phòng lại trở nên tĩnh mịch.
Sau một giấc ngủ say, Akiko tỉnh dậy và rất ngạc nhiên. Cô đang ở trong một vật thể hình cầu trong suốt, bên ngoài là những đám mây màu hồng huyền ảo trải dài, dày đặc, mà không, cũng có thể là thứ gì đó giống mây thôi.
-Cô dậy rồi à?
Leo bấy giờ nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô xong mới lên tiếng.
-Gì chứ, lại là anh à, anh đưa tôi đi đâu thế hả?
Cô lao vào túm cổ áo anh xốc ngược lên, nếu được thì khuyến mãi thêm một cú đấm nữa cho bõ tức.
-Chúng ta đang đi đến thế giới pháp thuật bằng siêu không gian, đây là chiều không gian thứ hai liên kết với trái đất.
Anh từ tốn giải thích đồng thời kéo tay cô ra khỏi cổ áo của mình.
-Tôi đã nói là không muốn đi mà!Cho tôi về nhà đi!
Tức giận cũng chả ích gì, cô bắt đầu quay sang năn nỉ, nhưng anh đâu có dễ mềm lòng.
-Chúng ta đi đã được hai ngày đêm rồi, không quay lại được nữa đâu.
-Sao?
Cô sững người, chả lẽ cô đã ngủ suốt hai ngày liền mà không biết trời trăng mặt đất gì? Thuốc ngủ này quả thật rất mạnh.
-Chỉ còn cách hai ngàn năm ánh sáng nữa thôi, từ giờ đến lúc đó, cô liệu mà ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ rất biết ơn về điều đó đấy!
Nhìn nụ cười nửa miệng của anh, cô không khỏi bực tức trong lòng. Cô không ngờ số phận bi thảm của mình là phải bị đẩy đến một nơi hoàn toàn xa lạ, rồi chiến đấu bảo vệ đất nước không phải của mình, cứ cho rằng trái đất có liên quan đi chăng nữa thì tại sao lại bắt cô đại diện đi thay? Sao mà bất công thế? Cô mới tuổi thôi mà? Hứ!
Nhìn biểu cảm phức tạp đang hiện hữu trên gương mặt non choẹt của cô, anh phì cười
-Cô có vẻ căng thẳng quá ha, thôi chấp nhận sự thật đi!
-Xí, không thèm nói chuyện với tên phù thuỷ dở hơi như anh.
Dù hơi khó chịu vì bị nói là"dở hơi" nhưng chí ít cô cũng chịu chấp nhận anh là phù thuỷ. Đằng hắng một tiếng, anh dịu giọng:
-Uống cái này đi để giữ sức, sang Magicland chuyến này cô vất vả đấy.
Nhìn chiếc hộp giấy như hộp sữa anh vừa biến ra, cô bắt đầu có cảm giác đói bụng, cũng phải, ngủ suốt hai ngày trời mà không đói thì chắc thành thánh rồi.
Gạt cơn tự ái qua một bên, cô đón lấy chiếc hộp rồi uống thử một ngụm. Có vị ngọt của trái cây, rất thơm, càng uống, cô càng thấy cơ thể khoẻ mạnh như vừa được hồi sinh.
-Ngon quá," nó" là gì thế?
Sau khi uống hết một hộp, mắt cô sáng rỡ nhìn anh, nom vẫn còn thèm thuồng lắm.
-Thức ăn dạng lỏng, người dân Magicland vẫn dùng để tiếp tế lương thực và mang đi xa, nhẹ nhàng tiện lợi.
Cùng lúc đó anh cũng khui một hộp ra uống, trông cô cứ như bị bỏ đói không bằng, thấy vẻ mặt đó của cô anh lại một lần nữa không nhịn được cười.
-Cô là heo hay sao mà ăn nhiều thế? Bộ chưa thấy no hả?
-Này, tôi không phải là heo, hứ.
Cô bĩu môi giận dỗi rồi quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn anh nữa.
-Thôi thôi, tôi chịu thua cô rồi đó, thèm thì uống đi này!
Anh giơ giơ hộp sữa trước mặt cô, cô vẫn cứng đầu không cầm lấy.
-Ngoan nào, uống đi chóng lớn!
Anh xoa xoa đầu cô như dỗ trẻ con, tức khí, cô đánh vào vai anh một cái
-Xí, tôi không phải con nít...
-Ái
Anh rên lên một tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn, cô lúng túng
-Ơ anh bị thương hả, xin lỗi, tôi...
-Không sao-Anh xua tay-Bị trầy ngoài da thôi.
Mồm nói là thế nhưng khi anh vạch vết thương ra, lớp băng trắng mỏng đã thấm máu, thế này mà gọi là bị trầy à? Cô luống cuống hỏi
-Anh có thuốc gì không?
-Hết thuốc giảm đau rồi.
Anh nói, mồ hôi vã ra như tắm.
-Xin lỗi, tại hồi nãy tôi đánh anh nên anh mới bị như vậy.
Cô nhìn anh tỏ vẻ hối lỗi, anh chỉ cười cốc vào trán cô một cái.
-Đồ ngốc,do thuốc hết tác dụng thôi, cô đánh nhẹ thế kiến còn chưa chết nữa là...
Cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn vết thương trên vai Leo, không có lấy một miếng băng hay thuốc sát trùng, để lâu sẽ rất nguy hiểm
"Chảy nhiều máu thế kia cơ mà, thấm cả ra áo ngoài, thế mà bảo không sao, giá như có hộp cứu thương thì tốt biết mấy"
Cô khẽ thở dài, anh không khó để biết được cô đang nghĩ gì, nhìn mặt cũng đoán được tám chín phần.
Bùm!
-Ối
Một vật thể lạ đâm trúng vào quả cầu chứa hai người, anh vội vàng bảo vệ cho cô
-Nằm yên, đừng động đậy.
Qua lớp vỏ trong suốt, không khó để phát hiện có người đang cưỡi chổi thần đuổi theo, trên đầu ai cũng đội một cái mũ bí ngô quái dị, anh thốt lên.
-Thôi rồi, bọn Heresy đấy.
-Bọn chúng là ai?
Cô ngoái lại nhìn, quả cầu tăng tốc đến chóng mặt, nếu không nhờ ang đỡ chắc cô "nhào lộn" mấy vòng mất.
-Chúng là bọn tà đạo, kẻ thù không đội trời chung.
Anh gằn từng chữ một, trông có vẻ rất tức giận. Một tiếng nổ nữa lại vang lên và quả cầu rung lắc dữ dội, bọn chúng đang dùng phép thuật tấn công, tình thế vô cùng cấp bách. Giữa chiều không gian ảo vô tận, cuộc rượt đuổi tiếp tục diễn ra căng thẳng.
_________End chap _________