Thiệu Nghi đương nhiên biết Mạnh Tây Nam, nhưng sắc mặt cô hơi tái nhợt, sắc môi cũng không tự nhiên, nhìn giống như cực kì mệt.
Mạnh Tây Nam thấy cô không nhận, thì nhét thẳng tờ tiền vào khe bỏ tiền của máy bán hàng tự động, "Muốn mua gì?"
Thiệu Nghi mím môi, khẽ nói: "Cám ơn."
Cô mua hai ly ca cao nóng, lúc ly giấy vừa lăn ra bên dưới, cô đưa tay lấy một ly lên trước, đưa cho Mạnh Tây Nam.
"Người kia cứu sống không?" Mạnh Tây Nam một bưng ly, dựa lên tường hỏi cô.
Thiệu Nghi vừa uống một hớp ca cao nóng, bị anh hỏi đột ngột như vậy, thì sững sờ.
Vẫn là Mạnh Tây Nam chủ động giải thích: "Vừa rồi lúc tôi đi vào, vừa vặn thấy cô đang cấp cứu cho một bệnh nhân."
Quỳ trên giường bệnh, luôn ấn tim cho bệnh nhân.
Thiệu Nghi lúc này mới hiểu vì sao anh lại hỏi thế, bèn gật đầu, "Cứu được rồi."
"Vất vả rồi," Mạnh Tây Nam nhìn cô, khẽ nói.
Mặc dù anh không phải người nhà bệnh nhân, nhưng nhìn Thiệu Nghi cố gắng cứu bệnh nhân như vậy, chỉ một câu vất vả hiển nhiên là qua loa.
Thiệu Nghi cũng không ngờ sẽ nhận được lời khen của anh, cô không phải người có tính hướng ngoại, lúc này hơi cúi mặt.
Gò má trắng nõn, vậy mà đỏ ửng.
Nhất thời có hơi lúng túng, cũng không biết là ai ngẩng đầu nhìn trước, lúc tầm mắt giao nhau, đều không nhịn được bật cười. Thiệu Nghi hỏi: "Sao anh lại đến bệnh viện? Khám bệnh hay là thăm ai?"
"Thăm một đồng đội, cậu ta nằm viện bên này," Mạnh Tây Nam nói.
Thiệu Nghi cầm ly giấy, mùi thơm của ca cao nóng bao phủ xung quanh. Cô có bệnh tụt huyết áp nhẹ, lại thêm vừa rồi ấn tim cho bệnh nhân lâu, nên lúc đi ra, đi đứng cũng nhũn hết cả, suýt nữa thì ngất đi.
"Làm việc ở bệnh viện mệt không?"
Mạnh Tây Nam thấy cô không nói chuyện, lại hiếm khi chủ động bắt chuyện.
Thiệu Nghi lắc đầu, cười nói: "Cũng được, chỉ là có đôi khi cũng rất mệt."
Nhất là cô bây giờ làm việc ở phòng cấp cứu, nếu không phải cô thực sự không chịu đựng nổi, nói với y tá đến mua ly ca cao uống, thì chút thời gian rãnh này cô cũng không có.
Mạnh Tây Nam lại muốn nói chuyện, nào ngờ di động trong túi Thiệu Nghi vang lên.
Cô nghe máy, là y tá gọi đến, bảo cô nhanh về. Trong lòng Thiệu Nghi thở dài, lúc này mới ra ngoài không đến năm phút, nhưng vẫn là bệnh nhân quan trọng. Cô cúp máy, mỉm cười xin lỗi với Mạnh Tây Nam, "Tôi phải trở về rồi."
Mạnh Tây Nam đúng lúc cũng uống xong ca cao nóng trong tay, anh khẽ gật đầu với Thiệu Nghi.
Thiệu Nghi giơ giơ cái ly, "Cảm ơn ly ca cao nóng của anh."
Mạnh Tây Nam gật đầu, Thiệu Nghi vẫy tay với anh, áo blouse trên người cô, bị gió thổi, vạt áo bay lên, bóng lưng mảnh khảnh lại có sự dẻo dai khó nói.
Ma xui quỷ khiến, Mạnh Tây Nam gọi: "Thiệu Nghi."
Người đã rời quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp bị ánh nắng bên ngoài tấm kính hành lang chiếu lên mặt, trên làn da trơn bóng tinh tế, giống như tô một lớp sắc men.
"Muốn cùng ăn cơm không?"
