Trong điện thoại, giọng Ngôn Dụ giống như mũi kim, đâm mạnh vào trong lòng Mạnh Thanh Bắc.
Cho tới bây giờ, cô ta đều cảm thấy là Mạnh gia có lỗi với cô ta. Đúng, cô ta chính là thái độ đó, dựa vào cái gì Ngôn Dụ vừa trở về, thì phải đưa cô ta đi. Với gia cảnh của Mạnh gia, đừng nói nuôi thêm một đứa trẻ là cô ta, thì dù có thêm nhiều đứa nữa, cũng có thể nuôi được.
Cho dù cô ta ở trước mặt Tống Uyển và Mạnh Tây Nam, giả vờ ngoan ngoãn đi chăng nữa, thì trong lòng cô ta cũng nhận định, là họ có lỗi với cô ta.
Đã ôm nhầm con, đã đưa cô ta về Mạnh gia, vì sao không thể mãi xem cô ta là người nhà?
Lúc Vu Lệ Khanh tìm đến cô ta, đồng thời nói cho cô ta biết, chân tướng sự việc năm đó, Mạnh Thanh Bắc mới biết, cái gọi là ôm nhầm con kia là xảy ra chuyện gì.
Không phải ôm nhầm, mà là mẹ ruột của cô ta, đã làm ra chuyện này.
Vào lúc Mạnh Thanh Bắc xuất thần, Ngôn Dụ đã cúp máy.
Âm báo bận ở đầu dây bên kia, vang lên từng tiếng, giống như đang chê cười, nói cho cô ta biết, Mạnh Thanh Bắc, mày là kẻ thất bại.
Bỗng nhiên, Mạnh Thanh Bắc đứng dậy, vung tay, hất tất cả đồ trên bàn trang điểm xuống đất.
Lúc này những người khác đang ở trong phòng nghỉ, đều bị giật mình, nhao nhao nhìn về bên này.
Lúc Mạnh Thanh Bắc ngồi xuống, thì quát: "Ra ngoài hết cho tôi."
Trong phòng nghỉ đều là thợ trang điểm và trợ lý đi theo cô ta, biết tâm trạng cô ta không tốt, cũng không dám nói nhiều. Bèn đi ra ngoài.
Cô ta một mình ngồi trong phòng trang điểm, hai tay che mặt, gò má nóng rực.
Loại hoảng sợ dâng lên từ trong lòng đó, không thể che giấu được.
Cửa phòng nghỉ lần nữa bị đẩy ra, tiếng cửa khóa được vặn ra, khiến Mạnh Thanh Bắc không nhịn được bực bội tức giận nói: "Không phải đã bảo các người ra ngoài rồi sao, cút hết cho tôi."
Cô ta thật sự nổi điên, ngay cả hình tượng trí thức phóng khoáng bình thường cũng không thể duy trì nổi.
Nhưng trách mắng của cô ta lại vô dụng, người đẩy cửa đi vào kia không bỏ đi. Mạnh Thanh Bắc chợt xoay đầu lại, nào biết lại nhìn thấy một người làm cho cô hoàn toàn không ngờ đến.
"Anh," Mạnh Thanh Bắc ngạc nhiên nhìn Mạnh Tây Nam đứng ở cửa.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đứng ở cửa, cao lớn lại thẳng tắp, như cây bạch dương đứng thẳng đón gió. Anh hàng năm đều mặc quân trang, bây giờ hiếm khi thấy anh mặc thường phục, ngũ quan tuấn tú, dưới ánh đèn lại lóa mắt đến vậy.
Thực ra anh giống Tống Uyển, chỉ có điều Tống Uyển là đẹp dịu dàng, mà anh thì tuấn tú thâm thúy.
Cô ta bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ tức giận của Tống Uyển ngày đó, trong lòng căng thẳng, cả người ngay cả sống lưng cũng thẳng đứng.
"Thanh Bắc," Mạnh Tây Nam nhìn cô ta, nhàn nhạt gọi.
Lúc này trợ lý đi đến, hơi có lỗi nói với Mạnh Thanh Bắc: "Chị Thanh Bắc, anh ấy muốn vào, em không ngăn được."
