Thế Giới Này Có Bệnh!

chương 4: đệ nhất đan sư, đệ nhất hoàn khố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tàng thư các của Âu Dương gia được kiến trúc thành ba tầng lâu, bên dưới chỉ có tạp thư các loại, công pháp cùng bí tịch đều được đặt ở tầng thứ hai. Cho nên nói, hạ nhân không được tiến nhập tàng thư các, thực chất là không được đến gần khu vực cầu thang dẫn lên trên, còn ở tầng thứ nhất, mỗi ngày đều có một gia đinh phụ trách quét dọn.

Mà hôm nay, chính là đến lượt Giang Thu Ảnh.

Tay cầm một cái bọc nhỏ cùng một chai rượu, Giang Thu Ảnh bước vào bên trong tàng thư các, tiến về phía lão già áo xám ở cạnh cửa: “Lâm lão, ta đến rồi!”

Lão già lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy người đến là Giang Thu Ảnh, thần sắc nghiêm nghị có một chút hòa hoãn: “Giang tiểu tử, hôm nay mang tới cái gì?”

Giang Thu Ảnh tủm tỉm, lấy ra bọc giấy, khẽ xé một góc nhỏ, hương thơm theo đó tràn ra: “Gà nướng nha.”

“Tửu đâu?” – lão giả hai mắt trợn to, vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

“Đương nhiên có.”

Nàng mở nắp bầu rượu nhỏ, làm lão già mắt càng thêm sáng bừng: “Liệt tửu? Ây da, tiểu tử ngươi, còn không mau quét dọn?”

Giang Thu Ảnh cong môi, nhanh chóng đi vào.

Từ hai năm trước, cứ mười ngày một lần lại đến phiên nàng quét dọn. Lâm lão đầu là tàng thư các quản sự, tính tình có chút bạo liệt, nhưng đối với nàng lại tương đối hoà hoãn. Cũng bởi nàng tình cờ phát hiện sở thích của lão, cho nên mỗi lần đến đều mang theo rượu thịt, đặt tên là chút tâm ý nhỏ, kỳ thực chính là công khai hối lộ.

Rượu, đều là liệt tửu, Trần Hỉ Lan đem tới rất nhiều, nàng vốn không đụng tới, đưa Lâm lão cũng coi như không lãng phí. Thịt, là do nàng tự chế biến, may mắn kiếp trước học qua nấu ăn, tay nghề rất không tồi, so với trù sư trong phủ cũng không kém bao nhiêu.

Nhận đồ của người thì nên vì người suy nghĩ, bởi vậy Lâm lão đối với việc Giang Thu Ảnh mỗi lần dọn dẹp đều tranh thủ xem trộm thư tịch cũng nhắm một mắt cho qua. Cũng bởi nàng lựa chọn chỉ là tạp thư các loại, cái gì danh nhân cái gì kỳ ba, không đáng để so đo.

Cho nên, mỗi lần đến tàng thư các làm công tác quét dọn, bạn nhỏ Giang coi như được tặng kèm một ít tri thức, trong lòng rất là cao hứng đấy.

Nói đến, nàng đang đọc cuốn “Ký sự Nam Vực”, là do một vị cao cấp mạo hiểm giả ghi lại, bên trong có rất nhiều truyền thuyết cố sự các loại, phi thường hấp dẫn…

Di?

Đâu rồi?

Giang Thu Ảnh nhíu mày, nhìn lại một lần nữa, vẫn là không có.

Âu Dương phủ quy củ nhiều, bên trong tàng thư các từng loại thư tịch đặt ở vị trí nào đều được quy định rõ. Giang Thu Ảnh một mực chắn chắn quyển sách kia vốn phải ở đây, hiện tại sao lại không thấy?

“Ngươi tìm thứ này?”

Nam nhân thanh âm đột nhiên vang lên bên cạnh. Giang Thu Ảnh giật mình nhìn lại, quả nhiên có một bạch y thanh niên đang tiến về phía nàng, trên tay hắn cầm một quyển sách.

Sặc…

Kia không phải Âu Dương Phong à?

Vân Lam quốc đệ nhất quần là áo lụa, Âu Dương gia nổi danh hoàn khố phế vật, hôm nay bỗng nhiên giá lâm tàng thư các?

