Sau khi lên xe, Quý Khải Mộ thấy Ngôn Dụ mãi không nói chuyện, còn tưởng cô đang nghĩ đến chuyện của Mạnh Thanh Bắc, hiếm khi nghiêm túc mở miệng nói: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường của mình, cậu cũng đừng buồn cho cô ta."
Nào ngờ nói xong, chiếc xe chợt phóng ra ngoài, kèm theo câu nói của cậu ta: "Ôi, giới giải trí ấy mà."
"Về sau cậu bớt đùa giỡn với mấy sao nữ đi, như thế giới giải trí có lẽ sẽ không dơ bẩn vậy đâu," Ngôn Dụ cười giễu.
Quý Khải Mộ: "......"
Đối với bát nước bẩn hắt vào đầu này, Quý Khải Mộ kiên quyết làm sáng tỏ: "Anh tớ đã từng nói, không cho phép tớ qua lại với người của giới giải trí, anh ấy nói tớ quá đơn thuần."
Đối với cái từ đơn thuần này, đến phiên Ngôn Dụ dở khóc dở cười.
Dù biết Quý Khải Phục đây là thấu kính lọc ánh sáng của anh trai ruột, nhưng Quý Khải Mộ thế này, nhìn thì ngây thơ không hiểu thế sự, nhưng lúc nên hạ độc thủ, cũng chưa từng thấy cậu ta nương tay một lần.
Lần này Quý Viễn Hồng gây chuyện ở Mỹ, nghe nói bà cụ Quý gia cũng đã tái phát bệnh tim.
Đương nhiên ý bà cụ là, chú cháu tương tàn, đã chọc tức bà ta.
Nhưng ai cũng biết, đó là Quý Khải Phục lại lần nữa đạp Quý Viễn Hồng xuống đất.
Khi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của Mỹ đưa xuống, Quý Khải Mộ lại ngây ngốc ở Bắc Kinh không về.
Cho nên Ngôn Dụ không thật sự lo lắng cậu ta nữa.
Ngược lại bên phía Mạnh Thanh Bắc, Ngôn Dụ định bảo lão Thu đi điều tra giúp. Đặc biệt là người phụ nữ đi cùng cô ta ngày hôm nay, cô chắc chắn không nhớ nhầm, bởi vì khi Tống Uyển nhắc đến bà ta, vẻ mặt còn tiếc nuối.
Dường như người phụ nữ này đã ra nước ngoài từ rất sớm, chưa từng quay về.
"Cậu về đâu," Quý Khải Mộ nghiêng đầu hỏi cô.
Ngôn Dụ suy nghĩ, "Đại viện."
Quý Khải Mộ đã ở Mạnh gia mấy ngày, nên biết đường đi thế nào, nên lái thẳng xe qua. Đến cổng đại viện, Ngôn Dụ cũng không cho cậu ta đưa vào nữa, xe bên ngoài vào đại viện, đều phải đăng ký, rất phiền phức.
Nào biết cô vừa xuống xe, phía sau bỗng vang lên hai tiếng còi xe.
Ngôn Dụ quay đầu thì nhìn thấy một chiếc việt dã màu trắng, dừng ở phía sau, là xe của Mạnh Tây Nam. Cô vẫy tay tạm biệt Quý Khải Mộ, trực tiếp leo lên xe của Mạnh Tây Nam.
"Sao không bảo cậu ta vào nhà ngồi một lát," Mạnh Tây Nam nắm ngược vô lăng, nhìn chiếc xe đua đang quay đầu xe.
Ngôn Dụ đang bận suy nghĩ chuyện khác, nhất thời không nói chuyện. May mà Mạnh Tây Nam cũng không để ý, bởi vì lúc cảnh vệ nhìn thấy xe anh, thì nâng barrier lên, để xe anh lái vào.
Lúc này trong đại viện vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ve kêu cũng không thấy đâu.
