Suýt quên, Phi Dương ngảnh mặt lại tiến tới xác của hai tên đã chết này. Vuốt cằm một chút, hắn nói: "Thay cái y phục vô trà trộn là ý hay a."
Hắn tháo đồ hai tên này ra mặc vào, nhưng cái nón đang đội hắn vẫn giữ cho ngầu.
"Khiếp, hai thằng này mấy tháng không tắm mà hôi thế." Hắn thì thào một cái. Đây là lần đầu tiên hắn mặc đồ thằng khác chả thấy ra sao cả.
Hắn chạy một mạch đồng thời khởi động hư không ẩn sát ra. Trong động này cảm giác của hắn vô cùng rõ ràng nhìn thấy ở đây khí tức số người. Thấy rõ ở đây có hai tên võ Vương cảnh hắn cũng không khiêng kỵ gì tiến vào động thủ từ vòng ngoài.
"Chậc, chậc tận đứa vậy thì giết đủ đột phá rồi."
...
Oanh oanh
Mấy thằng võ giả đang ngồi đập khoáng hăng hái. Thậm chí còn không để ý Phi Dương tiến tới.
"Người mới đi ra đào đi." Tên võ giả này thấy Phi Dương hời hợt nói một rồi quay đầu lại. Bất quá, trả lời hắn là một đoản kiếm bắn ra.
Xoẹt!
Đầu hắn rơi thẳng xuống trong vẻ mặt vẫn chăm chú làm việc. Tên bên cạch hoảng sợ lùi lại: "Ngươi, ngươi là ai?."
Nhưng đón lại liền là một kiếm vô ngực. Tên này võ giả nhìn ngực mình mang theo vẻ bi thương, ầm ầm ngã xuống.
Phi Dương nhìn hắn nói: "Đừng nhìn ta, ai bảo các ngươi có cái tông môn tốt đâu." Nãy giờ hắn giết khá nhiều tên cũng hấp thu đủ lực lượng để lên Võ Vương rồi.
Chỉ kỳ quái là khí tức đã lên đỉnh phong nhưng chẳng đột phá tý nào. Giờ thì hắn rõ ràng rồi muốn đột phá cảnh giới về sau cần lĩnh ngộ.
Mà tư chất của hắn hiện tại mới màu vàng cũng chả ra sao. Nghĩ là giờ cần giết một tên Võ Vương để lấy thêm cảm ngộ từ hắn chứ hai đứa hôm qua chưa đủ.
Hắn là kẻ phi thường biết tính kế. Không chắc thắng hắn sẽ không đánh đâu.
Cầm hết đống thuốc nổ hắn rải thẳng quanh một ngõ hang. Tin tưởng cảm nhận của mình, ở đây trong hang có một tên chấp sự là Võ Vương sơ kỳ và hai tên trưởng lão Võ Vương trung kỳ.
Đừng tưởng Thủy Sơn tông nhiều Võ Vương đỉnh phong thật ra không quá năm ngón tay.
Hắn xách một tên đệ tử đi vào địa bàn của tên Võ Vương sơ kỳ. Tên kia chấp sự thầm sắc khẽ động cảm nhận được có người đang động thủ tại chỗ của hắn: "Dám vô địa bàn tông môn của ta động thủ thật không biết điều."
Phi Dương cầm tên đệ tử kia bóp nát cổ ném sang một bên. Tên chấp sự kia lao thẳng tới chỗ Phi Dương ngay.
Khi tên chấp sự tới nơi, nhìn thấy Phi Dương cái mặt, sắc mặt hắn cuồng biến vội vàng chạy: "Là hắn, ta không phải đối thủ."
Vừa xoay người hắn cũng lấy ra linh thạch truyền âm cho hai trưởng lão: "Các trưởng lão, ta tao ngộ tên kia, mau tới giúp". Truyền âm xong, hắn liền chạy một mạch không do dự.
"Muốn chạy không dễ." Phi Dương mỉm cười.
Bùm!.
Đống đá bên trên đột nhiên nổ mạnh một cái sập xuống. Tên chấp sự kia sắc mặt cuồng biến thân ảnh hắn thối lui về phía Phi Dương. Nếu bị đống đá mấy trăm cân đè xuống hắn chỉ có chết.
Đúng hướng hắn lui ra Phi Dương bàn tay bộc phát hỏa diễm nhằm hẳn đầu tên chấp sự.
Oanh.
"Song đấu cực quyền - bạo kích x".
