Kỳ thi tuyển sinh vào đại học đã kết thúc.
Tần Minh mang theo tâm tình nặng trĩu mà rời khỏi trường thi.
Rõ là cậu đã thi trượt.
Bất luận là toán học, ngữ văn hay tiếng anh, những câu mà cậu có thể làm được trong đề thi là không có bao nhiêu.
Tổng điểm của mấy môn này cộng lại sợ tối đa cũng chỉ tới ba trăm điểm.
Nếu như là học sinh đi theo con đường văn nghệ thì điểm thi văn hóa có ba trăm cũng không sao, vấn đề là cậu không phải kiểu học sinh có tài năng nghệ thuật đó.
Vì thế với thành tích thi chỉ có ba trăm điểm này, có lẽ cậu chỉ đủ để đậu vào trường cao đẳng.
Đương nhiên cũng có thể sẽ có loại đại học chỉ cần ngần này điểm là có thể đỗ.
Nhưng mà lấy điều kiện hiện tại của gia đình cậu, thi không đậu đại học hàng đầu thì chẳng khác nào đánh mất khả năng tiếp tục học hành.
"Tần Minh.”
Nghe thấy có người gọi mình, Tần Minh quay đầu lại theo bản năng, chỉ là sau khi thấy rõ người đó là ai, giọng điệu của cậu lập tức trở nên mất kiên nhẫn.
"Làm sao?”
"Tớ làm sao, chỉ là hỏi một chút cậu thi như thế nào rồi?”
"Dù sao thì đề thi lần này đơn giản đến bất ngờ.”
Người gọi Tần Minh là một nữ sinh có dáng vẻ khá xinh đẹp, chỉ có điều lời nói lại đầy vẻ châm chọc, rõ ràng là đang cố ý mỉa mai cậu.
Nữ sinh này tên là Mộ Du San.
Là hàng xóm của cậu, cũng có thể coi như là bạn học của cậu.
Đồng thời cũng là người mà cậu ghét nhất từ trước đến giờ.
"Tôi thi thế nào là chuyện của tôi, không cần cậu nhọc sức quan tâm. Cậu vẫn là lo cho chính mình đi, ngộ nhỡ thi rớt còn thua cả tôi thì xấu hổ lắm đấy.”
Tần Minh không hề thuận theo đối phương chút nào, trực tiếp đáp trả một cách thô bạo.
Bởi vì việc đối phương đâm thọc mỉa mai cậu đã không phải chỉ diễn ra ngày một ngày hai rồi.
Tuy nhiên, Mộ Du San nghe xong không những không nổi giận, trái lại còn bật cười thành tiếng.
"Ha ha, tôi thua cậu? Tần Minh, cậu thật đúng là hay mơ mộng hão đấy. Nói thật thì tớ hi vọng cậu có thể thi tốt một chút.”
"Thế nhé, chờ cho đến khi thành tích ra thì tớ sẽ đi nhà cậu thăm hỏi chú Tần.”
Mộ Du San nói với giọng nhạo báng, mang theo vẻ mặt đắc ý mà rời đi.
"Làm sao có thể có người đê hèn như vậy? Ông trời thực sự đúng là mắt mù khi chọn cho cô ta khuôn mặt như vậy.”
Trong nội tâm, Tần Minh thầm chửi một câu, sự chán ghét của cậu đối với Mộ Du San lập tức lại tăng lên vài lần.
Ngay từ đầu, quan hệ giữa hai người bọn họ thực ra không có tệ hại như vậy.
Cứ việc từ nhỏ Mộ Du San đã có cái thói thích khoe khoang cái nọ cái kia với cậu, nhưng cậu không phải loại người sẽ chỉ vì một chút việc cỏn con này mà cảm thấy bị xúc phạm.
Chỉ cho đến nửa học kỳ sau của năm hai trung học, mấy tên côn đồ ngoài trường học bởi vì bị từ chối khi theo đuổi Mộ Du San, cho nên liền bắt đầu quấy rối cô ta không ngừng nghỉ.