Cây cối rậm rạp hai bên đường, giờ phút này được gió đêm thổi vào, vang lên tiếng soàn soạt, cách cánh cửa sổ, cũng có thể nghe thấy tiếng ngọn cây đong đưa.
Ngôn Dụ vừa lấy lại tinh thần, xoay đầu hỏi Mạnh Tây Nam ở bên cạnh: "Các anh có từng tìm em gái của anh Thành Thực không?"
Mắt thấy Mạnh Tây Nam đã chuẩn bị quẹo cua, thế nhưng chiếc việt dã to lớn chợt phanh xe đột ngột dừng ở giữa đường. Nếu không phải thắt chặt dây an toàn, thì cơ thể hai người đều bổ nhào tới trước, suýt chút nữa đã đụng vào kính chắn.
Vẻ mặt Mạnh Tây Nam kinh ngạc, nhìn cô, "Sao đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này?"
Về chuyện ôm nhầm con năm đó, Mạnh Tây Nam chưa từng nói với Ngôn Dụ. Trước đây là anh không hiểu chuyện, về sau lại quá áy náy, cho nên giả vờ chuyện này đã hoàn toàn qua đi.
Không ngờ lúc này, Ngôn Dụ lại chủ động mở miệng hỏi.
Bóng cây đong đưa trên cửa sổ xe, rõ ràng chỉ là một buổi tối yên lặng, nhưng lại xuất hiện một bầu không khí khó nói.
"Anh có biết bố mẹ từng tìm giúp không?" Ngôn Dụ lại hỏi lần nữa.
Mạnh Tây Nam thấy cô cứ cố chấp hỏi tiếp, thì thở dài nói: "Chắc là từng tìm."
Nhưng không tìm được.
Đối với kết quả này, Ngôn Dụ đã gần như nghĩ đến. Mạnh Tây Nam thấy cô rũ mắt, còn tưởng cô không vui, bèn đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Chuyện này qua lâu quá rồi, năm đó có thể tìm được em thì đã rất may mắn."
Năm Ngôn Dụ mười bốn tuổi trở về, thực ra không chỉ Mạnh gia từng giúp tìm kiếm, mà ngay cả mẹ Thành cũng vẫn luôn tìm kiếm.
Nhưng năm đó lúc họ sinh con, đã xảy ra nạn lũ lụt kèm theo đất đá trôi, suýt nữa đã vùi lấp bệnh viện duy nhất ấy.
Tất cả bệnh nhân đều được di dời ngay lập tức, phụ nữ có thai đều sinh trong lều vải.
Vốn Tống Uyển còn chưa đến ngày dự sinh, nhưng vì động thai nên mới sinh sớm.
Lúc đó quá mức hoảng loạn, mọi người vừa phải cứu nạn vừa phải thu xếp cho dân bị nạn. Bởi vì khi đó chuyện đến quá mức đột ngột, không ít người ngay cả chỗ ở cũng không có. Lều vải của thai phụ sinh nở, còn đặc biệt tìm ra từ trong kho của bệnh viện.
Cho nên Mạnh Trọng Khâm từ Bắc Kinh đến nơi này, sau khi đón được Tống Uyển, thì hai người mang theo đứa bé trở về.
Nhưng không ai ngờ được rằng, đứa trẻ sẽ bị ôm nhầm vào lúc đó.
Mới đầu họ cũng cho rằng Mạnh Thanh Bắc là con gái của Thành gia, nhưng Thành Thực lại vô cùng lý trí, anh xin Mạnh gia làm giúp giám định mẹ con của mẹ Thành với Mạnh Thanh Bắc, và kết quả thật sự ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Mặc dù xuất phát từ cẩn thận, Thành Thực yêu cầu Mạnh gia làm giám định mẹ con.
Cũng đều ngạc nhiên với kết quả này.
Mạnh Thanh Bắc không biết là con cái nhà ai, mà con gái của Thành gia, đến nay lưu lạc nơi nào, dường như không ai biết.
