Tại cái khung, thình lình thuộc tính quay số liền xuất hiện. Mà Phi Dương ngạc nhiên là nó chỉ có một nút màu xanh ghi chữ "vào" và tiền cho sẵn để quay là cái thẻ vàng. Run tay chút, hắn không biết điều gì sẽ xảy ra khi nhấn cái nút.
Trầm tư một hồi, cuối cùng hắn quyết định bấm vô, hắn tin tưởng hệ thống sẽ không hố hắn đi.
Rầm!
Một tiếng rung lắc dữ dội bạo phát trong hải não Phi Dương. Đau đầu cái, hắn liền mở cái mắt ra. Hắn nhận ra rằng khi mình mở mắt, thì đã ở chỗ khác.
Nơi hắn đang đứng là trên một bậc thang, phía dưới bao toàn là mây, giăng kín toàn bộ khu vực đến không nhìn nổi thấy bờ.
"Thông báo lần đầu, ký chủ bước lên trên để mua đồ, bước xuống dưới để về".
Xem lại chỉ có mỗi cái bậc thang nối thẳng lên tít trên cao. Cao, cao đến mức hắn không nhìn thấy đỉnh. Không cần xem xét, Phi Dương liền rõ ràng mình cần phải leo lên chỗ bậc thang này.
Không chần chừ, thân ảnh hắn liên tục di chuyển, bay vút theo đường cầu thang thẳng tiến về trước, tiến bước không lùi. Mỗi bước tiến, hắn liền nhảy ra một khoảng không rộng lớn, cứ như vậy hắn cứ leo mà lên.
Sau hơn tiếng đồ hồ chạy cuối cùng Phi Dương đã thấy đỉnh, hắn chạy như điên lên tới nơi. Đập ngay vào mắt hắn trước mặt, liền là một lão nhân bé tí tẹo, cao nửa mét, thấp quá trời.
Ông lão ngồi ở đấy, đằng sau hắn liền là một cái bàn tròn tựa như chiếc nón kỳ diệu ( chương trình ti vi). Phi Dương liền tiến tới bắt truyện: "lão bản, cho ta quay số được không".
Lão nhân đang ngủ gật hơi mở cái mắt ra, nhìn qua Phi Dương chút: "Ngươi có thẻ vàng không, đưa đây".
Phi Dương liền nhớ tới cái thẻ hệ thống đưa cho, vội vàng móc ra cung kính đưa đến: "Lão nhân gia a, ta đạt yêu cầu chưa?".
Cái lão này liền cười cười nhe răng nhìn Phi Dương: "Nhóc, có lẽ là đủ đó, nhưng ngươi chỉ được quay duy nhất một lần mà thôi. Tiện thể chọn lấy cái hộp đặt lên vòng tròn đi nha".
Phi Dương nhìn mấy trăm ngàn cái hộp, lòng hắn liền run, ngươi bảo ta chọn, ta biết chọn cái nào bây giờ. Nghĩ sâu xa, hắn thấy hộp càng to, quà càng nhiều, hắn liền nhảy ra chọn lấy mấy cái hộp to nhất đi tới, đặt hết cho đủ cái vòng. Hắn biết, mình sắp chuẩn bị được quay số a.
Lão này nhìn Phi Dương: "Sẵn sàng chưa nhóc".
"Rút thưởng bắt đầu" Phi Dương gật đầu.
Lạch cạch lạch cạch
Cái kinh phía trên liền quay với vận tốc như chong chóng, Phi Dương hoa mắt chóng mặt, nhìn cái bàn quay ngày một chờ mong.
Chỉ thấy một phút đồng hồ sau bàn quay chậm lại, đảo qua mấy cái hộp, chậm lại, ngừng, mau dừng lại. Chứng kiến kim đồng hồ chỉ về một cái hộp dài như hộp đựng Tử Phủ, tâm Phi Dương đều muốn thót, tràn đầy hồi hộp, cái hộp liền được bắn ra vào tay hắn.
Lão bản cười cười: "Ngươi mở xem đi".
Phi Dương mong đợi sốt ruột quá, hắn liền tăng tốc tay lên tháo cái hộp quà ra. Khi nhìn thấy vật phẩm, lòng Phi Dương liền kinh ngạc, món đồ chơi này kiếp trước là hắn hay dùng để chơi CFVN đây mà.
Vật Phẩm: Barrett MA
Thuộc tính: Người chơi có thể cho sẵn linh lực vào trước để làm ổ đạn. Khi hết đạn có thể dùng nội lực bản thân thay thế. Tối đa trong một viên ( nội lực/ viên đạn). Kí chủ đề thăng cảnh giới, sát thương thay đổi hệ thống sẽ thông báo. Một băng đạn là viên.
Sát thương và nhược: sát thương x trên một viên. Dùng để cướp mạng từ xa và đánh lén bởi nó lực sát không có lớn. Chỉ dành bắn kẻ yếu và không để ý thôi.
