Thời gian vẫn tiếp tục chạy, thoáng cái đã qua hơn hai mươi ngày kể từ khi thi đại học.
Kết quả thi cũng đã được công bố vào hôm nay.
Tần Minh sau khi tra cứu thì cũng đã biết được điểm thi của mình là bốn trăm lẻ một điểm.
Có thể nói là nó cao hơn khá nhiều so với ước tính trước đó của cậu.
Dù vậy, điều này cũng chẳng thể che giấu được sự thật là cậu đã trượt tuyển sinh đại học.
Cậu hẹn vài người bạn cùng lớp ra quán điện tử chơi bời cả một buổi chiều, không phải cậu là đang cố tự lừa mình dối người mà chỉ đơn giản là để xoa dịu tâm trạng hỗn loạn của mình thôi.
Gần năm giờ chiều, cha cậu đột nhiên điện tới, thông báo rằng là nhà Mộ Du San mời nhà bọn họ tới làm bữa cơm, bảo cậu chơi xong sớm thì hãy qua tới.
Tần Minh vốn dĩ muốn từ chối tham gia, nhưng lại do dự không nói nên lời, bởi vì hắn chẳng muốn trốn tránh điều gì cả.
Dù cho cậu hoàn toàn có thể đoán được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Cha của Mộ Du San không tổ chức ăn ở nhà mà tổ chức ăn uống tại một trong những nhà hàng tốt nhất ở thị trấn.
Tần Minh chờ cha mình tan tầm xong rồi cả hai mới cùng đi tới đó.
Hai gia đình mặc dù qua lại với nhau khá thường xuyên, nhưng cũng hiếm khi có thể ăn cùng nhau tại nhà hàng như thế này.
Không chỉ vậy, bữa tiệc tối nay cũng không phải chỉ có hai nhà họ, mà là khá nhiều hàng xóm láng giềng có quan hệ tốt cũng có mặt ở đó.
Bởi vì Mộ Du San đã đạt được tới sáu trăm sáu mươi mốt điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, còn là trạng nguyên bộ môn khoa học của thành phố Thông Hóa.
Chuyện này chỉ mất chưa tới hai ngày đã lấp đầy bàn ăn của các gia đình hàng xóm quanh đây.
Tại buổi tiệc, ai ai cũng đều không tiếc lời mà ca ngợi Mộ Du San, khen cô ta xinh đẹp như hoa, thành tích học tập lại nổi bật như vậy, mai sau chắc chắn sẽ có một tương lai xán lạn.
Mộ Du San giả vờ như bản thân là một thiếu nữ e lệ, thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu không nói một lời.
Chỉ là cái trạng thái này của cô ta cũng chẳng kéo dài được bao lâu, cô ta ngẩng đầu lên cố tình hỏi chuyện Tần Minh, người mà giờ đây đang an phận ngồi im tại một góc.
"Tần Minh ơi, kết quả thi của cậu như thế nào rồi?”
"Đúng rồi, lão Tần à, chúng ta suýt nữa thì quên mất Tần Minh nhà cậu cũng tham gia thi đại học đấy.”
"Thằng bé này từ bé đã khôn ngoan hơn người, bài thi chắc là làm cũng tốt lắm phải không?”
Bởi vì câu hỏi của Mộ Du San, toàn bộ sự chú ý của những người xung quanh đều đổ dồn lên Tần Minh.
Tần Minh vô ý liếc nhìn Mộ Du San đang đứng chếch sang chỗ đối diện, phát hiện cô ta đang nhìn mình với biểu cảm đầy hả hê khi đang chờ cậu gặp xui rủi.
Dĩ nhiên là cô ta muốn thấy cậu phải xấu hổ.
Tần Minh không ngờ rằng đến nước này rồi mà cô ta vẫn muốn chèn ép cậu tới thế. Bởi vì đây không chỉ liên quan tới thể diện của cậu, người mất thể diện nhất ở đây không ai khác chính là cha của cậu.
Tần Minh không dám nhìn mặt cha mình, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Đều cùng là bậc cha mẹ, cha của cậu sẽ cảm thấy thế nào khi trông thấy con nhà người ta xuất chúng, trong khi đó con nhà mình lại kém cỏi vô cùng?