Sau khi về đến nhà, trên mặt Ngôn Dụ không có lấy nụ cười, có vẻ hơi mệt mỏi. Tống Uyển đang ngồi trong phòng khách, thấy anh em họ cùng về, thì vui vẻ đứng dậy đến đón, còn nói: "Hôm nay tiểu Thành cũng về, còn hỏi Ngôn Ngôn về chưa đấy."
Ngôn Dụ có chút ngạc nhiên, hỏi: "Sao anh ấy không điện thoại cho con?"
"Con xem di động con đi," Tống Uyển mím môi cười nói, chỉ chỉ túi xách cô.
Ngôn Dụ mở túi lấy di động ra, thì mới phát hiện di động đã hết pin.
"Con lên sạc pin trước đã ạ," Ngôn Dụ giơ giơ di động, khẽ nói.
Tống Uyển gật đầu, lúc cô đã đi đến cầu thang còn dặn một câu: "Lát nữa nhớ điện thoại cho tiểu Thành, để nó khỏi lo lắng nhé con."
Mạnh Tây Nam đứng phía sau bà, rất đố kị nói: "Mẹ, người mẹ vợ tương lai như mẹ, làm cũng quá xứng chức đi ấy chứ."
"Con còn có mặt mũi để nói nữa à, con nhìn tiểu Thành nhà người ta đi, sắp thành gia lập nghiệp rồi, con nhìn lại mình thử đi."
Tống Uyển tự nhận là một người mẹ tiến bộ, nhưng mẹ có tiến bộ đi chăng nữa, cũng không thể nhìn nổi con trai ngày ngày ngay cả bạn gái cũng không tìm được.
Mạnh Tây Nam thấy chủ đề kéo lên người mình, chợt bất đắc dĩ bật cười.
"Người tha cho con đi."
Lúc anh cũng muốn lên lầu, thì bị Tống Uyển kéo lại, nói: "Tuần này đi xem mắt cho mẹ."
"Mẹ ơi, cuối tuần con phải trực ban mà," Mạnh Tây Nam cầu xin.
Tống Uyển hừ một tiếng, nhìn anh: "Trực ban trực ban, ngày nào cũng ở đơn vị, con có thể quen bạn gái được à? Mẹ đây là tạo cơ hội cho con đấy."
Mạnh Tây Nam: "......"
Giữa vẻ mặt quá mức kháng cự của anh, Tống Uyển cũng không để ý, còn an ủi: "Nếu con sợ không có ai trực ban, thì lát nữa mẹ bảo bố điện thoại cho lãnh đạo của con, giải thích một chút rằng, trai già nhà chúng ta cần phải tìm bạn gái rồi."
......Mạnh Tây Nam thực sự không muốn nghe nữa.
Lúc Tưởng Tĩnh Thành đến Mạnh gia, Tống Uyển nói với anh Ngôn Dụ đang ở phòng mình trên lầu, thế nhưng lúc anh đẩy cửa đi vào lại không có người.
Đến khi tìm được người ở thư phòng, thì thấy Ngôn Dụ đang cầm một quyển album xem.
Đây chính là album của Tống Uyển, bên trong không ít ảnh đều có thời gian rất dài, có những tấm đã bắt đầu ố vàng. Thấy anh đi vào, Ngôn Dụ ngẩng đầu lên nhìn, rồi cúi đầu xem tiếp.
Tưởng Tĩnh Thành đi đến bên cạnh cô, cúi đầu xem tấm ảnh cô đang nhìn chằm chằm.
"Người này......" Ngôn Dụ chỉ người phụ nữ đứng bên cạnh Tống Uyển trong tấm ảnh.
Tưởng Tĩnh Thành không biết người phụ nữ này là ai, ngồi ở bên cạnh, đưa tay ôm cô, nghi ngờ hỏi một câu: "Sao thế?"
Ngôn Dụ rũ đầu, từ góc độ Tưởng Tĩnh Thành nhìn qua, thì thấy rèm mi dài cong lên của cô, vẫn đang chớp chớp.