Mạnh Tây Nam đứng phía sau cô, đứng rất tùy ý, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng rất thản nhiên, giống như chỉ là tiện miệng hỏi vậy thôi. Nhưng lúc Thiệu Nghi bởi vì khiếp sợ mà lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, thì bàn tay anh để bên người, bỗng nắm chặt.
Có lẽ chỉ có một phút hoặc ngắn hơn, Thiệu Nghi trước là cúi đầu, sau đó lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã treo nụ cười.
"Được thôi."
"Khi nào cô rãnh," sau khi mở miệng, câu hỏi khác dường như cũng rất thoải mái, Mạnh Tây Nam nhìn cô nói.
Thiệu Nghi suy nghĩ, "Ngày mai đi."
"Vậy được, tôi đến đón cô," Mạnh Tây Nam nói xong, vẫy tay với cô, lần này định rời đi thật.
Thiệu Nghi thấy dáng vẻ này của anh, mới phát hiện vẻ thản nhiên vừa rồi, dường như là giả vờ......
Anh hình như cũng không biết số điện thoại của cô mà nhỉ.
Mạnh Tây Nam cũng là lên xe rồi mới phát hiện, dường như anh quên xin số điện thoại của Thiệu Nghi. Nhưng ngồi trên xe, anh nghĩ đến hành động vừa rồi, cũng cảm thấy buồn cười.
Có lẽ thật sự là bị mẹ anh nhắc mãi mỗi ngày, phải tìm một cô bạn gái.
Vậy mà lần đầu tiên chủ động hẹn con gái ăn cơm.
Nhưng đối với chuyện ăn cơm này, anh không hiểu lắm, nên sau khi về đơn vị, dứt khoát gửi vào nhóm chat: Bắc Kinh có nhà hàng nào giới thiệu không?
Kết quả hồi lâu cũng không có ai trả lời anh.
Anh nghĩ nghĩ, lại bấm một câu: Kiểu nhà hàng đi ăn với con gái ấy.
Tưởng Tĩnh Thành gần như trả lời ngay: Ai mắt mù vậy?
Mạnh Tây Nam liền tức giận, trả lời anh: Thành thật chút coi, có còn muốn vào cửa nhà tớ nữa không đấy?
Câu uy hiếp này cũng hữu dụng thật, anh tiểu Thành luôn kiêu ngạo, vậy mà biết sợ.
Sau đó Hàn Kinh Dương lại nói vài địa điểm, bình thường anh xã giao nhiều, Bắc Kinh nơi nào có đồ ăn ngon, anh đều rõ.
Thế nhưng, chọn tới chọn lui, vẫn là Tưởng Tĩnh Thành không nhịn được, hỏi anh: "Thật không nói cho bọn tớ biết, là cô gái nhà nào à?"
"Không nói." Mạnh Tây Nam gửi xong hai chữ này, thì vứt điện thoại lên bàn.
Ngôn Dụ ở công ty tăng ca đến bảy rưỡi, bởi vì giá ngọc đang tăng cao, nên các hầm mỏ của tập đoàn Liên Hợp ở Việt Nam, lại xuất hiện tình trạng công nhân yêu cầu tăng lương.
Trước đây tập đoàn Liên Hợp từng nổ ra chuyện công xưởng bóc lột, là do Ngôn Dụ giải quyết.
Cho nên mặc dù cô đã rời khỏi tổng bộ Bắc Mỹ, nhưng vẫn được yêu cầu tham gia hội nghị lần này.
Ngay cả Quý Khải Phục cực ít lộ diện, cũng tham gia hội nghị lần này.
Kể từ sau khi Quý Khải Phục quay về, Ngôn Dụ cũng chưa thấy anh lộ diện ở trường hợp công khai. Hội nghị video lần này, cũng là sau hai tháng, cô nhìn thấy Quý Khải Phục lần nữa.
Lần trước Quý Viễn Hồng trình diễn vở kịch bức vua thoái vị, Quý Khải Phục chạy về vào giây phút cuối cùng, xoay chuyển cục diện.
Ngày đó anh không chống gậy, mà bên tay anh cũng không còn gậy.
Hội nghị video họp đến tám giờ mới kết thúc, lúc Ngôn Dụ đang dọn đồ định tan ca, thì điện thoại bỗng reo vang. Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình đang nhảy số điện thoại của Mỹ.
Ngôn Dụ đưa tay ấn nghe.
Giọng nói ôn nhuận của Quý Khải Phục, vang lên trong điện thoại, anh gọi: "Ngôn Ngôn."
Thực ra anh thường gọi Ngôn Dụ là nhiều, xưng hô Ngôn Ngôn này hiển nhiên quá mức thân thiết, anh luôn muốn gọi cô thế này, nhưng mỗi lần đều nhịn lại.