Mỗi cuối tuần, chúng đều sẽ chặn đường ở trước cửa trường học và cố đuổi theo Mộ Du San, dọa cho cô ta sợ không dám về nhà.
Thế là Mộ Du San tìm tới cậu, mong cậu có thể hộ tống cô ta đi về nhà, không may chính là vào ngày hôm đó, bọn họ đã bị đám côn đồ lưu manh chặn lại ngay khi vừa ra khỏi trường học.
Tranh cãi phát sinh, sau rồi là đánh nhau.
Từ bé cậu đánh nhau chưa thua lần nào, mặc dù cậu chịu vài vết thương nhẹ nhưng vẫn có thể dần cho đám côn đồ kia một trận nhừ tử.
Sau đó, gia đình của mấy gã côn đồ đó tìm tới trường học, không những bắt cậu phải bồi thường tiền thuốc men, mà còn muốn phía trường học nghiêm trị cậu.
Trường học sau một phen điều tra thì nhận định cậu đã giao du qua lại cùng đám côn đồ ngoài trường, còn tham dự ẩu đả, cho nên muốn khai trừ cậu khỏi trường.
Cậu dĩ nhiên là không chấp nhận kết quả này, liền đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ ra, cũng muốn Mộ Du San làm chứng cho cậu.
Kết quả là tại ngay trước mặt lãnh đạo trường học, Mộ Du San lại nói rằng bản thân cô ta cùng chuyện này không hề liên quan chút nào, một mực khẳng định rằng cậu là người gây sự mắng mỏ bên kia trước, dẫn tới sau đó hai bên đánh nhau.
Cuối cùng vẫn là gia đình cậu phải bồi thường tiền thuốc men, cha của cậu đã phải cầu xin rất nhiều người thì trường học mới không khai trừ cậu.
Nhưng Tần Minh vẫn bị phạt đình chỉ học suốt ròng rã một tháng trời.
Khiến cho người vốn đã có thành tích học tập thuộc dạng gà mờ như cậu trở nên càng kém cỏi hơn.
Mặc dù sau đó cha của cậu đã biết được chân tướng sự việc, cũng cảm thấy Mộ Du San hành xử như vậy là rất quá đáng, chỉ có điều Mộ Du San lại rất biết cách để diễn kịch.
Giả bộ đáng thương tới gặp cha cậu. Lại còn nhận lỗi vụ này, cầu xin cha cậu đừng nói cho người nhà cô ta.
Cha cậu cảm thấy Mộ Du San chỉ là một đứa bé cho nên mềm lòng bỏ qua, việc này rốt cuộc chẳng đi tới đâu cả.
Nhưng cậu đương nhiên là sẽ không giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thế là liền mặc kệ Mộ Du San.
Mộ Du San sau mấy lần chủ động tìm cậu nhưng lại bị từ chối, chẳng những không ý thức được vấn đề của chính bản thân mà xin lỗi cậu một cách đàng hoàng, ngược lại còn tỏ ra ngang ngược vô lý, tố cậu không phải đàn ông khi tính toán chi li với một cô gái, lỗi gì cũng đẩy hết lên đầu cậu..
Cứ như thế, hai người từ bạn trở mặt thành thù. Nhìn lẫn nhau đều thấy ngứa mắt.
Tần Minh thở dài, tiếp tục đi ra bên ngoài trường thi.
Cửa trường học đã bị chật ních bởi số lượng phụ huynh chờ đợi con em thí sinh. Cha của Tần Minh cũng ở trong đám người, đứng cùng một chỗ với cha của Mộ Du San.
"Cha.”
Tần Minh nhìn cha mình, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi.
"Thi thế nào rồi?”
Cha cậu hỏi qua loa.
"Cũng coi như tạm được.”
Ngay trước mặt Mộ Du San cùng cha cô ta, Tần Minh tất nhiên sẽ không thừa nhận mình thi chắc suất rớt.
Có lẽ là nghe được lời nói của Tần Minh, Mộ Du San khẽ liếc nhìn Tần Minh, sau đó cố ý nói lớn với cha cô ta.