"Hửm?" Thấy cô không trả lời, Tưởng Tĩnh Thành lại phát ra một tiếng nghi ngờ trầm khàn, giọng anh vốn rất trầm, giờ phút này lại mang theo mấy phần cố ý, giống như có người cầm một sợi lông dài, gãi trong lòng cô vậy.
Ngôn Dụ ngẩng đầu, đôi mắt to rất đen, nhìn anh, nghiêm túc nói: "Nếu anh lại thế này nữa, thì em hôn anh đấy."
Rõ ràng vẻ mặt nghiêm túc là thế, nhưng cố tình lời nói ra lại thế này, làm cho Tưởng Tĩnh Thành cũng sững sờ.
Sau đó anh mới dở khóc dở cười nhìn cô, bàn tay sờ sờ trái tai trắng mềm của cô, thấp giọng nói: "Biết rồi, tiểu lưu manh."
Dám nói cô là tiểu lưu manh, muốn bị hôn phải không.
Vốn tâm trạng Ngôn Dụ không tốt lắm, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, thì loại nặng nề ép trong lòng, dường như bỗng chốc vơi đi không ít.
Cô ngửa mặt, áp sát môi anh, muốn hôn xuống.
Nhưng Tưởng Tĩnh Thành lại tránh ra sau, trong miệng còn nghiêm túc nói: "Không được."
"Em muốn hôn," Ngôn Dụ cũng hiếm khi đùa giỡn, ôm eo anh, dáng vẻ Bá Vương ngạnh thượng cung, trong miệng còn nói: "Hôm nay anh không trốn được đâu, em phải làm bẩn sự trong sạch của anh."
Trong lòng Tưởng Tĩnh Thành cười giễu, nha đầu này được một tấc lại tiến thêm một thước, chơi đùa với cô hai cái thì thật sự muốn Bá Vương ngạnh thượng cung rồi.
Vào lúc anh đưa tay muốn ôm eo cô, định ôm người lên. Bỗng nhiên, cửa thư phòng bị đẩy ra, Mạnh Trọng Khâm còn mặc một thân quân trang chỉnh tề, nhìn thấy hai tiểu bối trong thư phòng mình, đặc biệt là con gái nhà mình, cả người đều nằm sấp trên người Tưởng Tĩnh Thành, tiểu Thành to cao là vậy, mà cũng sắp lùi vào trong góc sofa.
"Bố," Ngôn Dụ gọi một tiếng, có lẽ là quá đột ngột, nên cô vẫn nằm sấp trên người Tưởng Tĩnh Thành.
Mạnh Trọng Khâm ho khẽ, nhắc nhở nói: "Tiểu Thành, đừng bắt nạt Ngôn Ngôn."
Tưởng Tĩnh Thành: "......" Chú Mạnh, lời này của chú cũng quá thiên vị đi.
Lúc Mạnh Thanh Bắc về đến nhà, vẫn còn thấp thỏm, đúng lúc người quản lý Tôn Gia Minh điện thoại cho cô ta, hỏi: "Hôm nay ăn cơm với phó giám đốc Giả thế nào?"
"Cũng được, ông ta đã đồng ý, mở cho tôi một chương trình," đây là nguyên nhân chính mà lần này Mạnh Thanh Bắc ăn cơm với hai người kia.
Tôn Gia Minh mặt mày rạng rỡ, vốn tưởng Mạnh Thanh Bắc sau khi cắt đứt quan hệ với Mạnh gia, tài nguyên sẽ xuống dốc không phanh, nhưng không ngờ, lại còn có chuyện tốt thế này.
Nhưng anh ta vẫn nhắc nhở Mạnh Thanh Bắc một câu: "Ngày mai chính là tập thứ hai của chương trình quân doanh kia đấy, tập đầu tiên cô không có cảnh nào, tập hai này chúng ta phải tuyên truyền thật tốt vào. Đừng để mọi sự nổi bật đều bị vị giám đốc Ngôn kia chiếm hết."
