Sấm sét giữa trời quang, là cảm giác gì, có lẽ cũng không đủ để hình dung cảm nhận trong lòng Mạnh Tây Nam lúc này.
Đối với chuyện ôm nhầm đứa trẻ này, ở trong mắt của tất cả người Mạnh gia, cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Dù sao năm đó nơi ấy cũng đột nhiên bị động đất, thực ra Tống Uyển có thể không tham gia thăm hỏi vùng nông thôn. Chỉ là chính quyền bên đó cứ nói mãi, nhân dân rất thích cô Tống Uyển, vừa nghe nói cô Tống có thể đến, thì đã trông ngóng rất lâu.
Hoạt động thăm hỏi vùng nông thôn của bộ đội tổ chức, mặc dù hằng năm đều có, nhưng Trung Quốc lớn như vậy.
Nơi mỗi năm có thể đi, đều không giống.
Nếu lần này không đi, e rằng sau này cũng không có cơ hội đi nữa.
Tính cách Tống Uyển mặc dù dịu dàng, nhưng không phải người kiêu ngạo, quyết định vẫn là đi. Về sau gặp phải chuyện như thế, Tống Uyển sinh sớm, bởi vì đều ở trong lều vải, lại thêm rất nhiều thai phụ đều tập trung cùng nhau, cho nên sau này lúc phát hiện đứa trẻ đã bị ôm nhầm, thì ngay cả người Mạnh gia cũng chưa từng nghi ngờ, đây là có người cố ý làm.
Mạnh Tây Nam kẹp điếu thuốc trong ngón tay, đã cháy đến gần hết, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn chằm vào văn kiện đang cầm trong một tay khác.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Tĩnh Thành lấy đầu thuốc trong tay anh ra.
Đưa tay ném vào thùng rác gần đó.
"Cái này," Mạnh Tây Nam giờ tệp văn kiện trong tay lên, trong giọng nói chứa đầy khó hiểu, "Sao cậu có được?"
"Tên Tôn Gia Minh kia nói muốn gặp tớ," Tưởng Tĩnh Thành đút một tay trong túi, nhìn bầu trời trong xanh như đã được gột rửa.
Bắc Kinh đầu đông, cây cối trong hoa viên bệnh viện cũng đều trơ trụi, phiến lá khô héo bị gió thổi bay, rơi xuống lả tả. Họ đứng ở hành lang, là đường hành lang gấp khúc nối liền tòa nhà bệnh viện với nhau, trống trải, đứng ở nơi này, gió thổi thẳng vào lòng người.
Nhưng chút lạnh trên người này, sao có thể so được với cái lạnh trong lòng đây.
Tôn Gia Minh là người tinh ranh, hắn ta bị Vu Lệ Khanh mê hoặc lợi ích đến hoa cả mắt, nghe lời bà ta làm việc. Nhưng không ngờ, mình thực sự đã chọc đến người không nên chọc.
Vu Lệ Khanh có tiền hơn nữa lại thế nào, quyền thế là thanh kiếm sắc mà ngay cả của cải cũng không thể bám vào.
Chỉ cần một câu nói của người khác, thì một cái hội sở hàng năm bình yên vô sự, cũng sẽ bị niêm phong, đóng cửa trong một đêm. Họ còn cho rằng chỗ đó là nơi ngoài pháp luật, nhưng không biết rằng suy nghĩ này quá mức ngây thơ.
Cho nên sau khi biết rõ hiện thực, Tôn Gia Minh bèn đề nghị muốn gặp Tưởng Tĩnh Thành.
Hắn ta nhờ người nhắn lời cho Tưởng Tĩnh Thành, nói là có chuyện quan trọng phải nói cho anh biết. Vốn Tưởng Tĩnh Thành không định để ý loại người này, nào biết Tôn Gia Minh vậy mà lại nói có với anh rằng, hắn ta có thể nói cho anh biết, mẹ ruột của Mạnh Thanh Bắc là ai.
Tôn Gia Minh ở bên cạnh Mạnh Thanh Bắc lâu như vậy, đã sớm biết vướng mắc của Mạnh Thanh Bắc với Mạnh gia.
Vốn hắn ta cũng nghĩ giống người Mạnh gia, cho rằng hai người họ là không cẩn thận bị ôm nhầm. Thẳng cho đến lần này Vu Lệ Khanh về nước, đến tìm Mạnh Thanh Bắc.
