Việt chạy ra ngoài đi thông báo cho các nhân viên. Theo lệnh của Hưng, chuyện này chỉ liên quan vấn đề nhân sự khâu quản lý nên chỉ nói cho thành viên cao cấp của vũ trường, trong đó cũng có cả Dũng, người cùng Việt bắt tên nội gián lúc trước. Tất cả cùng nhau đi vào phòng họp. Trong phòng Hưng và Sơn đang ngồi đợi sẵn rồi. Đầu tiên Hưng nhìn qua các nhân viên một lượt, trong ánh mắt tựa như mang theo uy thế của hổ, của báo, chẳng mấy ai dám đối mắt trực tiếp với ông ta. Hưng tằng hắng một tiếng để lấy giọng, sau đó nói thật lớn:
- Hôm nay tôi tập trung mọi người ở đây thông báo một việc quan trọng. Là thế này, chắc mọi người ai cũng biết suốt thời gian vừa rồi, trong công ty liên tục xảy ra nhiều chuyện không tốt lắm. Đặc biệt là chuyện không may với Huy, nhân viên đắc lực nhất của công ty. Tôi đã rất buồn.
Quả thực bình thường Huy đối xử khá tốt với nhân viên của mình, ngay cả những nhân viên không biết gì về băng đảng nên mọi người ở đây ai cũng đều tỏ vẻ đau buồn. Hưng thở dài, trầm ngâm giây lát rồi mới nói tiếp:
- May là cách đây mấy ngày, thì tôi đã phát hiện kẻ đã gây ra những chuyện này, và tôi đã bắt hắn giao cho phia bên cảnh sát, kết quả điều tra sẽ có nhanh thôi.
Mọi người nghe thế thì ngạc nhiên, quay sang xì xào bàn tán với nhau. Hưng ra hiệu cho tất cả yên lặng để hắn có thể tiếp tục:
- Có hai nhân viên của công ty lập công lớn trong khi điều tra vụ việc, hỗ trợ cho tôi bắt được hung thủ nhanh chóng và kịp thời, đó lá Việt và Dũng.
Hưng vừa nói vừa chỉ tay vào Việt và Dũng, tức thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người. Không rõ biểu hiện của Dũng ra sao chứ Việt tuy mấy lần từng đối mặt với hiểm nguy nhưng vẫn không tránh khỏi lúng túng khi có nhiều ánh mắt tập trung vào mình. Lại nghe Hưng nói:
- Nhờ thế công ty đã bắt đầu hồi phục trở lại. Chính vì thế, tôi không thể không thưởng công cho họ. Từ trước đến nay, vũ trường vốn không có phó quản lý nên tôi thăng chức cho Việt lên làm phó quản lý vũ trường này.
Tất cả ồ lên đầy ngạc nhiên, ngay cả Việt cũng sợ đến ngây ra như phỗng, miệng chẳng nói được gì. Anh có ý nghĩ không khác những người xung quanh: "Thăng chức thế này thì quá nhanh chóng, thật là bất bình thường."
Hưng thấy anh như vậy thì hỏi:
- Việt, sao em im lặng thế, nói câu gì đi chứ.
Lúc này Việt mới tỉnh táo lại. Anh liếc mắt ra xung quanh thì phát hiện mọi người đang nhìn mình với đủ loại cảm xúc, hâm mộ hay ghen ghét đều có, đặc biệt là Dũng nhìn anh bằng ánh mắt hằn học, thậm chí có chút hận thù. Việt thầm chửi Hưng chơi xấu mình, khiến bản thân rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Bởi vậy, anh tỏ vẻ rụt rè, lên tiếng thăm dò ý định của Hưng, Sơn:
- Dạ thưa anh không được đâu ạ. Em ít công lao nên không thể nhận phần thưởng quá lớn này ạ.
Hưng trừng mắt nhìn Việt, đe:
- Giúp công ty thoát khỏi khó khăn mà công nhỏ ư? Cậu dám cãi lời ông chủ là tôi sao?
Phía bên kia, sắc mặt của Dũng mỗi lúc một khó coi. Việt chỉ vừa gia nhập tổ chức thôi, không nên xảy ra mâu thuẫn với các thành viên khác. Việt chẳng hề muốn công sức cố gắng suốt bao lâu nay đổ sông đổ bể chút nào. Vì thế, anh kiên quyết từ chối:
- Dạ em mới đi làm thời gian ngắn, kinh nghiệm chưa nhiều, có người còn giỏi hơn em, sẽ thích hợp với vị trí đó. Mà Dũng cũng tham gia, lập công lớn hơn nên xứng đáng hơn em ạ.
Hưng hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng. Hắn quay đầu nhìn từng nhân viên. Những ai nảy ý đố kỵ hay phản đối, trong đó có Dũng đều cúi đầu xuống. Sau đó ông ta nói tiếp:
- Có thích hợp hay không anh tự biết nhận xét. Còn Dũng thì anh đã bố trí công việc khác thích hợp với cậu ta, cậu theo lệnh anh nhận việc này đi.
- Dạ vâng ạ.