Trước uy áp ngập trời sắc mặt tên chấp sự tái xanh. Hắn hối hận khi tới đây, đối thủ của hắn quá thông minh đây căn bản là đấu trí a.
Phanh.
Tên chấp sự bay thẳng trở lại chỗ đống đá.
Rầm
Đại lượng thạnh đá đè lên nửa người hắn. Hắn đau đơn thét dài, trong cơn đau hắn nhìn thẳng Phi Dương.
"Tha, tha..".
Oanh.
Phi Dương lại cho hắn một đấm vỡ đầu. Cảm nhận đại lượng sức mạnh tràn ngập cơ thể. Sức mạnh của hắn cấp tiến tăng lên với vận tốc kinh khủng hắn ngồi phịch xuống. Từng tia linh khí xung quanh được rút nhanh về phía cơ thể hắn.
"Xin thông báo: hệ thống sắp thức tỉnh."
Nghe được âm thanh máy móc này Phi Dương thấy kỳ dị. Nó thật sự là hệ thống thật ư. Tuy nhiên giờ không còn nhiều thời gian hắn phải cấp tốc hấp thu linh khí.
...
Cảm thấy đại lượng linh khí trong hang suy giảm. Hai tên trưởng lão đang chạy sắc mặt cuồng biến.
"Không tốt, kẻ đó đang tại đột phá Võ Vương." Hai trưởng lão run lên một cái, tông môn động nhầm cái quái vật a.
Hai người đồng thời dừng lại. Rút ra thêm linh thạch truyền tin cho vị trưởng lão ở gần đây. Một người là Võ Vương trung kỳ và còn lại là một vị Võ Vương đỉnh phong.
"Hai vị, xin hãy trợ giúp chúng ta, mọi người hãy tập hợp ở cửa động." Lưu Trưởng Lão truyền tin đi.
Xong xuôi hắn quay ra nhìn Hà trưởng lão: "Ông gọi các đệ tử sơ tán đi, ra ngoài chúng ta vây đánh hắn."
...
Tại chỗ ngồi, sau phút hắn cảm nhận thấy luồng linh khí khổng lồ vờn quanh mình. Hắn có cảm nhận trở nên bất bại.
Vì căn cơ quá vững chắc nên số linh lực của hắn cơ hồ nhiều hơn võ giả bình thường. Người bình thường Võ Vương cảnh linh lực thì hắn là nhiều hơn tới .
Đồng thời hắn thấy công pháp của hắn cũng đang biến thuế.
"Thức tỉnh hoàn tất. Sau khi thức tỉnh, toàn bộ chức năng reset hồi chiêu".
Nghe thấy âm thanh này lòng hắn không tự chủ mở thanh thuộc tính mình lên.
Tên: Phi Dương
Cảnh giới: Võ Vương sơ kỳ
Lực chiến:
Thiên Phú: Tinh Thần (kém)
Thần thông: không
Công pháp:
Song đấu cực quyền( tầng ) x. sát thương + x. bạo kích,
Thôn phệ lực lượng (nửa bước tầng ) hấp thu , thành,
Thiên nhãn tăng phúc( hoàn thành)
Hư Không ẩn sát thuật (nửa bước tầng ) trong không gian lâu thêm từ thành phút, dịch chuyển nửa mét tiếng một lần.
Thư viện: công năng dò xét, tay không phá lực.
Hắn ngạc nhiên quá đỗi, mình cứ nghĩ cái máy này hết đồ tốt rồi. Ai ngờ vẫn còn, lại còn cập nhật thêm mấy thứ lạ. Không chần chừ hắn vô kiểm tra đồ mới ngay.
Công năng dò xét: cho phép khí chủ dò xét tu vi kẻ địch không quá một đại cảnh giới. Kể cả địch xài hàng che chắn.
Tay không phá lực: Phá một đòn uy lực không mạnh hơn ký chủ gấp lần, nếu gấp chỉ suy yếu đòn đánh đó. Dùng một lần/ hồi chiêu ngày.
Xem xong hai cái này hắn thấy hơi không có chỗ xài. Chỉ là hàng phụ trợ dò xét và bảo mệnh thủ đoạn mà thôi. Tuy nhiên có còn hơn không.
Tốn phút hẳn khởi động xong cái này. Hắn ngảnh mặt cười khẽ: "Muốn tính toán ta, đó các ngươi phi thường sai lầm một kiện sự tình."
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.