“Đại… đại thiếu?”

Giang Thu Ảnh mặt dại ra, miệng há hốc, cơ hồ có thể nhét gọn ba quả trứng gà.

Âu Dương Phong rốt cuộc khẳng định, bản thân thực sự đã chuyển thế.

Một đời đan đế, tuyệt thế thiên kiêu Âu Dương Phong, vào lúc độ kiếp lại gặp phải độc thủ của chính ái thê, là chuyện đáng cười cỡ nào!

Hắn nhục thân bị lôi điện đánh nát, thần hồn không hiểu vì lí do gì lại trôi dạt đến đây, nhập vào cỗ thân thể này. Nguyên chủ cũng tên là Âu Dương Phong, bất quá, về thiên phú cũng như tâm tính, đều kém hắn kiếp trước cả vạn dặm.

Lại nói về nguyên chủ, quả thực là cái mặt hàng cực phẩm! Âu Dương Phong sau khi dung hợp toàn bộ ký ức, cũng không khỏi cảm thán vài câu. Những chuyện trong trí nhớ kia, hắn nếu đem toàn bộ viết ra, hẳn là có thể xuất bản thành mấy chục quyển sách cấm…

Vân Lam đệ nhất hoàn khố, Tinh Vân học viện siêu cấp phế vật!

Từ trong ký ức dung hợp, Âu Dương Phong biết được nơi này gọi là Vân Lam quốc, là một cái nhất cấp đế quốc tại Nam Vực, võ phong cũng thấp đến đáng thương! Vũ vương võ giả, đối với Âu Dương Phong kiếp trước chỉ như con sâu cái kiến, ở đây lại cao không thể chạm! Đối với một kẻ phế vật như nguyên chủ, càng là cảnh giới chỉ có trong truyền thuyết.

Nhưng thế thì đã sao?

Linh hồn đã thay đổi, nhân sinh tự nhiên sẽ khác. Chỉ cần hắn muốn, hắn nhất định sẽ làm được. Cỗ thân thể này cho dù là củi mục, hắn vẫn có cách biến nó thành ngọc châu.

Bất quá, trước hết, vẫn cần hiểu được tường tận hoàn cảnh xung quanh, sau đó mới cẩn thận nghiên cứu tình trạng thân thể, rồi làm ra quyết định.

Cho nên, Âu Dương Phong đi tới tàng thư các.

Giang Thu Ảnh hai mắt đảo quanh.

Tối nay đi ngủ, nhất định phải gia cố cửa sổ, khóa chặt cửa chính! Bởi vì ác ma kia giá lâm tàng thư viện, khẳng định là siêu cấp dị tượng, kéo theo thiên địa dị biến!

Nhớ tới mấy cọc sự tình trước kia, bị hắn thê thảm bắt nạt, nàng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng cúi đầu xin lui, trong lòng hận không thể gắn thêm một cái mô tơ vào mông mà chạy.

Âu Dương Phong nhìn theo, trong mắt có một chút phức tạp.

Không nghĩ tới, lại gặp người nọ ở chỗ này.

Bởi vì đã hoàn toàn dung hợp trí nhớ, hắn đương nhiên biết thiếu niên kia tên Giang Ảnh, vẻ ngoài cực thanh tú dễ nhìn, ba năm trước được an bài cho nguyên chủ làm thư đồng. Sau đó, đại khái nguyên chủ cảm thấy tiểu tử kia ngoại hình quá mức khả ái, đoạt mất nổi bật của hắn, cho nên ghen tị trong lòng, liền đem Giang Ảnh thành đối tượng phát tiết.

Âu Dương Phong năm đó tâm duyệt Tống gia nhị tiểu thư Tống Thiến Nhi, chẳng ngờ Tống Thiến Nhi khẩu vị tương đối khác thường, đối với vài vị công tử theo đuổi mình hoàn toàn dửng dưng, lại đặc biệt có hảo cảm với Giang Ảnh. Âu Dương Phong không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, hạ lệnh Giang Ảnh phẫn nữ trang, hàng ngày cùng hắn hướng Tống gia chạy.