“Điểm của Tần Minh cũng chỉ ở mức khá ổn thôi, tất nhiên là không thể so với Du San được rồi.”
"Con tôi thông minh thì thông minh, nhưng thằng nhóc này bình thường toàn hay nghịch ngợm.”
"Mọi người không thấy thằng nhóc này toàn cúi đầu im lặng từ lúc đi vào rồi à?”
Cha Tần Minh vừa nói vừa cười, những người khác nghe thấy vậy thì cũng không có mặt mũi tiếp tục truy vấn nữa, tạm thời giải quyết tình thế mất mặt này.
Chỉ có điều, Tần Minh vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, ăn có bữa cơm mà cũng phải dùng mấy cốc nước mới nuốt trôi được.
Còn cha của cậu thì uống không ít, chén nọ đến chén kia.
Trước khi rời đi, hắn còn đặc biệt đưa cho Mộ Du San vài trăm tệ.
Ra khỏi nhà hàng, cha Tần Minh căn bản không định bắt taxi, cứ thế đi dọc theo đường cái để về tới nhà.
Tần Minh sau khi cứng họng không mở lời được mấy lần thì cuối cùng cũng không nhịn được mà thốt ra.
"Cha, con xin lỗi. Nếu không phải do con hằng ngày ham chơi…”
"Trên đời này có vô số con đường và cách thức để đi tới thành công. Một lần thất bại mà thôi, không có ý nghĩa gì đâu con trai. Miễn là con có thể nhìn ra lỗi lầm của mình và khắc phục nó mai sau.”
"Đừng nghĩ nhiều quá. Nếu con thật sự để tâm nhiều tới vậy, hãy lấy trải nghiệm này làm động lực cố gắng cho bản thân con đi.”
"Dù sao thì đây chính là thực tế, ai cũng sẽ noi theo người đã tỏa sáng.”
Cha Tần Minh nói xong thì mỉm cười vỗ vai cậu, dường như chẳng quan tâm rằng thể diện của bản thân bị tổn hại ra sao, hắn chỉ lo Tần Minh sẽ nghĩ quẩn.
“Sau này con chắc chắn sẽ chăm chỉ, không bao giờ lãng phí thì giờ nữa!”
"Cha tin con.”
Thứ lớn nhất cổ vũ cho trái tim của Tần Minh không gì khác ngoài lời động viên của cha cậu. Từ trước tới giờ, hắn đối với cậu mà nói vẫn luôn mà một người cha hiền từ tràn đầy tình thương.
Hắn tận tâm với công việc và rất dành cho cậu tình thương. Không bao giờ đặt cậu lên bàn cân với con cái của người khác và cũng chưa từng che giấu nội tâm của mình.
Thị trấn không rộng lớn như thành phố, diện tích cũng có hạn nên dù chỉ là đi bộ thì hai người rất nhanh cũng đã về tới nhà.
Nhưng vừa tới trước cửa nhà, Tần Minh bất chợt chú ý tới một điểm lạ, đó là phía bên kia đường không biết từ lúc nào đã tụ tập mấy chục người.
Những người này đều đứng thẳng tắp, ánh đèn đường có phần mờ ảo chiếu lên mặt họ, khiến cho những biểu cảm thờ ơ lạnh tanh trên mặt họ được hiển thị vô cùng rõ ràng.
Với cả những người này hình như cậu đã từng gặp qua ở đâu đó thì phải.
Thực sự là có cảm giác quen thuộc.
Và cả biểu hiện của họ cũng khá kỳ lạ nữa.
Khi mà sự chú ý của Tần Minh đang tập trung vào nhóm người kỳ lạ kia, cha cậu đã mở cửa và bước vào trong nhà. Thấy vậy, Tần Minh cũng không để tâm nhiều nữa, thản nhiên quay vào bên trong.
Sự việc xảy ra ở bữa tiệc mừng hôm nay đã khiến Tần Minh vô cùng cảm động. Kích động lòng tự trọng đang dâng trào của cậu.
Chỉ là dựa trên số điểm đạt được ở kỳ thi, cậu chẳng còn muốn tiếp tục con đường học vấn nữa.
