Tần Minh không rõ nếu chết trong cơn ác mộng này thì sẽ xảy ra chuyện gì
Đó là sự tử vong của chính mình ngoài hiện thực luôn, hay là bài thi đầu vào sẽ thất bại.
Nhưng bất kể có là trường hợp nào thì cậu cũng sẽ không chấp nhận cái kết đó.
Thế nên là bằng bất cứ giá nào, cậu cũng phải tìm cách tự đánh thức chính mình.
Đây chính là phương án tốt nhất để giải quyết hết những điều này.
Thực ra cậu đã sớm nghi ngờ đây chính là một giấc mơ.
Bởi vì một trong những đặc điểm nổi bật nhất của giấc mơ là sự không đầu không đuôi của nó.
Nhưng giấc mơ này đáng sợ ở chỗ nó còn lấy cả lý do để hợp lý hóa cho cái sự không đầu không đuôi này ngay từ sớm.
Cho nên nếu không phải hành vi lạ của gia đình cậu và Cao Xán, cậu sẽ mãi đứng ở trạng thái phân vân mà khó có thể chắc chắn được.
Dù biết đây là mơ rồi nhưng cũng không dễ để tỉnh dậy.
Bởi vì chỉ có một số lý do mới khiến cho mình tỉnh lại khỏi giấc mơ.
Đầu tiên là bị ảnh hưởng từ các tác động bên ngoài, ví dụ như người đang mơ thì bị đánh thức.
Thứ hai là ảnh hưởng bởi sinh lý cơ thể, ví dụ như là buồn đi tiểu, cảm thấy không khỏe,...
Hai loại trên chắc chắn là đã bị loại trừ. Không đời nào nhà trường lại để lại một sơ hở rõ ràng như vậy.
Mà nếu đã loại trừ hết các yếu tố tác động bên ngoài thực tế thì chỉ còn lại các yếu tố bên trong giấc mơ.
Nếu như sợ hãi hoặc gặp nguy hiểm trong mơ thì có thể tỉnh lại.
Tuy nhiên, cậu cũng đã trải qua sợ hãi tột độ, nên là thứ này coi như vô dụng.
Mà gặp nguy hiểm thì khó xác định mấu chốt rốt cuộc nằm ở đâu.
Giống như là cậu chọn cách nhảy xuống từ một tòa nhà, nhưng nếu như cậu không bị kích thích hoàn toàn trong quá trình đó thì chẳng khác nào cậu đã tự ngã chết trong giấc mơ rồi.
Cho nên là dù có gặp nguy hiểm thì cũng phải lựa chọn cách nào đó dủ ổn thỏa mới được.
Tần Minh cũng đã nghĩ tới một cách.
Đó là cắt cổ tay.
Sau một đêm giả vờ ngủ, ăn sáng xong Tần Minh và Cao Xán lại tới quán điện tử.
Trong lúc đang chơi dở, Tần Minh nói mình cần đi vệ sinh và lén trốn đi.
Cậu chạy tới một khách sạn ở khá xa, đặt phòng và trốn trong đó.
Giấc mơ có tính không chắc chắn và đột phát quá cao.
Thậm có thể kèm theo hiệu ứng tràng cảnh nhảy vọt, dù cho cậu đã chạy xa khỏi Cao Xán, nhưng giây tiếp theo cậu ta đột nhiên xuất hiện cũng không phải chuyện gì khó nói.
Vì thế cậu phải tự sát càng nhanh càng tốt.
Nếu không đợi đến khi Cao Xán và những người khác tìm tới được, lúc đó có khi cậu sẽ chết thật chứ không còn là chết đùa nữa.
Sau khi khóa cửa phòng khách sạn và phòng tắm, Tần Minh ngồi lên nắp bồn cầu, lấy ra một con dao cạo mà cậu đã cố ý chuẩn bị cho lần này, hít một hơi thật sâu rồi cắt đứt động mạch trên cổ tay.
Cậu còn cố ý cắt cho vết thương sâu nhất có thể, ngăn không cho nó tự cầm máu.
Máu tuôn ra như suối.
Không lâu sau, Tần Minh càng lúc càng thấy mơ hồ, tinh thần lung lay cũng càng mãnh liệt.
Dù vậy, cậu vẫn không hề từ bỏ, thậm chí còn ném luôn hi vọng cuối cùng là chiếc điện thoại có thể gọi cứu hộ vào trong bồn vệ sinh.
Không chừa lại một lối thoát nào cho mình.
Đây là một canh bạc rất lớn mà cậu đã đánh cược, hoặc là thức dậy, hoặc là chết ở trong này.
Nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm mạnh, máu đã dần khô lại.
Khi mà tầm nhìn của cậu đã dần dần mờ đi, tiếng bước chân như Tử Thần cất bước dường như đã vang lên bên tai cậu.
Sức lực còn lại của cậu đã không còn đủ để nâng đỡ cơ thể đang trong tư thế ngồi của cậu nữa.