"Ý đồ của ông ta khi cất nhắc mình là gì đây?" Dù nghi ngờ mục đích của Hưng, Sơn nhưng trước áp lực Hưng tạo ra, Việt đành chấp nhận. Hưng gật gù hài lòng, ông ta còn nói:
- Huy không may ra đi, ghế quản lý đang trống, tạm thời tôi sẽ đảm nhận công việc này. Nhưng những khi tôi vắng mặt, Việt sẽ có quyền điều hành toàn bộ vũ trường, mọi việc đều thông qua cậu ta, mong mọi người nhớ rõ.
Các nhân viên lại càng xôn xao, thế tức là tổng quản lý tạm thời rồi, rõ ràng Hưng đang rất ưu ái Việt. Việt thì ngược lại, khổ mà không nói lên lời, mới tham gia tổ chức mà đã bị đố kỵ gay gắt, xem ra sau này khó sống rồi. Hưng vỗ tay ra hiệu cho nhân viên:
- Tốt rồi, mọi người giải tán, trở về công việc của mình đi.
- Vâng ạ!
Nghe thế thì ai nấy đều đứng dậy trở về với công việc của mình. Hưng tuyên bố xong thì đi tới chỗ Việt, ông ta vỗ vai Việt và nói:
- Tối nay chú mày cứ về chuẩn bị cho tốt, tối mai mày đến đây bắt đầu công việc. Còn chuyện học trên trường của mày, anh đã sắp xếp xong lịch làm việc rồi.
- Dạ vâng ạ, nhưng mà em muốn hỏi là có cần ký hợp đồng không ạ?
- Ký hợp đồng à? Được, nếu chú mày muốn mọi thứ phải rõ ràng, tránh việc mất lòng sau này thì làm hợ đồng cũng tốt.
- Dạ thế tối nay em về thảo hợp đồng.
- Ừ, nhớ thảo cho tốt đấy.
- Vâng ạ. Em xin phép anh em về ạ.
- Ừ.
Việt lái xe đi đến bãi đất trống để luyện công, khu vực quanh bãi đất vẵn đang là dự án treo nên anh không sợ bị lộ. Mấy ngày này bận bù đầu, không tập luyện được tí nào cả, có lẽ tối nay nên tăng thêm cường độ để bù lại. Sau một thời gian dài tu luyện Hổ quyền và Độc Lư thương, anh bắt đầu luyện nâng cao lên bài quyền Lão Mai, bộ quyền này ngược hẳn với Hổ Quyền, nó chú trọng sự mềm dẻo, uyển chuyển nhưng lại vững chãi và hàm chứa uy lực vô biên. Khi nó kết hợp với Thuần Dương Công thì chính là trong dương có âm, trong âm có dương. Lần đầu suy ngẫm vấn đề này làm Việt vô cùng hào hứng, anh quên hết thời gian, miệt mài luyện môn võ mới.
...
Sáng hôm sau.
Đã nguyên một ngày rồi mà phía tên Chung vẫn không có tin tức gì của Ngọc khiến Việt thấy khó hiểu, đáng lý với trình độ của chúng thì phải tìm thấy rồi chứ. Khi lên trưng, bắt gặp gương mặt lo âu của Hằng, anh cảm thấy tức giận chính bản thân mình, sao không để ý cẩn thận, tạo cơ hội cho tên Đình Hiếu giở trò. Hằng quay sang nói với anh:
- Cả tuần nay mình gọi cho Ngọc rất nhiều nhưng cô ấy vẫn không bắt máy. Mình lo lắm.
"Chắc cô ấy muốn được yên tĩnh một mình." Việt có suy nghĩ riêng nhưng không nói ra miệng. Điều đó càng khiến Hằng thêm lo. Cô đưa ra ý kiến:
- Việt này, hay chúng ta báo cảnh sát đi.
Việt nghe thế thì hoảng hồn, vội vàng can ngăn cô:
- Không nên đầu Hằng à, giờ ba mẹ Ngọc đang nghĩ là cô ấy đang đi tình nguyện, đừng làm cho họ sợ.
- Nhưng... nhưng nếu để thế thì mình sợ cô ấy sẽ... sẽ...
Việt vội ngăn Hằng lại:
- Này này Hằng, bạn nghe mình nói này, cô ấy không có chuyện gì đâu. Chúng ta sẽ đi nhờ thám tử tư giúp đỡ, giúp mình tìm Ngọc đang ở đâu.
Hằng ngập ngừng:
- Nhưng mà...
Việt cố gắng an ủi cô ấy:
- Này Hằng, không sao đâu mà, mình có quen một anh bạn làm nghề thám tử tư, mình sẽ nhờ anh ta. Tin tức của Ngọc có nhanh thôi.
- Nhưng.
- Đừng nhưng nhị gì nữa, mọi việc bạn cứ để mình lo.
- Thôi được rồi, bạn nhớ cố gắng lên nhé, mình mong trong hai ngày nữa sẽ thấy Ngọc, nếu không mình thật sự phải báo cành sát.
- Ừ, mình sẽ cố.