Dù sao thì cái nhà này cũng đã có đủ thứ để mà lo lắng rồi, thay vì phải tiếp tục đập tiền cho cậu vào học cao đẳng, thà rằng cậu tự đi ra ngoài làm việc hai năm còn tốt hơn.
Không dám nói là kiếm tiền mang về nhà, nhưng cái tối thiểu nhất phải có đó là cậu không còn là gánh nặng cho gia đình nữa.
Quan trọng là giờ có thể đi làm việc gì, cậu chỉ có một bầu nhiệt huyết thì đi làm việc gì mới hợp lý đây?
Tần Minh trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được cái gì.
Cậu muốn ngả lưng nghỉ sớm, chỉ là không hiểu vì sao ngay lúc cậu nhắm mắt lại, khoảng không u tối khi mà mắt nhắm lại hiện ra tất cả những người mà cậu vừa trông thấy ở phía bên kia đường.
Những bóng dáng đứng thẳng, kết hợp thêm vẻ mặt lạnh tanh vô hồn ngay lập tức khiến cho Tần Minh dựng tóc gáy.
Cậu bật dậy khỏi giường, cậu chợt nhận ra tại sao những con người đó lại có chút gì đó quen thuộc với bản thân tới vậy.
Là xe buýt!
Họ là hành khách mất tích trên chiếc xe buýt tai nạn đó!
Người đàn ông cao gầy đứng trong đám đông thì lại là tài xế xe buýt!
Nhưng chẳng phải tất cả những người này đều đã được xác nhận là mất tích sao?
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đối diện cửa nhà cậu?
Trong cơn hoảng loạn, Tần Minh hốt hoảng vội chạy ra khỏi giường, đi tới cửa nhà. Cậu đẩy cửa hé ra một chút rồi nhìn sang bên kia đường.
Chỉ là nhóm người kia đã hoàn toàn biến mất.
Tần Minh thở phào một hơi, sau đó khóa cửa và quay về phòng ngủ.
Cho đến nửa đêm, Tần Minh đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng còi xe có phần chói tai.
Tiếng còi không những chói tai mà còn vang vọng không ngừng.
Tần Minh cố đối phó bằng cách bịt đầu và bịt tai, nhưng cái thứ âm thanh chết tiệt đó vẫn rót vào trong màng nhĩ của cậu.
Và thứ âm thanh này quá gần, gần đến nỗi cảm tưởng như chiếc xe đó đang đỗ sát phòng của cậu.
Mang theo tâm trạng buồn bực, cậu đi đến bên cửa sổ, đúng như cậu nghĩ, quả thực có một chiếc xe đậu cách đó không quá xa.
Đó là một chiếc xe buýt.
Điều kỳ lạ là chiếc xe buýt này tối om, hình như không có ai trong xe.
Nhưng tiếng còi vẫn vang lên không dứt.
"Có thể vui lòng ngừng bấm còi được không? Đêm khuya như này rồi mà không cho người ta đi ngủ à!”
Tần Minh mở cửa sổ ra, la lớn về phía chiếc xe buýt kia.
Không biết là có phải vì lời nói của cậu hay không mà chiếc xe đột ngột trở nên yên lặng.
Nhưng điều này không khiến cho Tần Minh cảm thấy an tâm, trái lại khiến cho trái tim của cậu đâp nhanh hơn.
Bởi vì chiếc xe buýt tối om đó đã bật sáng đèn, chiếu sáng luôn cả những hành khách mặt mày tái nhợt đang ngồi trong đó.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Những người này, hay những hành khách này cũng là đám người đã biến mất trước đó.
"Tất cả chúng ta đều đang chờ đợi ngươi. Nếu ngươi đi lên… chúng ta sẽ rời đi…”
Câc hành khách trên xe không ngừng vỗ lên lên cửa sổ và hét vào mặt Tần Minh.
…
Vài ngày tiếp sau đó, đêm nào Tần Minh cũng sẽ bị đánh thức bởi chiếc xe buýt đó.
Kỳ lạ hơn nữa là cha của cậu căn bản không nghe thấy bất cứ một tiếng còi xe nào cả.
Vào một đêm nọ, cậu thậm chí đã gọi cha vào trong phòng mình, nhưng cha cậu đến cả chiếc xe cũng không nhìn thấy được.