Thế là nó đổ oạch xuống sàn một cách nặng nề, ý thức của Tần Minh cũng đang trên bờ vực sụp đổ.
Lúc này, nỗi sợ hãi cái chết của cậu đã dâng trào tới đỉnh điểm.
Cơ thể cậu cuộn tròn lại như một trái bóng, đôi tay trắng bệch đầy bất lực khua loạn khắp nơi như muốn nắm lấy một cái gì, như thể sự chống cự cuối cùng của cậu trước số phận nghiệt ngã này.
Đột nhiên, bên ngoài cửa xuất hiện âm thanh đập phá.
Giây tiếp theo, cửa phòng tắm đã rung chuyển dữ dội.
Rõ ràng là Cao Xán đang ở đây.
"Tần Minh, cậu đi mà chẳng nói một lời nào, khiến cho tớ rất đau lòng đấy.”
"May mắn là cuối cùng cũng tìm được cậu.”
"Tớ tới rồi, mau mở cửa ra đi.”
"Tần Minh! Đừng tưởng mày trốn ở trong mà tao không biết, mở cửa ra cho tao!”
Cao Xán điên cuồng đập phá cánh cửa, còn Tần Minh thì đã ngã co quắp dưới sàn, vì mất quá nhiều máu nên đã sắp đứt hơi.
Cùng với một tiếng "Uỳnh” cực lớn, Cao Xán mang sắc mặt dữ tợn cuối cùng cũng đã phá được cửa. Ngay khoảnh khắc đó, ý thức của Tần Minh cũng đã thành công chạy khỏi cơn ác mộng.
Cuối cùng, cậu đã tỉnh dậy từ giấc mơ.
Tần Minh hét lớn, bật dậy từ dưới mặt đất.
Những cảnh tượng cuối cùng của cơn ác mộng kia, thứ mà vẫn còn vương lại trong đầu cậu đã tan biến nhanh chóng như cách thủy chiều hạ xuống.
Để rồi khi cậu hồi tưởng lại, cậu thậm chí còn chẳng nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra trong cơn ác mộng quái quỷ đó.
Cậu ngây người nhìn nơi ở hiện tại, một thế giới nơi mà sự tĩnh lặng và âm u được nổi bật hơn cả. Ngay lúc cậu đang thích nghi với thế giới mới, một khuôn mặt có phần đê tiện đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mà cười nói.
"Anh bạn à, dựa theo kinh nghiệm chuẩn đoán nhiều năm của tôi thì cậu đang mắc suy thận đấy, dù sao thì vã lắm mồ hôi như thế cơ mà.”
Tần Minh vốn là đang khiếp vía thì sự xuất hiện đột ngột của một khuôn mặt càng khiến cho cậu không nhịn được mà kêu lên.
Đến khi nhìn kỹ lại thì cậu mới nhận ra đó là Dịch Thiếu Đông.
"Mẹ kiếp, vừa rồi tôi bị cậu dọa thiếu chút nữa rớt tim ra ngoài!”
Tần Minh thực sự muốn đá chết tên khốn trước mắt này.
"Nghe cũng đúng mà, cậu không phải cũng không còn sống sao? Có phải vừa gặp một ác mộng rất thật không?”
"Không thì sao cậu nghĩ tôi vã lắm mồ hôi như vậy?”
Từ câu hỏi của Dịch Thiếu Đông, Tần Minh đã phán đoán ra ngay Dịch Thiếu Đông hẳn là cũng đã rơi vào tình huống tương tự như cậu.
Ý thức của anh ta hẳn là cũng kẹt trong ác mộng.
"Đổ mồ hôi liên quan quái gì tới ác mộng, là thận hư mới đúng.”
"Thôi bớt nói nhảm. Cậu tỉnh lại khi nào?”
"Khoảng mười phút trước, khi tỉnh lại thì phát hiện ra tất cả mọi người đều ngủ say như chết nên tôi ngồi chờ ở đây.”
Sau khi Dịch Thiếu Đông nói xong, Tần Minh lấy điện thoại di động ra và liếc nhìn thời gian trên đó.
Cậu thấy rằng đã hơn mười hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi bắt đầu bài kiểm tra.
Tại khu vực trống trải cách bọn họ không xa, rất nhiều người vẫn còn đang nằm lộn xộn.
Tất cả bọn họ đều trong trạng thái hôn mê.
Có thể coi là toàn bộ phòng thi số bốn bây giờ chỉ có cậu và Dịch Thiếu Đông là giữ được sự tỉnh táo.
Tần Minh đi tới một người ở gần đó và thử gọi dậy mấy lần, nhưng người kia từ đầu đến cuối đều chẳng có phản ứng gì.
Vừa lúc cậu muốn thử tiếp với người khác, Dịch Thiếu Đông đang đứng ở một bên cũng trêu chọc.
