Lúc này, đám người đang ngồi bàn tán theo dõi, bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, sấm sét liên hồi thét gào, cơn mưa phủ xuống đại địa, tắm máu cho mấy kẻ đang chết phía dưới.
Ngước nhìn lên bầu trời, nhiều võ giả há hốc mồm thét lên kinh hãi:
"Trời đất ơi… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, không khí này, dị tượng này nhìn có vẻ hơi quen?"
"Ngươi không biết thật đấy à, đó chính là Võ Hoàng cảnh đột phá?".
"Đợi đã, đó là Phi Dương, ta cảm thấy sức mạnh của hắn đang tăng lên dần dần?".
Rầm Rầm
Tiếng sấm liên tục nổ vang thiên khung, bầu trời đen kịt bao phủ phạm vi toàn thành. Nhiều Võ Giả cũng liền cảm nhận khí tức nghẹt thở đó. Đó chính là khí tức của Võ Hoàng.
Một Võ Hoàng đặt trên đại lục liền là một tồn tại không thể khinh nhờn. Đơn giản mạnh nhất đại lục lúc này chính là Võ Tôn, mà sau Võ Tôn chính là Võ Hoàng cảnh.
Một vị Võ Hoàng thậm chí sánh ngang tên Võ Tướng chứ chả đùa. Nếu thật chiếm đấu dù Võ Tướng đông đến mấy cũng không thể nào đánh thắng được Võ Hoàng được, chức năng ngự không của họ đã tạo thế vững chắc cho địa vị Võ Hoàng trên cái đại lục này.
Trong tòa Thiên Bách tháp lúc trước, chỉ đơn giản địa hình hạn chế ngự không phi hành mà Phi Dương mới có thể đánh thắng tên trưởng lão phân thân kia mà thôi. Nếu đánh thật so ra khả năng thắng của hắn là .
Về cuối con đường hiu quạnh, thân ảnh Phi Dương đang đứng đấy, từng đám mây đen bay xuống bao phủ lấy hắn, khí tức của hắn liền tăng lên điên cuồng.
Tăng lên.
Tăng lên.
Đại lượng nguyên lực trong người hắn liên tục chuyển đổi sang nội lực sức mạnh. Nói đơn giản, k tia nguyên lực của Phi Dương giờ đã biến thành k tia nội lực rồi (tương đương k nội lực), rất nhiều, rất nhiều. Tính ra, Phi Dương còn mạnh hơn cả Võ Hoàng trung kì đi. Nhưng so với võ tôn vẫn không là cái đinh rỉ gì cả, bởi vì Võ Tôn mạnh hơn Võ Hoàng không chỉ gấp , gấp đâu nhé.
Ầm!
Một vụ nổ nội lực lập tức trải rộng suốt mấy km, nhiều võ giả đang đi vòng ngoài phải chạy vào nhà tránh bão gấp. Luồng sức mạnh quét phủ qua cái đại địa này, chẳng mấy chốc đã dọn sạch đường đi xung quanh.
Lúc này, Lục Doanh đang ngồi nghỉ ở tổng bộ chấp pháp. Đột nhiên, mặt hắn biến sắc: "Kẻ nào, kẻ nào đang đột phá Võ Hoàng, thậm chí còn mạnh hơn cả ta. Quá nguy hiểm, ta phải đi xem mới được".
Không do dự, Lục Doanh đằng không mà lên, mang theo mấy tên thuộc hạ đi cùng, thân ảnh bay vút về phía luồng khí tức kia mà đi.
Nhìn chằm chằm Phi Dương lúc này. Thương Lăng, Bắc Đạt lùi liên tục mấy chục bước về phía sau.
"Không… Không… Không…"
Bọn họ hiện tại mộng bức, không thể tin vào sự thật này được, một kẻ trong hồ sơ mới chỉ Võ Tướng trung kì nháy mắt thành Võ Hoàng trước mắt, nhất định là ảo giác a. Chẳng lẽ hắn là con của lão thiên đi.
Hai người này suy nghĩ nháy mắt, liền quỳ rạp người xuống, không dám động đậy. Họ cảm nhận được sự áp bách, áp bách của chênh lệch lên họ, họ biết lúc này có chạy thì cũng vẫn phải chết mà thôi.
"Đại nhân, tha mạng, bọn ta thực không biết ngài là Võ Hoàng a".
"Đừng, đừng, đại nhân. Tiểu tiểu..".
Nhưng Phi Dương vẫn lạnh lùng nhìn hai kẻ này như hai con giun dế, nhàn nhạt một lời: "Chết". Câu nói vừa bay ra, một thủ chưởng lập tức từ trên trời đánh xuống, uy áp khủng bố đè nặng xuống Thương Lăng, Bắc Đạt.
Hai kẻ này nước mắt chảy ào ào, mồ hôi chảy ròng rã, cả người như cầy sấy nhìn lên thiên không.
Ầm!
Pháp tướng hai tên này lập tức nổ bể mà ra, cốt thứ rơi xuống tả tơi khắp nơi. Thương Lăng, Bắc Đạt bị đánh sâu vào đất, in hình người trên đại địa. Cảm thấy không có kinh nghiệm vào, Phi Dương cho thêm một chưởng nữa đánh xuống.
Ầm!
Một đất bị thủ chưởng đánh, liền bắn tung ra một đống đất đá. Nhìn đống này rất tởm lợm, toàn bùn đất với máu thịt be bét hòa vào nhau nhìn không đến hình dạng.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được , điểm."