"Không sao, anh ấy là......" vốn Mạnh Thanh Bắc muốn nói là anh trai, nhưng lời đến bên miệng lại là, "Người quen của tôi."
Lúc này trợ lý mới khẽ thở phào, thấy dáng vẻ sóng ngầm trào dâng của hai người, trợ lý cũng không dám ở lại lâu, vội rời khỏi nơi thị phi này.
Lúc Mạnh Tây Nam đi vào, thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại.
Khi tầm mắt anh rơi xuống, đồ trang điểm rớt dưới đất, thì Mạnh Thanh Bắc hơi hoảng loạn, luống cuống nhìn, nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi em không cẩn thận nên làm rơi đồ."
Trên bàn trang điểm còn sót lại vài món, đều nằm ngổn ngang.
Mạnh Tây Nam cũng không để ý, ngược lại yên lặng ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt, mở miệng hỏi: "Cô biết chân tướng từ khi nào?"
Một câu nói, vài con chữ, một kim thấy máu, đâm Mạnh Thanh Bắc không biết phải làm sao.
Vẻ mặt Mạnh Thanh Bắc hoảng loạn nhìn anh, nhưng lại xoay đầu đi ngay, căn bản không dám nhìn trực diện anh. Trong hoảng loạn, cô ta không biết nên trả lời thế nào, khi nào thì biết ư?
Đương nhiên là khi Vu Lệ Khanh tìm đến cô ta, thì đã biết.
Vừa mới đầu khi biết được Vu Lệ Khanh chính là mẹ ruột của mình, cô ta đã không muốn tin.
Cô ta bây giờ danh lợi tài phú đều có, tùy tiện một người cũng dám tìm đến cửa sao? Nhưng khi cô ta nhìn thấy giám định mẹ con mà Vu Lệ Khanh lấy ra, thì không thể không tin.
Cô ta vẻ mặt chán ghét hỏi Vu Lệ Khanh, năm đó đã lựa chọn vứt bỏ cô ta, vì sao bây giờ lại muốn quay về tìm cô ta.
Cảnh tượng đó, cho đến bây giờ, Mạnh Thanh Bắc vẫn còn nhớ rõ ràng.
Vu Lệ Khanh tao nhã ngồi trên sofa, cánh tay để trên tay vịn, bàn tay chống cằm, mềm mại nhìn cô ta, cười phá lên, đợi bà ta cười xong, mới nói đùa: "Con cho rằng nếu không phải nhờ ta, thì con có thể làm tiểu thư Mạnh gia mười bốn năm, có thể tiếp nhận được giáo dục thế này, hưởng thụ tất cả như hôm nay ư?"
"Bà có ý gì," Mạnh Thanh Bắc hoảng sợ nhìn bà ta.
Vu Lệ Khanh lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cho dù tuổi đã quá ngũ tuần, nhưng dáng vẻ vẫn gìn giữ như thiếu nữ, vòng eo mảnh khảnh không đầy nắm tay, so với hồi trẻ, thì bà ta bây giờ càng đẹp hơn.
"Năm đó lúc ta mang thai con, còn chưa kết hôn," Vu Lệ Khanh hừ khẽ, có lẽ cũng đang khinh thường mình của năm đó, làm sao có thể ngu ngốc đến vậy chứ, chỉ vài lời đường mật của đàn ông, thì đã để bà ta dễ dàng hiến thân.
"Thời đó chưa kết hôn mà mang thai, sẽ bị mọi người phỉ nhổ, huống hồ ta còn là một quân nhân, ở trong đoàn văn công," Vu Lệ Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiều năm như vậy, bà từ trong nước đến Hồng Kông, rồi từ Hồng Kông chuyển đi Canada, Mỹ, nhưng thanh xuân đã từng, là điều khó quên nhất.
Mạnh Thanh Bắc vẫn là dáng vẻ không dám tin, cô ta không dám tưởng tượng, năm đó lại là bà ta đánh tráo mình với Ngôn Dụ.
Không, không chỉ cô ta với Ngôn Dụ, mà còn có một người khác, là đứa bé sinh cùng ngày với họ.
Cô ta nói: "Cho nên bà đã tráo tôi với Ngôn Dụ?"