Ngoài mặt thì Việt tỏ ra bình tĩnh là vậy chứ trong lòng rất bực bội, thầm chửi bọn "Chung ruồi", thành phố nhỏ tí ti, mấy hẻm nhỏ đi một ngày là hết đang làm cái quái gì mà chưa có tin tức. Thời gian dần trôi qua, tan học rồi, Việt vẫn chưa nguôi cơn tức khi đã về tận phòng mình. Nhớ lại chuyện với Ngọc, anh vừa định gọi cho Chung hỏi thăm thì hắn ta đã gọi cho anh:
- Alo, ta gọi cho mày để thông báo là ta tìm ra chỗ ở của con bé tên Ngọc đó rồi.
Việt nghe thế thì cả mừng, lập tức hỏi lại ngay:
- Thật sao? Thế cô ấy đang ở đâu mày nói cho tao biết đi.
- Mày không cần vội vàng thế đâu, cứ yên tâm, cô ta vẫn bình an, tuy ở phòng trọ nhưng xem ra cô ta sống khá tốt.
Việt thở phào nhẹ nhõm:
- Hay quá, không gặp chuyện gì xấu là được.
Chung khó tránh khỏi cảm giác tò mò, bèn hỏi Việt:
- Này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Tao thấy cô ta rất bình thường, không giống như bị bắt cóc gì cả.
- Tao cũng đâu biết, chỉ vì đám bạn của cô ấy lo lắng quá nên tao muốn giúp một tay. Mà mày đừng vòng vo nữa, nói tao địa chỉ của cô ấy đi.
- Ừ ừ, nói đây, cô ta đang ở chỗ...
Chung cũng không quan tâm lắm đến việc của Việt nên nhanh chóng nói ra nơi trọ hiện tại của Ngọc. Nghe xong, Việt rất ngạc nhiên. Anh không ngờ Ngọc lại trọ ở ngoại ô thành phố, có lẽ quả thực cô ấy muốn ở một mình để suy nghĩ. Với trách nhiệm của mình, anh thấy bắt buộc phải đến đó xem xét tình trạng cô ấy, nhân tiện xem thử có tên nào nảy ý đồ xấu với cô thi cảnh cáo luôn thể.
Anh hứa với Chung là mai sẽ mang tiền trả cho hắn như thoả thuận trước đây. Sau đó, anh dò vị trí tên đường trên bản đồ rồi chạy xe máy theo những gì Chung đã hướng dẫn. Khi anh đến cách nơi mà Chung nói là chỗ ở của Ngọc chừng trăm mét thì thấy một cô gái dắt xe chuẩn bị đi đâu đấy. Cô gái đó đúng là Ngọc. Thấy Ngọc, Việt vừa buồn vừa vui, vui vì cô ấy không sao nhưng anh buồn là bởi anh đã gây cho cô rất nhiều tổn thương. Anh nên làm gì trong lúc này đây? Thôi thì bỏ nguyên một hai ngày âm thầm theo dõi cô ấy trước, xem tình hình ra sao đã rồi tính. Vì thế Việt kéo mũ bảo hiểm sụp xuống, bắt cổ áo lên, đeo thêm kính đem nữa, sau đó nổ máy bám theo Ngọc. Trời đang nắng chang chang, ai cũng bịt kín người, Ngọc có thấy anh sẽ không mảy may nghi ngờ. Anh đi phía sau Ngọc một đoạn thì biết cô chỉ mua những thứ lặt vặt rồi quay về phòng.
Việt nghĩ cứ đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng đi tìm hiểu xem những điều gì có khả năng gây nguy hiểm cho Ngọc. Việt đi khắp nơi trong các khu vực lân cận thì chưa phát hiện ra điều gì khả nghi. Ngoài ra anh còn bắt gặp một số thành viên trong tổ chức sống ở đây. Những người này đều bất mãn trong lòng vì anh tham gia chưa được bao lâu thì được thăng chức vùn vụt. Có điều chúng biết thực lực của Việt nên vẫn muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với anh, đồng thời Việt nhân cơ hội xóa hết hiềm khích nội bộ với họ, cũng như nhờ họ theo dõi Ngọc giúp anh để phòng trừ xảy ra việc bất trắc khi anh không có mặt ở đấy. Việc đó mất khá nhiều thời gian của anh vì muốn tìm được ai tin tưởng để nhờ cậy bảo vệ Ngọc một cách âm thầm là chuyện không hề dễ dàng.
Khi anh an bài xong mọi chuyện thì đã gần bốn giờ chiều, anh phải quay về phòng trọ thảo bản hợp đồng. Cả ngày hôm nay bận tối mặt, chưa gõ được chữ nào cả. May sao các điều khoản anh ghi nhớ trong đầu hết rồi, chỉ tốn nửa tiếng thì bản hợp đồng đã xong. Đến tối Việt mang cho Hưng xem xong thì ông ta rất vừa ý. Ông ta có câu khen ngợi Việt, có điều làm một phó quản lý, đặc biệt là một vũ trường, Việt vẫn không biết phải làm những công việc gì nên anh cần Hưng hướng dẫn trước.