Tôn Gia Minh vừa nhắc đến chuyện này, thì cảm thấy có chút tức giận.
Bạn nói xem Ngôn Dụ không phải người trong giới giải trí, hà cớ gì lại đến cướp chén cơm với người của giới giải trí chứ.
"Thực ra tôi cảm thấy vị doanh trưởng kia, thực sự rất đẹp trai đấy," Tôn Gia Minh cười cười, Mạnh Thanh Bắc nghe đến buồn nôn.
Dù nói thế nào, thì tình cảm của cô ta đối với Tưởng Tĩnh Thành đều ở đó, Tôn Gia Minh là một tên gay, nói Tưởng Tĩnh Thành như vậy, không chừng trong đầu cũng đã YY anh không biết bao nhiêu lần rồi.
"Đừng mơ nữa, anh ấy và Ngôn Dụ là một đôi," Mạnh Thanh Bắc không biết là giận dỗi, hay làm sao lại thốt ra như vậy.
Nói xong, chính cô ta cũng sững sờ.
Tôn Gia Minh cũng sững sờ, hồi lâu mới nói: "Vậy chương trình này không phải bịp bợm sao, bên tổ tiết mục biết không? Sao cô không nói sớm với tôi?"
"Nói với anh có tác dụng?" Mạnh Thanh Bắc cười lạnh.
Hôm sau chương trình vẫn phát sóng như thường, chương trình vẫn chín mươi phút như trước, các fan định tìm cảnh của hai người không phải ngôi sao kia.
Nhưng không ngờ, một hội trường liên hoan, lại khiến cư dân mạng nổi lên trái tim thiếu nữ. Đặc biệt là lúc Tưởng Tĩnh Thành nhảy lên sân khấu, mặc một thân quân trang, đứng trước mặt Ngôn Dụ, mượn cô cây ghita.
"Họ chạm tay rồi, chạm tay rồi, bốn bỏ lên năm chính là tiếp xúc cơ thể đó, bốn bỏ lên năm lần nữa thì sẽ kết hôn đó nha."
"Đợi đã, doanh trưởng đã có bạn gái rồi ư? Đừng mà, mị là fan của cặp đôi này mới có một tuần thôi mà."
"Vậy mị nói một câu nữa nhé, Ngôn Dụ hình như cũng có bạn trai, hơn nữa còn là siêu cấp cao phú soái luôn. Tuy rằng luôn phủ nhận với bên ngoài, nhưng mị cảm thấy chế ấy với cao phú soái mới là một đôi à."
"Đừng nói nữa, ông đây còn muốn ăn kẹo đấy, sao các người lại bọc mảnh thủy tinh ở bên trong cho tôi vậy."
Thế là cư dân mạng vừa lướt màn hình vừa xem tivi, đến khi chương trình kết thúc, quả nhiên, hai người lại cùng lên hot search. Bởi vì tập sau sẽ đổi đơn vị, Ngôn Dụ cũng sẽ không tham gia nữa, vả lại tổ tiết mục còn đặc biệt thả không ít tin ngoài lề.
Cho nên cũng có người kêu rên, đây có lẽ là CP ngắn ngủi nhất mà mình từng thích, ngọt đến ưu thương.
Kết quả, nửa đêm, vài tấm ảnh của tài khoản quảng cáo đăng lên, đã hoàn toàn bùng nổ.
Một bức ảnh ở bãi đậu xe ngầm, hai người sóng vai nhau bước đi, sau đó người đàn ông mở cửa lên xe, cuối cùng là ảnh anh cúi đầu hôn cô gái bên cạnh, rõ ràng chỗ có hơi tối, nhưng anh đưa tay ôm eo cô, cúi đầu ôm hôn cô.
Bức ảnh tĩnh tại, nhưng lại không thể ngăn cản sự ngọt ngào của hai người trong ảnh.
CP ngắn ngủi nhất từng được thích, lập tức sống lại.