Hắn ta nghe được hai mẹ con họ nói chuyện, mới biết, tất cả chuyện này đều do Vu Lệ Khanh làm.
Cho dù là hắn ta, cũng không thể không thừa nhận, người phụ nữ Vu Lệ Khanh này, đủ tàn nhẫn, đủ độc ác.
Khi Tưởng Tĩnh Thành đến, gặp hắn ta trong phòng thẩm vấn. Anh mặc một bộ quân trang, nhìn Tôn Gia Minh mặc bộ đồ màu cam từ trên cao xuống, trên mặt anh không có biểu cảm gì, cũng phải, ai sẽ để ý đến một con kiến dẫm dưới chân kia chứ.
"Tưởng tiên sinh," Tôn Gia Minh ngồi trên ghế, hai tay vẫn bị còng.
Tưởng Tĩnh Thành ngước mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lạnh lùng đến cùng cực, lúc nhìn hắn ta, không có một tia ấm.
"Tôi biết chuyện lần này là tôi không tự trọng, là tôi ngu xuẩn. Nhưng tôi cũng là bị ép mà, mặc dù tôi là người quản lý, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một người làm công, người khác bảo tôi làm gì, thì tôi làm nấy thôi."
"Nói thẳng."
Tưởng Tĩnh Thành lười nghe loại người này nói nhảm, chuyện xấu gì cũng là người khác ép hắn ta làm. Lúc lấy được chỗ tốt, sao không thấy hắn ta chia cho người khác.
Anh lười phải nghe thêm những lời này, còn không bằng chân thực chút.
Tôn Gia Minh nhìn ra anh không kiên nhẫn, nhỏ giọng nói: "Tưởng tiên sinh, tôi không yêu cầu xa vời là anh có thể tha thứ cho tôi, chỉ hy vọng anh nhìn vào phần bí mật mà tôi nói cho anh biết này, sau khi tôi ra ngoài thì tha cho tôi."
Hắn ta hút ma túy bị bắt tại trận, hơn nữa còn là tụ tập, ngồi tù nửa năm là chắc chắn rồi.
Nhưng nửa năm sau, hắn ta ra khỏi nơi này, bên ngoài đã thay đổi. Huống hồ hắn ta còn tìm đường chết đắc tội với người như thế này, cho nên Tôn Gia Minh chỉ bí mật này xem như cọng cỏ cứu mạng. Hy vọng sau khi hắn ta mãn hạn tù ra ngoài, thì Tưởng Tĩnh Thành đừng làm khó hắn ta nữa."
Nếu không hắn ta thật sự không thể lăn lộn trong giới được nữa.
Tưởng Tĩnh Thành đốt cho mình điếu thuốc, camera trong phòng thẩm vấn không mở. Anh cúi đầu ngậm thuốc, tiếng bật lửa tách tách, dọa Tôn Gia Minh giật mình, chỉ thấy anh hút một hơi, rồi nhả ra vòng khói thuốc màu trắng.
Anh lạnh mắt nhìn Tôn Gia Minh mặc đồ phạm nhân, khinh thường nói: "Anh cho rằng anh còn có tư cách bàn điều kiện với tôi?"
Để anh nói, là cho anh cơ hội. Nếu không thật sự coi trọng bản thân, muốn tăng giá tại chỗ, thì đến lúc đó để cho anh gà bay trứng vỡ. Khinh thường trên mặt Tưởng Tĩnh Thành, khiến Tôn Gia Minh hoàn toàn không dám giở tâm tư.
Hắn ta thành thật nói: "Mẹ ruột của Mạnh Thanh Bắc, chính là Vu Lệ Khanh, cũng là người lần này bảo tôi tìm tài khoản quảng cáo bêu xấu hai người."
Vu Lệ Khanh, đối với cái tên này, Tưởng Tĩnh Thành cau mày, chưa từng nghe qua.
"Bà ấy trước đây ở cùng một đoàn văn công với cô Tống Uyển," Tôn Gia Minh nói thêm.
Tưởng Tĩnh Thành đang lấy điếu thuốc bên miệng ra, không ngờ, lại chợt sững sờ. Họ ở cùng một đoàn văn công? Vậy chính là nói, Ngôn Dụ rất có thể bị người phụ nữ này đánh tráo.