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được , điểm."
Không chỉ dừng lại tại đấy, ngoảnh lại ra xa, Phi Dương một lần nữa dơ tay mình lên. Một đám thủ chưởng to nhỏ liền được tạo nên trên thiên không. Kiểu đánh này thật mang phong cách trời phạt quá đi.
Bọn Võ Tướng đang chạy như bay bay lúc, trái tim liền thắt lại, tử vong hoảng sợ bao trùm lên bọn họ. Phản kháng vô ích, họ đành ngước nhìn lên thiên không. Liên tục kêu gào tang thương:
"Tha mạng, tha mạng".
"Bọn, tiểu không dám nữa".
"Đừng, đừng, đừng ".
"Chúng ta biết sai rồi".
Rầm.
Nhiều thủ chưởng hạ xuống, tiếng hét thảm vang vọng mỗi nơi. Một lát liền im bặt, tại mặt đất bên trên liền đã thêm ra vô số dấu tay, mỗi một dấu tay liền là một bãi thịp nát nằm đấy, máu me lan tràn.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng trung kỳ, kinh nghiệm thu được , điểm."
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng trung kỳ, kinh nghiệm thu được , điểm."
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng sơ kỳ, kinh nghiệm thu được , điểm."
...
Đám người đánh cược lúc này há mồm nôn ọe, hiển nhiên nhìn máu nhiều không quen, ở đây bọn họ cũng từng giết người, nhưng là ai sẽ làm tuyệt như Phi Dương cơ chứ.
Bắc Khiếu quay lại nhìn lũ này: "Anh em, tiền đâu đưa đây, đừng bảo chơi không dám nhận nhá".
Cả đám này liền á khẩu nhìn đám phe Bắc Khiếu, chửi bới tên Bắc Khiếu là lừa tiền:
"Ngươi căn bản chính là lừa tiền bọn ta a. Dụ bọn ta vào bẫy, rõ ràng biết Phi Dương thắng vậy mà lại giả vờ này nọ".
"Bọn ngươi xem, tiền có thể không lấy đi, coi như tích đức một chút"
Nhưng Bắc Khiếu đám người vẫn gật đầu đòi tiền lũ này. Lũ này liền lại không dám không giao, ai cũng biết thằng này là bạn thân Phi Dương a, nếu hắn mà mách lẻo với Phi Dương thì, hậu quả thật không dám nghĩ đến. Cắn răng cái, cả lũ liền đưa linh thạch rồi sám xịt rời đi.
...
Lúc này, một thân ảnh đang tiếp cận đến Phi Dương, đằng sau hắn liền là một đoàn người mũ giáp nghiêm chỉnh, giáo thương đầy đủ bay theo.
Kẻ này chính là Lục Doanh, hắn nhìn thấy Phi Dương lúc, liền mộng bức. Nhưng hắn không ngờ Phi Dương thật dám động thủ, đây chính là coi khinh quy củ. Hắn cũng không dám động thủ, trong thành, Võ Hoàng đánh nhau chính là tối kỵ, sức tàn phá lớn, các tồn tại kia chắc chắn sẽ không để yên nhìn.
Cách duy nhất bây giờ chính là đưa Phi Dương đến chấp pháp đường, hắn giết nhiều người như vậy chắc chắn có thể xét xử được. Tuyệt đối phải xử lý kẻ này, nếu không về sau hắn thật ăn ngủ không yên.
Tiến tới gần Phi Dương, Lục Doanh hô lớn: "Tiểu tử, ngươi thật càn rỡ, dám tại trong thành động thủ lúc, đúng là không coi quy củ ra cái gì".
Phi Dương mỉm cười nhìn thằng này: "Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám chỉ chích ta, ta đơn giản chỉ giết mấy con giun dế mà thôi, chuyện nhỏ".
"Hỗn chướng, ngươi dám cãi lời ta, ta đường đường là chấp pháp đội, có quyền kết an ngươi ngay tại chỗ". Lục Doanh gầm thét lớn.
"Ha ha, chấp pháp, xét xử, vô nghĩa sự tình, ta muốn đi lúc nào ta đi lúc đấy, không phải kẻ như ngươi có thể tùy tiện chưởng khống". Phi Dương nghiêm mặt lại nói.
Nói xong, Phi Dương xoay người, thân ảnh du tẩu bay đi xa.
Lục Doanh gầm thét lớn: "Ngươi đứng đấy cho ta, nhãi con". Tuy gầm thét nhưng hắn lại không dám giữ Phi Dương ở lại, giữ một Võ Hoàng ở lại là rất khó. Suy nghĩ một hồi, hắn nghĩ chấp pháp đường sẽ triệu tập Phi Dương đi đến lúc, chắc chắn là hắn sẽ đi, lúc ấy chính là cơ hội.
...
Phi Dương bay đi, một đường về tới nhà trọ. Bây giờ, Bắc Khiếu đang đứng cửa thấy hắn liền tươi cười ném ra túi tiền tới: "Dương huynh tiền này".
Phi Dương cũng chỉ gật cái đầu nhận lấy nói: "Bắc huynh ta có việc gấp, để sau hẵng nói". Rồi hắn liền đi vào phòng đóng cửa lại đi.
Bắc Khiếu cũng biết Phi Dương sắp sửa bị điều đến chấp pháp đường, nhưng hắn không lo, Phi Dương động thủ thì cũng có nghĩa Phi Dương có tự tin thoát tội.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.