"Đừng phí nước bọt nữa, tôi còn gọi cậu hơn cả thế mà cậu còn không tỉnh lại đâu, đến cả hét vào tai cũng tỉnh không được, e rằng đều phải tự lực cánh sinh mà thôi.”
"Tôi chỉ muốn xem là những người đang trong mơ có cảm nhận được tác động từ thế giới bên ngoài không mà thôi.”
"Làm thế này thì có ích gì? Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Dịch Thiếu Đông không hiểu Tần Minh đang muốn làm gì.
"Tất nhiên là các tác dụng.”
"Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, nếu như ai đó đánh thức ta khi ta đang ngủ thì ta sẽ thức dậy.”
"Ngay cả khi cậu dùng thuốc ngủ để khiến mình chìm vào giấc ngủ, ý thức của cậu cũng sẽ tỉnh táo trở lại sau khi thuốc hết tác dụng.”
"Nên dù thế nào đi chăng nữa, cái tình huống mà bản thân trong mơ phải cố kích thích ý thức để thoát khỏi giấc mơ là không tồn tại, cậu hiểu ý tôi nói không?”
"Không.”
Dịch Thiếu Đông thẳng thừng đáp lại.
"Thôi không đôi co với cậu, cậu học kém quá.”
Tần Minh vô cùng nghi ngờ chỉ số thông minh của Dịch Thiếu Đông.
"Đừng có khoa trương thế, không phải đang nói vấn đề mơ mộng sao? Sao tự nhiên lại liên quan tới việc học của tôi?”
"Ý của tôi là trường học đã kiểm soát giấc mơ của chúng ta. Cho dù không thể kiểm soát được hoàn toàn thì cũng có thể giam cầm ý thức của chúng ta, hoặc là họ đã dẫn lối ý thức của chúng ta.
"Được rồi, cậu nói có lý đấy.”
"Tôi thừa nhận tôi IQ thấp, nghe không hiểu. Thay vì phân tích mấy cái này thì gợi ý chút có để làm có được không?”
"Thôi coi như tôi lỡ lời.”
Tần Minh cũng cạn lời, một hồi phân tích cuối cùng hóa thành lời nói nhảm.
Tuy nhiên Dịch Thiếu Đông cũng không sai, chuyện của học viện này có thể sẽ rõ ràng sau khi bài kiểm tra này kết thúc.
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là vượt qua bài kiểm tra trước đã.
Bây giờ, cậu đã đi xem xét kỹ càng tình hình xung quanh.
Phía trên đầu bị bao phủ bởi lớp sương mù xám xịt, phía sau thì là bức tường sắt thép cao vút, hình thành nên một vòng cung khép kín.
Đồng nghĩa với việc chỗ này chẳng có lối thoát nào cả.
Chỉ có phía trước là con đường dẫn vào một khu rừng rộng lớn.
Cậu có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua thổi lại như tiếng trẻ em kêu.
Tần Minh quan sát, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu sắc hơn.
Vấn đề không nằm ở phía trước, mà là việc con đường phía sau của bọn họ đã bị chặn như thế nào.
Suy cho cùng thì nếu đây chính là khu vực bị bao phủ bởi sương mù dày đặc mà bọn họ đã bước vào lúc đầu đó, vậy thì phía sau bọn họ phải có lối vào mới đúng.
Cậu chỉ có thể nghĩ tới một trường hợp khác, đó là trường học đã đặt họ ở đây khi họ còn đang ngủ mơ.
Suy nghĩ một lúc, cậu nói với Dịch Thiếu Đông.
"Đây hẳn phải là địa điểm cho vòng thứ hai của bài kiểm tra đầu vào.”
“Nghĩa là sao?”
"Cậu nên nhớ là hiệu trưởng đã từng nói về việc bài kiểm tra này có các mức độ khác nhau.”
"Bởi vì việc mắc kẹt trong giấc mơ không phải là tai nạn ngẫu nhiên, nên nó chính là một phần của thử thách.”
“Và nếu giấc mơ là thử thách đầu tiên, thì thứ mà chúng ta phải đối mặt sau khi thoát khỏi giấc mơ chính là thử thách thứ hai.”
Tần Minh bình thản giải thích.
"Nghe khá có lý đấy.”
Dịch Thiếu Đông lần này cũng đã hiểu ý của Tần Minh, gật gù đồng thuận, sau đó anh ta chỉ vào những người trên mặt đất, hỏi một cách thiếu chắc chắn.
"Giờ chẳng ai tỉnh ngoài hai chúng ta. Cậu nghĩ là ta nên đi một mình hay nên đợi thêm lát nữa? Có thêm vài người nữa dậy thì có thể lập nhóm cùng hành động được không?”
"Tốt hơn hết là cứ chờ thêm lúc nữa đã, người càng nhiều thì càng yên tâm hơn.”
Tần Minh vừa nói vừa liếc nhìn khu rừng có phần âm u tối mịt trước mắt.
Không hiểu sao, trong lòng cậu lại nảy ra một dự cảm xấu.