Để đề phòng Tôn Gia Minh ăn nói bừa bãi, Tưởng Tĩnh Thành còn lấy DNA của hai người này, đưa đi giám định.
Hôm nay vừa nhận được văn kiện, kết quả hiển thị, họ xác thực là mẹ con.
Nghe xong, Mạnh Tây Nam đã vò nát tờ giấy trong tay, lúc này nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc trước, anh thật con mẹ nó là thằng ngu. Trước đây thậm chí anh còn vì Mạnh Thanh Bắc, mà không thích Ngôn Ngôn, cảm thấy vận mệnh trêu đùa tất cả họ.
Nhưng không phải vận mệnh, mà là do mẹ ruột của Mạnh Thanh Bắc.
"Thật con mẹ nó buồn cười," Mạnh Tây Nam chợt đấm lên lan can hành lang, lan can vang lên tiếng rầm rầm, làm cho người đi ngang qua đều nhìn về phía bên này.
Trước đây nhìn Thanh Bắc thay đổi thành thế này, cũng từng nghĩ, có phải bởi vì Mạnh gia đưa cô ta đi, nên mới khiến cho cô ta thay đổi thành thế này hay không.
Thật con mẹ nó buồn cười, anh vậy mà còn cảm thấy có lỗi với cô ta nữa cơ đấy.
"Tây Nam," Tưởng Tĩnh Thành đưa tay vỗ vai anh, biểu cảm trên mặt cũng không thoải mái hơn anh.
Lúc biết được chuyện này, anh liền nghĩ, Ngôn Ngôn phải làm thế nào đây. Cô ấy thật không dễ dàng gì mới gặp lại mẹ con Thành Thực, trong lòng cô ấy còn tràn đầy niềm tin muốn tìm được con gái chân chính của Thành gia.
Cô ấy từng nói, muốn bù đắp nuối tiếc lớn nhất kiếp này cho mẹ Thành.
Mẹ Thành đã nuôi lớn Ngôn Dụ, nhưng lại chưa từng gặp được con gái ruột của mình.
Nếu chỉ là ôm nhầm đứa trẻ ngoài ý muốn, vậy thì chỉ cần tiếp tục tìm, dù sao cũng sẽ có một ngày hy vọng. Nhưng hiện tại, phát hiện ra tất cả đều do Vu Lệ Khanh làm, năm đó rốt cuộc bà ta đã ném đứa trẻ của Thành gia đi nơi nào.
Không một ai biết.
Đến khi hai người họ quay lại phòng bệnh, Tống Uyển cũng đã tỉnh, bà là vì tức giận quá mức nên mới ngất xỉu.
Lúc này đang chuyền dịch, rất nhanh đã tỉnh.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chồng mình, thì Tống Uyển bật khóc, lúc trước ở trên xe, trước mặt con, bà cố gắng nhịn, rõ ràng có một đốm lửa đang cháy trong lòng, nhưng bà vẫn phải nhịn. Nào biết lên đến phòng ngủ, vừa vịn trụ giường, thì bỗng nhiên ngã quỵ ở bên giường.
Giờ phút này bà nằm trong ngực Mạnh Trọng Khâm, giống như phát tiết, nước mắt ướt đẫm vai ông, năm ngôi sao màu vàng, dính đầy nước mắt.
Ngôn Dụ nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, đứng bật dậy.
Lúc cô xông ra ngoài, đúng lúc đụng phải Tưởng Tĩnh Thành mở cửa. Thấy cô lạnh mặt đi ra ngoài, Tưởng Tĩnh Thành đưa tay giữ cô lại, thấp giọng hỏi: "Đi đâu mà vội vội vàng vàng vậy?"
"Giết người," Ngôn Dụ nắm chặt tay, khoảnh khắc này, cô thật sự muốn làm vậy.
Mặc dù từ nhỏ cô đã chịu khổ, nhưng cô cũng không để mình buồn bã. Bởi vì mẹ Thành và Thành Thực đã dụng tâm bầu bạn cùng cô lớn lên, cho dù trong nhà có nghèo đi chăng nữa, mẹ Thành cũng chưa từng để cô bỏ học.
Nhưng nhìn thấy Tống Uyển khổ sở, nghĩ đến sự tuyệt vọng của mẹ Thành khi biết được chân tướng, thì cô không thể nhịn được.