Xem xong thuộc tính, Phi Dương liền cười gằn, hắn có một ý tưởng, một ý tưởng để lên cấp. Cần theo nhẫn trữ vật tặng kèm, hắn nhét cây Barret vào. Thân ảnh thoắt cái hắn bay đến cái bậc thang nhảy xuống để lại câu nói: "Lão nhân, lần sau quay số lại làm phiền".
Nhìn thân ảnh Phi Dương biến đi, lão giả này liền rút ra một cuốn sổ, ghi tên của Phi Dương, ngày, giờ quay số với món đồ quay được.
Hắn cười gằn: "Đúng là một tiểu tử khờ, tấm thẻ vàng này ta lãi a, hệ thống kia không biết có trục trặc gì không".
...
Nửa năm sau, Phi Dương đẩy cửa bế quan đi ra hít thở khí trời. Nói hắn mấy tháng đi bế quan thì không hợp lý, hắn tập bắn súng suốt tháng trời này, thiên tư hắn chắc kém quá nên tập mãi mới quen.
Hắn cũng không dám ra ngoài chém giết chút nào, bởi vì hắn không muốn mình đột phá quá nhanh gây nên mấy cái đại lão chú ý đến. Hôm nay, ngày lành tháng tốt, hắn tính đi chơi cái nhiệm vụ như đã dự định trước. Du tẩu mà ra, hắn bay vút về Nhiệm Vụ Đường.
Bước vào đại sảnh, hắn bước thẳng về phía quầy tiếp tân. Mấy tên đệ tử nhìn thấy hắn lúc, liền nhao nhao chào hỏi hắn, người này thế nhưng là giết người còn không bị phạt a.
"Dương huynh, tốt".
"Dương huynh, chúc ngày tốt lành".
....
Phi Dương cũng chỉ gật đầu cười duyên lũ này. Thấy Phi Dương đến, một mỹ nữ xinh đẹp mỹ mạo, dáng người lồi lõm, thướt tha di chuyển đến chỗ Phi Dương.
"Dương ca, ngọn gió nào đưa huynh tới đây. Nếu huynh cần làm gì, ta Mộng Dao đều có thể thỏa mãn yêu cầu". Mộng Dao mỉm cười nhìn hắn, cơ thể nghiêng nghiêng xuống, vô tình để lộ ra chút ngực, vạt quần hơi hơi phất lên lộ ra cặp đùi trắng nõn như ngọc.
Phi Dương nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy môi hơi hơi khô. Cô em ơi, đừng làm vậy, anh mất kiềm chế mắt. Phi Dương lại bắt đầu đậu đen rau muống trong lòng, mặt hắn có chỗ nào đẹp trai vậy, sao mà gái bu lắm thế.
Lúc này trong lòng Mộng Dao, Phi Dương thế nhưng là thần tượng, nhìn hắn chém giết vừa ngầu, vừa như thần tiên cái thế tàn sát bốn phương. Lòng nàng liền rủ xuống, hôm nay nàng thấy thật may mắn vì đã đi trực lúc này.
Nén lại sự dục vọng trong lòng, Phi Dương biết mình còn cái nhiệm vụ cần làm, không thể lơ là lúc này được. Hắn nhìn về phía nàng: "Mộng Dao tốt, muội dẫn ta đi nhìn chút nhiệm vụ đi".
Mộng Dao liền tươi cười, dang tay ra ông Phi Dương cánh tay, nhiệt tình kéo hắn đi về phía cái bảng nhiệm vụ, được đánh số kỹ càng ,,,.
Phi Dương trong lòng liền nhũn ra, cảm giác ngực nàng này cứ liên tục chà sát tay hắn, dục hỏa trong lòng hắn càng thịnh. Má ơi, tha cho ca đi, tiểu đệ sắp mắt kiềm chế rồi em ơi.
Nhìn thấy Phi Dương mặt đỏ, cơ thể run run. Mộng Dao lại càng phấn khích, dấu hiệu của đổ là đây, nàng phải nắm bắt cơ hội, nhốt hắn vào.
Nhìn thấy Mộng Dao làm cái trò này nhiều nữ nhân viên cũng nói to, nói nhỏ. Nàng này thế mà lộ liễu vậy, trước mặt trăm người tán Phi Dương a, Phi Dương thế nhưng là hot.
Cũng may, nàng này nhả tay ra kịp lúc không thì Phi Dương mất khống chế mất. Thở hắt ra một hơi, Phi Dương liền nhìn về cái bảng nhiệm vụ.
Tấm bảng này liền được ghi chép rõ ràng các loại nhiệm vụ, hơn nữa còn có phẩm cấp này nọ bao quát cấp độ, nguy hiểm, nội dung, nhìn khá đẹp.
"Dương ca, có cần ta chỉ cho huynh rõ ràng mấy thứ không". Mộng Dao nghiêng đầu nhìn hắn.
Phi Dương vỗ vai nàng: "Không cần đâu, để ta tự lựa chọn a".
Phi Dương nhìn quá tấm bảng, lướt từ trên xuống dưới, từ A-Z. Cuối cùng dừng lại ở cái nhiệm vụ trên cùng hắn liền mỉm cười chỉ lên: "Đúng, chính là nó".
P /s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.