Triệu Thanh đang quyết định muốn giết tiểu tử này nhưng nhân gia tự nhiên khúm núm như vậy, thật khiến hắn không giám động thủ.
Khi thi thể con báo được đưa tới trước mặt hắn. Đột nhiên, hắn có cảm giác bất an, báo động nguy hiểm trong lòng. Trong nháy mắt, một bàn tay bay ra từ bụng thi thể chui ra, kèm theo ngọn lửa xanh hỏa diễm đốt xuyên qua bụng nó đánh thẳng cái bụng Triệu Thanh. Ngạc nhiên trong khoảnh khắc, bàn tay kia đã đánh xuyên bụng hắn để lại một cái lỗ, máu tươi trào ra. Hét thảm một tiếng "Aaaaa", hắn ngã gục xuống đất, ánh mắt không cam lòng.
Làm thế nào nó sẽ đi nhanh như vậy!
Triệu Thanh không cam lòng, hắn chết quá oan a. Tống Húc bên cạnh hắn giật nảy mình lùi lại phía sau kêu khóc: "Triệu, triệu sư huynh. Ngươi, ngươi dám giết Triệu Sư Huynh"
Trong lúc Tống Húc hoảng loạn và không chú ý, Phi Dương cũng liền không cho hắn cơ hội. Thân ảnh Phi Dương lóe lên tới trước mặt Tống Húc thẳng một quyền đấm ra. Trong lúc không kịp chuẩn bị, Tống Húc vội vàng dơ tay lên đỡ.
"Song Đấu Cực Quyền"
Răng rắc!
Tống Húc liền bị chưởng lực của Phi Dương đánh bay, một bên xương tay vỡ vụn. Bị đâm vào một gốc đại thụ, sắc mặt Tống Húc sợ hãi. Tại sao có thể như vậy, chỉ ăn một đòn hắn đã gãy tay, làm sao có thể chênh lệch nhiều như vậy. Nhìn thấy nguy cơ tử vong, Tống Húc không ngần ngại quay đầu lại, chạy nhanh hết mức để đào thoát.
Thấy địch bỏ chạy, Phi Dương không ngần ngại bật hết hỏa lực đuổi theo. Đã là của Phi Dương con mồi, muốn chạy thoát ư, nằm mơ. Thấy thân ảnh Phi Dương tiếp cận, Tống Húc liền đã hoảng rồi, đuổi cũng quá nhanh đi.
Quá sợ hãi, Tống Húc liền lấy ra thạch truyền âm: "Tống đại ca, cứu đệ, tống đại ca nhanh lên, đệ chết mất". Hắn hò hét trong tuyệt vọng lúc, thân ảnh Phi Dương liền đã tiếp cận hắn, "Song Đấu Cực Quyền" thi triển mà ra, đánh thẳng vào lưng hắn.
"Aaaaa "
Một quyền rơi xuống, Tống Húc liền hét lên đau đớn, không kiềm chế nổi phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể rủ xuống, rơi mạnh từ trên cao xuống đất. Nắm lấy cơ hội Phi Dương xông ngay vào trước mặt Tống Húc đánh ra một quyền.
"Oanh"
Dưới quyền này, Tống Húc cảm nhận được sự đe dọa, nguy cơ tử vong ập đến, hắn thét lớn,nhanh chóng phát động ra toàn bộ sức mạnh còn lại của mình đánh ra một quyền, đồng thời hắn hét lên:
"Tha".
Nhưng trả lời hắn là Phi Dương ánh mắt lạnh lùng, một chưởng đập tới ngay. Song chưởng va chạm lúc, cả hai liền bị bắn ngược ra mấy mét. Phi Dương đụng gãy một cái cây, thương nhẹ, nhưng là Tống Húc đã xương cốt vỡ vụn, nằm đấy thoi thóp rồi.
Giao thủ nãy giờ, Phi Dương mới chỉ tốn có hai thành thực lực mà thôi, kể ra là quá nhẹ nhõm đi. Đứng bật dậy, phủi phủi quần áo một cái, Phi Dương liền cầm lên đoản kiếm đi tới trước mặt Tống Húc.
Tống Húc sợ hãi, dập đầu xuống cầu xin: "Đừng giết ta, ngươi đừng giết ta, cha ta là trưởng lão Thủy Sơn Tông, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi."
Phi Dương nhe răng nói: "Vậy thì ta lại muốn mệnh của ngươi đâu."
Tống Húc khóc rống kêu rên: "Đừng". Nhưng hắn vừa kêu, thanh kiếm của Phi Dương đã đâm xuyên đầu hắn, máu tươi chảy ra, nhìn thấy ít óc.
Quan điểm của Phi Dương rất đơn giản, một khi đã đắc tội người ta, thì phải giết, thả hổ về rừng liền là không tốt. Giết Tống Húc xong, Phi Dương liền cảm thấy thể nội bành trướng, hắn cười dài, đây là dấu hiệu của đột phá a.
"Ta đã đột phá, võ linh hậu kỳ a, nhân sinh thật là tươi sáng hahha"
" Bất quá, tên đó dùng truyền tin thạch để lộ vị trí ở đây, ta sẽ đợi lũ giải cứu đến rồi thủ tiêu một thể".
...
Một bìa rừng nào đó.
Trên mảnh đất trống có ba nam và hai nữ. Mỗi người đều cầm một con thú, hiển nhiên là mới đi săn về. Có thể thấy rõ rằng mỗi người trong số họ đều mang một huy hiệu tương tự, như một biểu tượng của tông môn nào đó.
Tống Kiệt hô lên: "Chúng ta đã đợi một giờ rồi, tại sao họ chưa quay lại?"