"Ngôn Ngôn," bàn tay Tưởng Tĩnh Thành đè trên vai cô, cúi người nhìn vào mắt cô, đau lòng nói: "Xúc động không giải quyết được vấn đề đâu em."
"Anh tiểu Thành, anh không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì đâu," Ngôn Dụ lắc đầu.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, chợt hiểu rõ, vì sao Tống Uyển lại đột ngột nhập viện.
Giọng anh có chút khó chịu, đôi mắt đen láy thâm trầm nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Em biết rồi?"
Ngoại trừ chuyện này ra, thì anh không nghĩ ra được, vì sao Ngôn Dụ lại kích động đến vậy.
Mạnh Tây Nam đứng bên cạnh, cơ thể run rẩy, nhìn Ngôn Dụ.
"Chuyện của Vu Lệ Khanh, anh cũng vừa điều tra ra," lúc Ngôn Dụ ngẩng đầu lên lần nữa, thì Tưởng Tĩnh Thành cau mày, thực ra tính cách của Ngôn Dụ bây giờ rất trầm ổn rất kiên định, chuyện bình thường căn bản không thể để cô nói ra loại lời như thế này.
Tưởng Tĩnh Thành kéo người ra ngoài, Ngôn Dụ đứng trên hành lang, nói cho họ biết chuyện ngày hôm nay.
Họ không ngờ, sẽ bởi vì một câu nói của Mạnh Thanh Bắc, mà đã lộ tẩy tất cả.
Có thể thấy vận mệnh thật trêu người, thứ khổ sở truy tìm, làm thế nào cũng không tìm được. Thế nhưng có những chân tướng, ngược lại chỉ một chút lơ đãng, thì sẽ ập đến.
"Anh cảm thấy bây giờ việc quan trọng nhất, chính là từ trong miệng Vu Lệ Khanh, tìm được bé gái thất lạc của Thành gia," dù biết là hy vọng mong manh, nhưng thời điểm này, Tưởng Tĩnh Thành càng không thể dội nước lạnh Ngôn Dụ được.
Ngôn Dụ nhìn họ, vẻ mặt đột nhiên tịch mịch nói: "Em hy vọng năm đó người không tìm được, là em."
Sau khi Ngôn Dụ được Tưởng Tĩnh Thành đưa đi, Mạnh Tây Nam dựa ngửa trên lưng ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Cho đến khi bên vai anh bị người ta chọt hai cái, vừa xoay đầu, thì thấy Thiệu Nghi mặc blouse trắng, đứng bên cạnh.
Anh vẫn không có biểu cảm gì, cả người trống rỗng, ngay cả đôi mắt luôn sáng rỡ có thần, lúc này cũng hiện vẻ mê mang.
"Sao thế," cô khẽ hỏi.
Mạnh Tây Nam không hỏi cô sao lại đến, mà sau giây phút thất thần, chậm rãi nói: "Đột nhiên tôi phát hiện, tôi là một anh trai rất không tốt."
Vẻ mặt Thiệu Nghi dịu dàng, cuối cùng gật đầu.
"Uhm, anh không đối tốt với Ngôn Ngôn," cô cũng là người bao che khuyết điểm đấy, đó là tiểu tiên nữ phòng ngủ các cô nha.
Mạnh Tây Nam chợt cụp mắt, há chỉ là không tốt, anh lại nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên Ngôn Dụ về nhà.
"Mạnh Tây Nam, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi," Thiệu Nghi ngồi bên cạnh anh, khẽ hỏi.
Mạnh Tây Nam: "Ba mươi."
Ba mươi, nhưng dường như anh không làm tốt gì cả.
Thiệu Nghi gật đầu, cô nói: "Cho nên, anh còn năm mươi năm nữa, bù đắp cho sai lầm của anh."
Mạnh Tây Nam ngơ ngác nhìn cô.
Thiệu Nghi mỉm cười đưa tay sờ mái tóc ngắn ngủn của anh, tóc đinh của quân nhân, sờ vào thật sự đâm người.
"Nếu anh sống không đến tám mươi tuổi, vậy thì anh có bốn mươi năm đối tốt với cậu ấy."
"Cho dù quá khứ làm không tốt, thì chí ít hiện tại, anh có thể thay đổi."