Ngôn Dụ dừng tay đang thu dọn đồ lại, ngồi xuống ghế sau bàn làm việc.
"Quý Khải Phục," cô cũng mở miệng, ánh đèn trong phòng làm việc chiếu xuống, Ngôn Dụ ngồi trên ghế xoay một vòng, đối mặt với ánh đèn rực rỡ đằng sau cửa sổ sát đất, đèn neon bảy màu dệt thành một biển đèn.
"Dường như tôi còn chưa cảm ơn em, đã thay tôi chăm sóc cho Khải Mộ."
Vào lúc anh bị thương mất liên lạc, ngay cả những kẻ cơ hội của Quý gia, cũng cảm thấy lần này Quý Viễn Hồng thật sự sẽ nắm quyền, mà lúc lật đổ Quý Viễn Hồng, cô từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng bên anh.
"Tôi và Quý Khải Mộ là bạn," Ngôn Dụ nói, trên cửa sổ sát đất lúc này chiếu rõ bóng dáng của cô, cả nụ cười trên mặt, cũng đều thu vào đáy mắt: "Bất kể lúc nào, chúng tôi cũng là bạn."
Quý Khải Phục ngồi trước bàn làm việc phòng họp, nghe giọng nói của cô, rõ ràng nhìn như một cô gái mềm mại yếu đuối, nhưng trong xương lại lộ ra sự kiên định, có khi ngay cả anh cũng thấy kinh ngạc.
"Rất xin lỗi, cứ kéo em vào những chuyện này mãi."
Còn chưa đợi Ngôn Dụ nói gì, Quý Khải Phục đã nhỏ giọng nói: "Con người Quý Viễn Hồng dã tâm luôn lớn hơn đầu óc, lần này mặc dù tôi đánh bại ông ta. Nhưng ông ta cũng không dễ buông tay. Ông ta đã phái người đi Bắc Kinh rồi, em phải cẩn thận."
Ngôn Dụ gật đầu, nói: "Cảm ơn lời nhắc nhở."
Quý Khải Phục bảo trợ lý của anh gửi tư liệu của người kia đến, lúc Ngôn Dụ đi xuống, dùng di động nhận mail. Không ngờ mở ra lại nhìn thấy là Vu Lệ Khanh.
Vu Lệ Khanh, năm nay tuổi, quốc tịch Mỹ. Ba mươi năm trước bà ta gia nhập đoàn văn công bộ đội, ba năm sau vì tình cờ quen biết thương gia người Hồng Kông, nên xuất ngũ chuyển nghề, rời khỏi đoàn văn công. Năm sau thì gả đến Hồng Kông.
Cũng chính là nói, bà ta đã rời khỏi đoàn văn công hai mươi bảy năm.
Lúc đó cô và Mạnh Thanh Bắc cũng vừa sinh ra nhỉ.
Sở dĩ Ngôn Dụ có ấn tượng sâu sắc với người này, là vì trước đây không lâu, trong buổi nhạc hội chúc mừng Tống Uyển vào nghề, bởi vì phải làm VCR, nên bà đã lật ảnh cũ trong nhà ra. Tống Uyển có không ít ảnh đều là chụp cùng người tên Vu Lệ Khanh này ở trong đoàn văn công.
Khi đó Tống Uyển còn rất hoài niệm nói, đây là người bạn tốt nhất trước đây của bà.
Chỉ đáng tiếc sau này rời khỏi đoàn văn công, gả đi rồi.
Cho nên ngày đó nhìn thấy Vu Lệ Khanh cô mới sẽ kinh ngạc như thế, một người từng là bạn tốt của Tống Uyển, lại thân thiết với Mạnh Thanh Bắc đến thế. Nếu nói bà ta vì là trưởng bối mới thế, nhưng căn cứ theo thời gian thì khi Mạnh Thanh Bắc sinh ra, bà ta đã rời khỏi Bắc Kinh.
Mà lúc đó Mạnh Thanh Bắc cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh.
Mấy ngày trước cô đã bảo lão Thu điều tra giúp, chỉ là Vu Lệ Khanh rời khỏi Bắc Kinh quá lâu, Ngôn Dụ cũng chỉ biết tên của bà ta, chứ cũng không biết nhiều.
Không ngờ lúc này Quý Khải Phục lại gửi tư liệu của bà ta đến.
Hóa ra bà ta cũng có quan hệ với Quý Viễn Hồng.