"Không tốt sao? Để con làm đại tiểu thư của Mạnh gia, dù sao cũng tốt hơn là để con làm con gái riêng chứ? Đi theo ta, con sẽ bị ta đưa về quê nhà rách nát kia, bố mẹ và một đám anh chị em trong nhà, giống như quỷ hút máu, hung ác nhìn chằm chằm con. Chỉ chút tiền trợ cấp một tháng, bọn họ cũng muốn khoét sạch. Con có muốn sống cuộc sống như thế không?"
Vu Lệ Khanh quay đầu, giễu cợt nhìn cô ta.
Mạnh Thanh Bắc chợt run lẩy bẩy, đừng nói là sống như thế, chỉ nghĩ không thôi, cô ta cũng thấy sợ rồi.
Tuổi thơ của cô ta là đầm công chúa, Piano, ra ngoài đều có xe đưa đón, mùa hè mỗi năm, nhà họ đều đến sông Bắc Đới đi nghỉ mát. Cô đi theo ông nội gặp nhiều người, đều là những người đeo sao trên vai, họ là tiên phong của đất nước này, là người được tất cả mọi người kính trọng.
Người nhà cô ta nên là như thế.
Mà không phải đám quỷ hút máu như Vu Lệ Khanh nói.
Sau khi nhìn thấy sợ hãi trong đáy mắt cô ta, Vu Lệ Khanh thỏa mãn nở nụ cười. Người cũng là động vật theo lợi tránh hại, không ai biết rõ con đường phía trước gian khổ, còn dám không chùn bước mà tiến lên.
"Vậy vì sao bà muốn đưa Ngôn Dụ đến Thành gia?"
Nói đến cái này, trên mặt Vu Lệ Khanh lại lộ ra vẻ đắc ý, dường như cảm thấy đây là việc làm mà bà ta đắc ý.
Bà ta nhẹ hất cằm, hỏi: "Lẽ nào con không cảm thấy để nó sống ở một gia đình nông dân, là báo thù lớn nhất với Tống Uyển sao? Con gái của bà ta trở thành gái quê, suốt ngày làm việc đồng áng thô ráp, bị mọi người trong nhà bắt nạt. Đến mười bảy mười tám tuổi, thì bị ép gả đi, hơn nữa nói không chừng còn gả cho một tên què, chỉ vì nhà tên què kia có thể bỏ ra một món tiền sính lễ lớn."
Lúc Mạnh Thanh Bắc nghe xong, cả người giống như chìm trong hầm băng.
Đến khi cô ta cắn răng nói: "Nhưng mục đích của bà không đạt được, Thành gia không phải người như bà nói."
Cho dù Mạnh Thanh Bắc chưa từng gặp Thành Thực và mẹ Thành, nhưng cô ta biết Ngôn Dụ cho dù đã quay về Bắc Kinh, vẫn luôn nhớ mãi nhà họ.
Thậm chí cô ta còn nhìn thấy Ngôn Dụ lén lút chạy đi làm thêm, thời tiết nóng rực như vậy, cô còn mặc đồ nhân vật hoạt hình, giống như một đứa ngốc đứng phát tờ rơi cho người ta.
Cho nên cô ta cố ý quấn lấy Tống Uyển, đòi bà dẫn mình đi cửa hàng đó.
Cô ta còn cố ý đi đến trước mặt Ngôn Dụ, nói Tống Uyển mua kem cho mình.
Cho dù trong số túi Tống Uyển xách trong tay kia, có rất nhiều quần áo đều là mua cho Ngôn Dụ.
Giờ phút này, nghe thấy suy nghĩ độc ác như thế của Vu Lệ Khanh, cô ta đột nhiên trở nên lúng túng. Hóa ra lúc cô ta còn nhỏ, những chuyện đã làm kia, đều giống như một loại bản sao. Cho dù cô ta được Mạnh gia nuôi dưỡng, nhưng trong xương cốt vẫn trộn lẫn gien của Vu Lệ Khanh.
Đến tận khi cô ta hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Vậy bà làm thế nào với đứa trẻ Thành gia kia?"
"Ném đi rồi."
Trước cửa sổ sát đất, Vu Lệ Khanh quay đầu, ung dung nói.