"Đề lần này thật quá đơn giản, đơn giản hơn nhiều kỳ thi thử, con đoán là chắc được từ sáu trăm hai mươi điểm trở lên.”
"Được quá con gái của ta, muốn ăn gì nào? Cha dẫn con đi ăn. Trước đó ôn tập mỏi mệt như vậy thì hiện tại phải bồi bổ thật tốt mới được.”
Cha của Mộ Du San đối với điểm số của con gái mình thì vô cùng hài lòng, vui vẻ cười lớn.
Cha của Tần Minh nhìn thoáng qua Tần Minh, người mà lúc này đang cúi đầu không nói lời nào, cũng có thể đoán được con trai của mình thi thố ra làm sao, thế là cũng không còn muốn tiếp tục ở lại, miễn cho lại trở thành vật tham chiếu làm nổi bật sự ưu tú của con nhà người ta.
Khi đó Tần Minh xấu hổ, chính hắn cũng xấu hổ.
"Lão Mộ à, tôi cùng Tần Minh đi về trước nhé.”
“Đi gì vội, lần này cả hai đứa bé đều làm bài tốt, chúng ta nên tìm một chỗ uống rượu để chúc mừng chứ.”
"Hai người vui vẻ là được. Tôi phải cùng Tần Minh trở về thị trấn, thân thể của ông nội nó anh cũng biết đấy, để ông ấy ở nhà một mình ba ngày liền tôi thực sự không yên lòng. Cũng không thể lúc nào cũng làm phiền mẹ của Du San được.”
Cha của Tần Minh tìm cớ từ chối, cha của Mộ Du San cũng biết hoàn cảnh nhà Tần Minh cho nên cũng không lôi kéo thêm, hai người sau đó khách sáo với nhau vài câu rồi mới tách ra.
Nhà của Tần Minh không nằm trong thành phố, mà là ở một thị trấn cách đây mấy chục dặm đường, phải đi xe buýt mới trở về được.
Hai người mua vé xong liền đi lên xe buýt, dựa theo số vé mà ngồi xuống vị trí cuối cùng.
Không lâu sau, chiếc xe lăn bánh một cách chậm rãi.
Tần Minh cùng cha cậu mặc dù đang ngồi cạnh nhau, nhưng cả hai chẳng nói cái gì cả.
Mấy lần liền Tần Minh muốn mở lời, nhưng câu chữ đều kẹt cứng trong cổ họng, bởi vì cậu có thể cảm giác được sự thất vọng của cha hắn.
Nếu như đổi lại là cậu, cậu nhất định cũng sẽ cảm thấy thất vọng.
Dù sao thì con nhà người ta ưu tú như thế, mà con nhà mình thành tích lại chẳng ra làm sao cả.
Cứ việc kết quả thi còn chưa ra, nhưng cái này chẳng che giấu được gì.
Từ nhỏ đến lớn, giáo dục mà cậu và Mộ Du San được hưởng là tương đồng.
Kết quả thi cấp ba của cậu không tốt lắm, cha của cậu đã phải dốc túi số tiền tiết kiệm ít ỏi, dùng tiền này cầu xin người ta cho cậu học tại trường cấp ba trọng điểm ở thành phố.
Nhưng cậu cuối cùng vẫn trở thành bộ dạng tệ hại này.
Tần Minh đã nghĩ kỹ rồi, dù cho lần này cha cậu có lại bỏ tiền để cậu học đại học, cậu cũng không đi.
Đã mình không phải loại người đó, vậy thì dứt khoát liền buông bỏ, tìm một chỗ công tác kiếm tiền, không dám nói là kiếm được nhiều tiền, nhưng tối thiểu cũng muốn mình không còn là gánh nặng của gia đình nữa.
Suy cho cùng, cha của cậu không chỉ phải nuôi sống cậu, mà còn phải nuôi sống người ông có vấn đề về đầu óc của cậu nữa. Dựa vào lương tháng không đến ba ngàn tệ trên trấn của cha thì quá khó khăn để gánh vác rồi.