Điều này khiến cho cậu hiểu rằng cậu là người duy nhất có thể nhìn thấy chiếc xe buýt kia.
Suốt mấy ngày liền chìm đắm trong sợ hãi khiến cho Lý Thanh không dám ở lại nhà mình nữa, cậu chọn ra ngoài mấy ngày xem thứ quái quỷ kia có thể theo đuôi cậu được hay không.
Đồng thời cũng tìm xem có công việc thích hợp nào để bản thân làm không.
Nhưng ngay cái lúc cậu quyết định nói với cha rằng là mình sẽ thôi học và đi tìm việc.
Bằng một cách quá đường đột, gia đình cậu lại nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Hoa Hạ, khiến cho cả nhà đều vui mừng khôn xiết.
Khi mà cha của Tần Minh tiết lộ cho cậu chuyện này, phản ứng đầu tiên của cậu là không tin, cho rằng cha mình chắc đang nói đùa.
Bởi gì đại học Hoa Hạ là trường đại học hàng đầu của quốc gia.
Đừng nói là chỉ một thị trấn bé tẹo, ngay cả thành phố Thông Hóa mỗi năm cũng chỉ có một vài người thi đậu vào đó.
Thậm chí trường hợp càng phổ biến hơn chính là chả ai đậu nổi.
Nên là nếu tờ giấy báo trúng tuyển này được gửi cho Mộ Du San thì cậu còn tin, còn gửi cho cậu thì sao mà tin nổi cơ chứ.
Mặc dù tên của cậu được in trên giấy báo trúng tuyển. Chỉ là nó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả nếu đây là một thủ đoạn của kẻ lừa đảo, hoặc một ai đó cố tình làm thế này để chọc điên cậu lên mà thôi.
Tần Minh không phải không tự tin, mà cậu chỉ đang nhìn vào sự thật là kết quả thi đại học của cậu.
Vốn dĩ đụng trúng quỷ quái đã quá là xui xẻo rồi, giờ lại còn bị chơi khăm.
Nên tâm tình của Tần Minh càng trở nên tồi tệ hơn, không thèm để ý tới nữa.
Dù vậy, cha cậu vẫn đề nghị rằng cậu nên gọi cho đại học Hoa Hạ để xác minh thử xem.
Kết quả kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng.
Nhà trường thế mà đã thừa nhận Tần Minh trúng tuyển vào trường.
Có điều không phải vì thành tích của cậu, mà là vì Tần Minh có tài năng đặc biệt ở một phương diện khác, cậu thuộc diện tuyển sinh đặc thù.
Mặc dù nhà trường không đưa ra bất cứ lời giải thích rõ ràng nào về cái "tài năng” đó, nhưng không thể nghi ngờ là Tần Minh đã được nhận vào đại học Hoa Hạ.
Mặc dù là hệ tuyển sinh đặc biệt, nhưng chỉ cần có thể là sinh viên của đại học Hoa Hạ thì sau khi tốt nghiệp đều sẽ nhận được bằng tốt nghiệp của đại học Hoa Hạ. Đó là bước đệm rất tốt để có thể gia nhập vào các công ty tập đoàn nổi tiếng trong tương lai.
Lúc mà Tần Minh xác thực chuyện này, cậu đã vui tới mức phát khóc.
Vào được đại học Hoa Hạ chỉ với điểm thi hơn bốn trăm nghe còn kỳ diệu, khó tin, bất ngờ, phấn khích hơn trúng giải độc đắc năm triệu tệ nữa.
Ngoại trừ thông báo tuyển sinh ra, nhà trường còn gửi thư mời nhập học.
Trong thư có nhắc nhở rằng cậu phải tới nhập học và báo cáo tại đại học Hoa Hạ trước cuối tháng.
Tần Minh nhẩm tính thời gian, phát hiện ra ngày kia đã là hạn chót đăng ký rồi.
Xét tới việc đại học Hoa Hạ nằm ở tận Bắc Kinh, cách chỗ của cậu khá là xa, nên là cha cậu đã đề nghị cậu tốt nhất là nên lên đường vào ngay sáng ngày mai để không bỏ lỡ thời gian nhập học.