Lâm Chu nói: "Họ đi săn kiểu gì mà lâu quá vậy?"
Nhu Lan thắc mắc "Không phải là họ lạc đường rồi đi chứ, có thể lắm".
Tống Kiệt trầm giọng nói: "Nhu muội nói vậy không phải, đệ đệ ta sao có thể quên đường được, hắn có phải lần đầu đi săn đâu".
Tống Kiệt là một thiên tài, hào quang tồn tại trong Thủy Sơn Tông. Là con trai của đại trưởng lão Tống Ngụy, uy tín cùng danh vọng nổi trội khắp toàn bộ khu vực này.
Thiên Tuyết chỉ chỉ viên thạch đeo bên hông Tống Kiệt nói: "Tống Kiệt, thạch truyền tin của ngươi sáng lên kìa."
Thiên Tuyết là con gái của tông chủ Thủy Sơn Tông. Dáng người vô cùng xinh đẹp, yểu điệu và duyên dáng. Được Thiên Sơn ương chiều từ bé, hoành hành bá đạo, không ai là không nghe lời nàng. Buổi săn là này cũng là do nàng chủ trì mục đích để kết giao với những huynh đệ con em của trưởng lão, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện được.
Tống Kiệt vừa nghe được tin từ viên thạch lập tức rống lên: "Không xong, Tống đệ đệ xảy ra chuyện rồi. Tống Chấp sự mau cùng ta đi cứu bọn họ."
Tống kiệt phi thường nổi giận. Từ khi lúc sinh ra hắn chỉ có một người đệ đệ duy nhất, hắn vô cùng thương yêu đệ đệ mình. Nếu đệ đệ xảy ra chuyện gì, hắn nhất định phải giết kẻ đó.
Tống chấp sự tức giận, mặt đỏ hầm hầm: "Đi, để ta xem kẻ nào dám đả thương đệ tử Tông ta." Tống chấp sự trong lòng nổi giận, hắn được trưởng lão phái đi trông coi lũ trẻ, nếu xảy ra chuyện thật, hậu quả cũng không phải hắn có thể gánh được, hắn không dám nghĩ.
Vì vậy, nhóm người dựa trên tọa độ của viên thạch, cấp tốc di chuyển thật nhanh phóng vào rừng.
...
Trên bờ cạnh hai cái xác chết, Phi Dương ngồi khoanh chân trên mỏm đá gần đấy. Hắn đang mở bảng ra để kiểm tra các thuộc tính hiện tại của mình.
Tên: Phi Dương
Cảnh giới: Võ Linh Hậu Kỳ
Lực chiến:
Thiên Phú: tinh thần ( kém)
Thần Thông: không
Công pháp: Song đấu cực quyền( tầng ) x sát thương + x bạo kích, Thôn phệ lực lượng ( thành), thiên nhãn tăng phúc ( hoàn thành), Hư không ẩn sát thuật (tầng )
Thư viện: trống
Thời khắc này dù vui, hắn cũng vô cùng cảnh giác. Hắn quyết định đào một cái hố để lấp mình lại chứ thằng nào ngu đi đánh trực diện đâu. Không do dự, đào xong hố hắn nhảy vào ngay. Tuy nhiên, hắn cũng tính trước sẽ gặp cao thủ nhưng là cường giả nếu không liều mình thì hắn mãi là kẻ yếu mà thôi.
Thời gian, từng phút trôi qua. Phi Dương cảm thấy quái lạ, tại sao chưa có kẻ nào tới chẳng nhẽ cái truyền tin lúc nãy bị hỏng.
Hắn thở dài, số đen quá ha.
"Cạnh"
Một tiếng vang thâm thúy bên tai. Hắn không hốt hoảng mắt nhìn qua cái lỗ đất soi mói xung quanh.
Đó là một nhóm người đang đi tới đây. Người cầm đầu tuổi tác trung niên tầm - gì gì đó. Hiển nhiên là Tống chấp sự Tống Nam, sắc mặt âm trầm. Theo sau hắn là đoàn thanh niên nam nữ, từ từ theo sau.
Lần này, Tống Nam đi theo bảo hộ lũ trẻ. Đồng thời khi nhìn thấy hai cái thi thể hắn vô cùng phẫn nộ. Có người dám ở địa bàn của Thủy Sơn tông động thủ giết môn đồ, thật không biết sống chết. Loại này vũ nhục cần phải hoàn trả lại gấp trăm lần.
Một bên khác, Phi Tuyết cùng Tống kiệt cũng hết sức khó chịu. Bọn hắn chỉ đến trễ một lát. Quan trọng hơn là với thân phận của bọn hắn, không nên xảy ra sự cố này mới phải.
"Không tốt"
Nhìn thấy những người kia Phi Dương cũng không có gì để ý. Nhưng mấu chốt là khí tức của người trung niên kia cho hắn cảm giác cực kỳ không ổn. Đó là Võ Vương sơ kỳ.
"Hừ, con chuột nhắt không muốn trốn."
Bành!
Tống Nam nện xuống mặt đất, chỉ thấy tại đó một hố khá sâu, Phi Dương đã cẩn thận nhanh chân vọt ra kịp thời.
Hắn biết rõ mình không trốn được, vì đơn giản lúc xem sách của gia tộc, khi một võ giả đột phá võ vương sẽ có cảm ứng với không khí xung quanh vô cùng tốt dù chốn cũng không được chỉ có thể dùng huyễn thuật. Kèm theo luồng linh khí đậm đặc có thể dễ dàng nhận ra, kẻ địch mới đột phá nên linh khí không đậm lắm.
"Nhóc con trốn kĩ đấy nhỉ." Tống Nam mang theo con mắt băng lạnh nhìn hắn như nhìn một người chết.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.