Để không phải tiêu tốn phí đi cao tốc, xe buýt đi đường quốc lộ, vậy nên tốc độ di chuyển vô cùng chậm chạp.
Quốc lộ khác với đường cao tốc có hàng rào vây quanh hai bên, nhiều khi đột nhiên có mấy con cừu hoặc động vật khác, thậm chí có người đi ngang qua đường, cho nên lái xe với tốc độ cao sẽ rất nguy hiểm.
Tần Minh luôn luôn nhìn ra bên ngoài của sổ, nội tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.
Khi ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống, tại nơi xa bỗng nhiên truyền tới một chuỗi âm thanh bao gồm tiếng kèn cùng tiếng chiêng.
Rất nhanh, Tần Minh trông thấy một nhóm người.
Là một đội đưa tang.
Tất thảy có hơn mười người, đều mặc quần áo màu đen và thắt lưng sọc trắng.
Bốn người ở giữa khiêng một cỗ quan tài dài, người trước thổi kèn, người sau gõ chiêng.
Những người trong xe buýt đều nhìn ra bên ngoài, bàn tán xem sao tự nhiên bây giờ lại có đưa tang.
Có đoàn người chiếm dụng đường quốc lộ, tốc độ của xe buýt càng chậm lại, sợ thân xe sẽ quẹt trúng đoàn người đưa tang.
Tần Minh trông thấy những người ở bên ngoài kia, không biết vì sao mà trong lòng lại cảm thấy một cảm giác hoảng loạn khó có thể giải thích được.
Cứ như là sắp có điều tồi tệ gì đó phát sinh vậy.
Cậu rất ghét cảm giác này, bởi vì từ khi còn bé tới giờ, mỗi khi cái cảm giác này xuất hiện thì ắt sẽ xảy ra chuyện không may, không có ngoại lệ.
Cha của cậu ngồi bên cạnh trái lại rất tĩnh lặng, vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Cứ như tình huống bên ngoài chẳng thu hút được chút sự chú ý nào cả vậy.
Khi mà xe buýt sắp hoàn toàn đi qua đoàn đưa tang, Tần Minh trừng to hai mắt vào đúng khoảnh khắc này.
Bởi vì cậu đã thấy sợi dây đang nâng đỡ cỗ quan tài dài đột ngột bị đứt, tạo ra một tiếng "Thong” khi quan tài va chạm xuống đất.
Sau đó, cỗ quan tài bị lật úp, một thi thể mặc váy hoa màu đỏ lăn ra ngoài.
Dù mơ hồ, nhưng Tần Minh vẫn có thể trông thấy đó là thi thể của một bà lão.
Thi thể dường như đang trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt đang di chuyển.
Tần Minh bị dọa sợ tới mức thụt cả cổ lại, vừa muốn quay lại nhìn thì xe buýt đã tăng tốc, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đoàn đưa tang.
Người trên xe đều chẳng coi chuyện vừa xảy ra là điều gì đó to tát, người ngủ tiếp tục ngủ, người chơi điện thoại thì vẫn chơi điện thoại, người tám chuyện thì vẫn tám chuyện.
Chỉ có Tần Minh là ngứa ngáy cả người như toàn thân đã bị kiến bò vậy, lông tơ trên người đều dựng đứng hết cả lên.
Ngay cả việc hít thở cũng trở nên thật khó khăn.
"Cha, giờ chúng ta xuống xe thôi.”
Tần Minh lay tỉnh cha mình ở bên cạnh, nói với một vẻ mặt khó coi.
"Đã đến trạm sao?”
"Không.”
"Thế xuống xe làm gì?”
Cha Tần Minh tỏ vẻ khó hiểu.
"Con cảm thấy cái xe buýt này đi quốc lộ không an toàn. Cha nhìn giờ trời sắp tối rồi, nhỡ như có thứ gì đó từ ven đường lao ngang sang thì quá nguy hiểm.”