Trên đường về Ngôn Dụ cứ suy nghĩ mãi, ngay cả lúc về đại viện, cũng không tập trung. Nếu không phải Hàn Nghiêu đến chặn xe cô lại, thì cô cũng không biết mấy người họ hôm nay đều ở đại viện.
"Ngôn Ngôn, mau đến đây, đang đợi em đấy," lúc Hàn Nghiêu đuổi bóng rổ, vừa vặn nhìn thấy xe cô lái về, nên chặn người lại.
Lúc Ngôn Dụ xuống xe đi đến, thì thấy trên sân bóng sáng đèn, mấy người đàn ông đều mặc đồ bóng rổ, ở dưới rổ anh tranh tôi đoạt không hề nhượng bộ.
Vốn là Tưởng Tĩnh Thành dắt bóng qua người, nào biết anh lại nhảy lên, ném thẳng bóng cho Mạnh Tây Nam.
Người khác bu lại Mạnh Tây Nam như tổ ong, ngược lại chính anh thì khỏe, chạy đến bên sân, đứng trước mặt Ngôn Dụ, cúi đầu hôn lên phiến môi mềm mại của cô. Trên người anh đã ướt mồ hôi, nhưng đến gần, chỉ có một luồng hơi nóng vấn vít.
Đợi anh hôn xong, Mạnh Tây Nam bên kia cũng đã hoàn thành cú ném bóng vào rổ, vào rổ thì vào rổ, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.
Hàn Nghiêu cướp được bắt bóng bật bảng, cười hì hì cầm bóng, vừa đập vừa cười nói: "Anh Tây Nam, nhìn thấy cũng đừng ghen tỵ vậy chứ. Đợi lần sau anh theo đuổi được cô gái người ta, thì dẫn đến, bọn em đảm bảo đứng nhìn bọn anh khoe ân ái."
"Cút," Mạnh Tây Nam mắng.
Ngôn Dụ nghe được câu nói này, thì hơi nhướng mày, xoay đầu hỏi Tưởng Tĩnh Thành: "Cô gái gì?"
"Anh trai ế vạn năm của em, đã động lòng xuân rồi," Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, lưu manh nói.
Ngôn Dụ cũng không ngờ sẽ là kết quả này, chợt cảm thấy buồn cười, hỏi anh: "Các anh đều biết à?"
"Tưởng Tĩnh Thành, cậu con mẹ nó bớt bịa đặt đi, ai là ế vạn năm hả," Mạnh Tây Nam tai thính, đang mở nắp chai nước suối ra uống, thì nghe được lời này của anh, liền xoay đầu lại nạt.
Tưởng Tĩnh Thành cũng không giận, rất thản nhiên nói: "Lần trước cậu yêu đương là khi nào?"
Mạnh Tây Nam: "......"
Lời này thật sự đâm trúng Mạnh Tây Nam, thực ra cũng không phải chưa từng tìm bạn gái. Trước đây lúc anh ở chiến khu Tây Nam, có một giáo viên tiểu học địa phương, vì hai đơn vị kết nghĩa, liếc mắt đã nhìn trúng anh.
Là thích anh thật, theo đuổi đến tận quân doanh.
Hai người cũng thực sự ở cùng nhau, nhưng anh lúc đó quá bận rộn, ngày ngày đều bận huấn luyện.
Thường thường đều là cô ấy gửi tin nhắn buổi sáng, đến tối anh mới thấy, đến khi trả lời lại, chưa đến một lúc thì ký túc xá lại sắp tắt điện ngủ. Cũng chỉ được ba tháng, cô gái người ta đã chịu không nổi.
Nói thật, sau này chính Mạnh Tây Nam cũng từng nghĩ, có lẽ vẫn là không thích cô gái kia đi.
Nếu thật sự thích, thì cho dù là thời gian eo hẹp, cũng có thể duy trì quan hệ của hai người.
Vì chuyện này, anh cũng bị những người này chê cười không ít.
Cho nên nghe được lời này của Tưởng Tĩnh Thành, Mạnh Tây Nam chế giễu lại, "Có mặt mũi nói tớ à, luận về thời gian ế, không ai bằng cậu cả đâu."
Vừa nói xong, chính anh cũng hối hận. Thật là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, vì sao Tưởng Tĩnh Thành ế, còn không phải vì Ngôn Dụ nhà anh. Mạnh Tây Nam lại uống một ngụm nước, định ngậm miệng.
Nào biết Tưởng Tĩnh Thành xoay đầu nhìn cô gái bên cạnh, thấy cô lúc nghe được lời của Mạnh Tây Nam, thì rũ đầu, đưa tay sờ sờ mái tóc dài mềm mại của cô.