Ý nghĩ của Âu Dương Phong kỳ thực rất đơn giản. Một nam nhân, dẫu cho địa vị thấp hèn, cũng có bản thân tôn nghiêm. Bắt người đó giả nữ nhân, là cực độ nhục nhã không thể nghi ngờ, cũng không có nữ tử nào nguyện ý thích một kẻ như vậy. Chỉ là, Âu Dương Phong nằm mơ cũng không lường trước được, hắn không chờ nổi đến lúc Tống Thiến Nhi hồi tâm.

Bởi vì, hắn thay đổi.

Giang Ảnh phẫn nữ trang, không ngờ dường như biến thành một người khác. Khuôn mặt bầu bĩnh, da trắng nõn, một đôi con ngươi trong suốt hắc bạch phân minh, khiến Âu Dương Phong nhìn đến ngơ ngẩn. Chết người hơn là, tiểu tử kia phẫn nữ trang rồi, lại có một loại tự tin toát ra từ trong khung, giơ chân nhấc tay đều tràn đầy hơi thở nữ tính. Đến mức khiến hắn trở nên hoài nghi, gia hỏa kia có phải vốn là nữ nhân đi?

Âu Dương Phong ôm tâm tình kích động điều tra một phen, kết quả khiến hắn muốn hỏng mất. Giang Ảnh xác thực là nam nhân, tiểu đệ đệ không phải thứ có thể làm giả được.

Cho nên, Âu Dương Phong trở nên rối rắm.

Rối rắm không phải vì thân phận của Giang Ảnh. Một hạ nhân mà thôi, nếu hắn muốn Giang Ảnh trở thành nam sủng, cũng không ai dám nói cái gì. Chân chính khiến Âu Dương Phong bối rối là hắn nhận ra, phần tình cảm hắn dành cho Giang Ảnh thế mà so với Tống Thiến Nhi còn nhiều hơn.

Đừng tưởng Âu Dương Phong thường ngày uy phong hống hách, kỳ thực địa vị tại Âu Dương phủ cực kỳ vi diệu, nhị phòng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, đám người kia nếu như phát hiện được chút điểm yếu của hắn, tất sẽ không từ thủ đoạn nắm chặt trong tay.

Bởi vậy, vào hơn một năm trước, Giang Ảnh không rõ vì lý do gì chọc giận chủ tử, bị Âu Dương đại thiếu sai người đánh đến gần chết, vứt tại hậu viện tự sinh tự diệt. Khi Đoàn Nguyên chạy tới, chỉ thấy thiếu niên hơi thở mong manh, toàn thân là huyết, kích động đến gần như phát điên, thiếu một chút đã không để ý thân phận tìm Âu Dương Phong liều mạng. Giang Ảnh sau khi được cứu tỉnh, là Trần lão sư ra mặt, hướng nhị phu nhân cầu xin, thế này mới giúp Giang Ảnh tránh được một kiếp.

Âu Dương phủ trên dưới đều biết, Âu Dương đại thiếu đối với vị tiền thư đồng Giang Ảnh này cực kỳ chán ghét, lại không người hiểu kia thực chất là Âu Dương Phong diễn một tuồng kịch. Ngày đó, hắn ở trong phòng nghe Giang Ảnh hét đến tê tâm liệt phế, nội tâm cũng đau tưởng chết đi, trời mới biết hắn muốn bất chấp tất cả xông ra ngoài ôm lấy bóng dáng kia cỡ nào! Bất quá, hắn không thể, cho nên chỉ có cách này.

Nhớ đến đây, Âu Dương Phong không khỏi âm thầm gật đầu.

Nguyên chủ thường ngày hành động hoang đường, kỳ thực vẫn là có đầu óc. Chỉ tiếc, tính cách hắn yếu nhược, đụng chuyện theo bản năng muốn tránh đi, căn bản không có cường giả chi tâm. Tư chất không có, tâm tính lại kém cỏi, tu vi tự nhiên không thể khá hơn.

Bất quá, không sao cả!

Linh hồn đã thay đổi, nhân sinh tự nhiên cũng sẽ khác. Hắn nếu đã tiếp nhận khối thân thể này, vậy những chuyện nguyên chủ không thể hoàn thành, hắn nhất định sẽ làm thay.

Tu vi, gia tộc, thân nhân.

Còn có, tiểu tử họ Giang kia…

Truyện Chữ Hay