"Nếu cô không muốn trả lời vấn đề này, thì tôi không hỏi," vẻ mặt Mạnh Tây Nam thờ ơ, cũng không có vẻ tức giận.
Có lẽ anh sớm đã thất vọng với Mạnh Thanh Bắc đến tột độ, không còn mong đợi, đương nhiên sẽ không còn cảm xúc thất vọng này nữa. Cho nên anh bình tĩnh nhìn Mạnh Thanh Bắc, hỏi lại lần nữa: "Vậy thì tôi hỏi cô một vấn đề khác."
"Mong cô hãy nhìn vào việc Mạnh gia chúng tôi đã nuôi dưỡng cô mười bốn năm, còn luôn tài trợ cho cô đến khi tốt nghiệp đại học, hãy nói thật cho tôi biết."
Nghe được câu nói này, nước mắt của Mạnh Thanh Bắc, bất chợt rơi xuống.
"Anh ơi, em xin anh," Mạnh Thanh Bắc mặt đầy nước mắt, khóc lóc cầu xin.
Xin anh đừng nói chuyện với em như thế, em xin anh.
Cô ta ra sức gật đầu, "Cái gì em cũng nói anh biết mà, cái gì em cũng nói mà."
"Đứa bé Thành gia kia, bị mẹ cô đưa đi nơi nào rồi?" Mạnh Tây Nam nhìn chằm chằm cô ta, vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Mạnh Thanh Bắc giống như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ đứng im tại chỗ.
Ngón tay cô ta nắm chặt, căn bản không dám nhìn mặt Mạnh Tây Nam.
Đêm đó quá mức hỗn loạn, y tá bèn ôm tất cả trẻ sơ sinh đến cùng một chỗ để chăm sóc, đặc biệt là trẻ sinh ra trong đêm hôm đó. Có lẽ y tá sẽ không thể nhớ được tướng mạo của trẻ, nhưng nếu nhiều thêm một đứa, thì y tá chắc chắn sẽ biết.
Vu Lệ Khanh thật không ngờ mình lại thuận lợi sinh ra Mạnh Thanh Bắc, lúc người khác còn đang gân cổ ré, thì một mình bà ta lén lút trốn trong nhà vệ sinh, sinh đứa bé ra.
Bà ta dùng quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn, bọc Mạnh Thanh Bắc lại đưa vào trong lều.
Vốn bà ta chỉ muốn để đứa bé lại đó, để y tá chăm sóc. Cho dù sau này phát hiện nó không có bố mẹ, đoán chừng bệnh viện cũng sẽ xem nó như trẻ bị bỏ rơi mà chăm sóc.
Nhưng bà ta vừa đi vào, thì nghe thấy người trong đoàn văn công nói, Tống Uyển sinh rồi, là con gái.
Nghe nói Mạnh gia sắp phái chuyên cơ đến, đón Tống Uyển về Bắc Kinh chăm sóc.
Cũng không biết là ai cảm thán một câu: "Cô xem Tống Uyển người ta đi, sinh con thôi, mà Bắc Kinh đã gọi đến không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, thật hâm mộ mà, con người ta sinh đây mới gọi là công chúa đấy."
Thực ra đây cũng chỉ là một câu nói vui mà thôi.
Nào biết lại bị Vu Lệ Khanh đang ôm đứa bé, mặt mày xám xịt nghe được, đố kỵ trong lòng, như một ngọn lửa, bừng bừng bốc lên. Thực ra hôm nay bà ta cũng động thai, nhưng bà ta không dám để ai biết, cuối cùng lại còn lén lút trốn trong nhà vệ sinh sinh con.
Con gái bà ta vừa sinh ra, thì phải bị ném đi, bị xem thành trẻ bị bỏ rơi.
Vậy mà con gái Tống Uyển, lại được mọi người quan tâm, ngồi chuyên cơ về Bắc Kinh là sao?
Để xem nó có được số mệnh này không đã.
Mãi đến khi đối diện vang lên tiếng trách mắng: "Cô vẫn không nói sao?"
Trách mắng của Mạnh Tây Nam, khiến tâm lý Mạnh Thanh Bắc chợt sụp đổ.
Cô ta khóc lóc nói, "Nó bị ném đi rồi, bị ném đi rồi."