Có chút đắc ý lại tiu nghỉu nói: "Đó là vì, tớ phải đợi Ngôn Ngôn."
Fuck!
Mọi người trên sân bóng, trong lòng đều xuất hiện một vạn câu Fuck.
Phải để cậu ta ế cả đời mới được, bằng không sẽ tàn sát đám chó độc thân bọn họ mọi lúc mọi nơi mà.
Bởi vì Mạnh Tây Nam hủy chuyện đi xem mắt, mà Tống Uyển giận anh rất lâu. Nào biết cuối tuần, Tống Uyển gọi Ngôn Dụ cùng đi dạo phố, nói là sắp đến sinh nhật bà nội, muốn chuẩn bị quà cho bà cụ.
Ngôn Dụ đương nhiên không trì hoãn.
Đến khi hai mẹ gặp mặt, Ngôn Dụ nghe ý Tống Uyển, mới hiểu bà đây là đến nghe ngóng tin tức của Mạnh Tây Nam.
"Anh trai con thật sự chưa từng nói với con à?" Tống Uyển biết được con trai không đi xem mắt, là vì có người trong lòng.
Nhưng bà truy hỏi mấy lần, Mạnh Tây Nam vẫn không nói.
Ngôn Dụ cười nói: "Có lẽ là anh cảm thấy còn chưa đến thời cơ nói cho mẹ biết thôi."
Tống Uyển lầm bầm: "Cái này có gì đâu mà giấu chứ, lẽ nào nó còn sợ mẹ phá hư."
Ngôn Dụ đang nhìn cửa hàng hai bên, trong lòng còn âm thầm so sánh với bài trí của cửa hàng thương hiệu MEQUEEN, bèn tiện miệng nói một câu: "Nói không chừng lại là một người đàn ông đấy ạ."
Tống Uyển: "......"
Nói xong, Ngôn Dụ xoay đầu nhìn Tống Uyển, thấy mặt bà trắng bệch, mới biết mình đùa quá trớn.
Đúng lúc đi dạo đến bên cạnh cửa hàng xa xỉ, trong cửa hàng rộng rãi sáng sủa, không có người. Bởi vì Ngôn Dụ từng thấy Tống Uyển có vài túi xách hiệu này, nên dứt khoát kéo bà đi vào dạo.
Sự thật chứng minh, cho dù phụ nữ bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cũng không thể kháng cự được chuyện mua túi xách này.
Tống Uyển đang nghe BA giới thiệu mẫu túi xách mới ra quý này, Ngôn Dụ dạo ở bên khác. Tống Uyển cầm túi xách trong tay, so hai cái với nhau, lại muốn tìm Ngôn Dụ cho ý kiến tham khảo, bèn cầm túi đi qua tìm cô.
Vừa đi đến bên cạnh cô, còn chưa mở miệng hỏi, thì thấy cửa phòng thử đồ được mở ra.
Một cô gái mặc váy dài, từ bên trong đi ra, soi gương, trên mặt dường như lộ ra biểu cảm rất không hài lòng. Cô ta không quay đầu, mà vừa soi gương vừa hỏi: "Mẹ, mẹ thấy chiếc váy này có đẹp không?"
Ngôn Dụ thoáng chau mày, mà Tống Uyển bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau đó một người phụ nữ mặc áo khoác Channel màu xanh từ bên kia đi đến, trong tay bà ta cầm một túi xách bạch kim, đi đến bên cạnh người thử đồ, quan sát một lượt, khẽ lắc đầu: "Bình thường."
"Vậy đổi bộ khác nữa nhé," Mạnh Thanh Bắc lại nhìn vào trong gương, mà khoảnh khắc này, cô ta mới chú ý đến trong gương thử đồ rộng lớn, có một bóng dáng quen thuộc.
Cô ta hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Ngôn Dụ và Tống Uyển đứng ở không xa.
Tống Uyển nhìn Vu Lệ Khanh, cho dù bà ta đã trở nên ung dung hào hoa, nhưng lúc trước cùng ở đoàn văn công từng chịu bao nhiêu vất vả như thế, làm sao bà có thể quên được Vu Lệ Khanh, dù nhiều năm không gặp, nhưng bà liếc mắt vẫn nhận ra được.
Nhưng Mạnh Thanh Bắc vừa gọi bà ta là gì?
Tống Uyển nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Bắc, giọng nói luôn dễ nghe như suối mát, giờ phút này giống như đờ đẫn nặn ra.
"Cô vừa gọi bà ta là gì?"