"Xe buýt này đã đi quốc lộ quanh năm rồi, với lại tốc độ cũng chẳng nhanh, dù cho thật có tình huống đột phát thì tài xế cũng có thể xử lý được.”
Cha Tần Minh chẳng cảm thấy sẽ có nguy hiểm gì, nói xong thì lại nhắm mắt, không để ý tới Tần Minh nữa.
Tần Minh cũng không biết nên giải thích như nào, đành phải bình tĩnh lại lần nữa, có điều trong lòng vẫn chập chùng không ngừng.
Xe tiếp tục di chuyển mười phút đồng hồ, nhìn thấy thị trấn nơi mình sinh sống càng ngày càng gần hơn, Tần Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cảm thấy có lẽ mình lúc nãy đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, chiếc xe buýt đang chạy êm ru đã đột nhiên phanh gấp dừng lại.
Tài xế la lớn một cách hoảng sợ, cú phanh gấp đột ngột này cũng khiến những hành khách trên xe phát sợ theo.
May mắn là hành khách nào cũng thắt dây an toàn, nếu không thì đã có nhiều người bị thương rồi.
Chỉ là không phải không có chuyện gì xảy ra, bởi vì tất cả mọi người trong xe đều nghe thấy âm thanh va chạm lớn vào lúc xe dừng lại.
Hiển nhiên, tài xế bất ngờ đạp phanh để dừng xe lại vì tông phải thứ gì đó.
"Đâm trúng người rồi!”
Không biết là hành khách nào đã hét lên trước tiên.
Sau một vài giây choáng váng, tài xế mới vội vã mở cửa chạy xuống xe.
Một số hành khách tò mò cũng rời khỏi chỗ ngồi hiện tại, đi xuống dưới xem náo nhiệt.
Tần Minh cũng là một trong số những hành khách tò mò này.
Vào thời điểm xuống xe, cậu phát hiện tài xế đang không ngừng hỏi thăm một bà lão.
"Dì cảm thấy sao dì? Dì đừng di chuyển vội, tôi bây giờ sẽ gọi ngay cho trung tâm cấp cứu và chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Người lái xe bị dọa tới mức giọng nói phát run.
Hiển nhiên người vừa bị đâm chính là bà già này.
Còn về phần những hành khách đang vây xem kia, họ đã bắt đầu quay ra chỉ trích tài xế.
"Hỏi cái gì mà hỏi lắm vậy, nhanh nhanh gọi điện đi.”
"Lái nhanh như thế không tông trúng ai mới là lạ.”
"Đúng vậy, lái như chẳng cần mạng nữa.”
Dù thấy vô cùng khó chịu trước những lời cáo buộc xung quanh, nhưng người tài xế cũng không có phản bác.
Tuy nhiên, bà lão bị đâm kia lại nói một cách vô cùng ân cần.
"Ta không sao, không cần phải đi viện đâu. Nhưng chân của ta không tiện đi lại, anh cho ta quá giang một chuyến về thị trấn được không?”.
Khi đang nói chuyện, bà lão đã đứng dậy từ mặt đất, động tác giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Tài xế trông thấy vậy, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Nếu như bà lão này thật sự xảy ra chuyện, tài xế căn bản không đủ tiền để chữa trị.
"Dì thật sự không sao chứ?”
"Ta ổn.”
Bà lão khẳng định.
Các hành khách thấy bà lão cũng chẳng sao nữa, bắt đầu thúc dục tài xế lái xe sau đó lục tục quay trở lại xe buýt.
Chỉ có Tần Minh kinh hãi tột độ, đứng trước cửa xe nhìn chằm chằm vào bà lão.
Đèn xe chiếu lên người bà ta, khiến khuôn mặt bà như được phủ thêm một lớp bột dày. Những nết nhăn dày đặc trên mặt bà ta thì trông như những con côn trùng vặn vẹo đang bâu lên đó vậy.
Nhưng điều khiến cho Tần Minh rùng mình chính là chiếc váy hoa màu đỏ tươi trên người bà lão.
Cậu đã gặp qua bà ta.
Chính là cái lúc quan tài rớt xuống đó!