Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối tháng chín, cỗ nóng rực trong không khí kia, dường như vẫn chưa hoàn toàn giảm bớt. Xung quanh ngoại trừ tòa nhà giáo dục chính trị trước mặt này ra, thì ngay cả nơi che nắng đều không có. Mọi người cứ thế đứng nghiêm trong ánh mặt trời chói chang, ánh nắng bao phủ trên cơ thể mỗi người, mồ hôi trán, chóp mũi, rịn ra liên hồi.

Nhưng có người lo lắng, lại có người vui vẻ.

Tổ đạo diễn chương trình vẻ mặt căng thẳng xen lẫn kích động nhìn hai người giằng co. Tưởng Tĩnh Thành mặc một thân quân trang, dáng người cao ngất như cây bạch dương.

Cái gọi là quân nhân, có lẽ chính là như thế.

Bởi vì chương trình là chương trình thực tế, sẽ không sắp xếp kịch bản, cho nên bạn thế nào thì biểu hiện ra thế ấy. Trước đây tổ biên đạo cũng từng điều tra tính cách của các nghệ sĩ, các đạo diễn cũng từng cùng thảo luận, ai sẽ xảy ra xung đột với huấn luyện viên, ai sẽ là người đầu tiên không chịu được, mà ai lại là người huấn luyện nghiêm túc nhất.

Nhưng không ai ngờ, người đầu tiên trực tiếp đối đầu với huấn luyện viên, lại là vị này.

Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, vào lúc mọi người cho rằng anh sẽ nổi giận, thì anh lại chậm rãi mở miệng: "Vậy cô học được rồi."

Đừng nói là nhân viên công tác bị mê hoặc, mà ngay cả hai sao nữ tự nhận là từng trải trong giới, trái tim cũng đập loạn nhịp.

Rất nhanh, tiểu đội trưởng đã dẫn họ đi nhận quân tư trang.

Tưởng Tĩnh Thành nhìn về phía Lưu Minh Siêu, xoay người đi vào tòa nhà giáo dục chính trị, Lưu Minh Siêu đương nhiên đi theo lên, nào biết bên tổ đạo diễn có một nữ đạo diễn đột nhiên chạy sang, hô: "Doanh trưởng Tưởng, xin đợi một chút."

Cô ta lên tiếng gọi người lại, Tưởng Tĩnh Thành đứng trên bậc thềm, quay đầu nhìn, đôi mắt kia không có cảm xúc gì.

Rất trầm, rất sâu.

Trong lòng nữ đạo diễn lộp bộp, may mà cô ta vẫn nhớ ra chức trách của mình, hỏi: "Doanh trưởng Tưởng, xin hỏi vừa rồi vì sao anh không phạt tân binh đột ngột nói chen vào kia thế?"

Lưu Minh Siêu: "......" Những người này vì quay chương trình mà cũng quá nghiêm khắc đi.

Đã vào doanh trại, đó chính là tân binh, tổ đạo diễn vì để cho các ngôi sao buông xuống sự kiêu ngạo, trước khi đến đã họp với mọi người.

Tưởng Tĩnh Thành mặt không biểu tình nhìn cô ta, khóe miệng nhếch lên, hơi châm biếm hỏi: "Các người rất muốn nhìn thấy tôi phạt cô ấy?"

Nữ đạo diễn sợ anh hiểu lầm, vội lắc đầu, giải thích: "Bởi vì chủ đề chương trình này của chúng tôi, chính là muốn để người bình thường thể nghiệm được sâu sắc, làm một binh sĩ là như thế nào. Chúng tôi cũng hy vọng các anh có thể đối đãi với họ như là tân binh."

"Vậy thì cô phải nghe thấy, cô ấy có hô báo cáo."

Nghĩ đến đấy, trong lòng Tưởng Tĩnh Thành đột nhiên nhẹ nhõm mấy phần, chút thông minh ấy ngược lại vẫn còn.

Sau khi về phòng làm việc, Tưởng Tĩnh Thành nói ngay với Lưu Minh Siêu, "Đi, đem tài liệu của các nhân viên được huấn luyện lần này đến đây cho tôi."

Lưu Minh Siêu thấy anh chợt tích cực chủ động như vậy, thì vui vẻ hẳn lên, vội quay về đem tài liệu của mình đến. Chương trình này là một chương trình chủ chốt mùa thu năm nay của đài truyền hình, tổng cộng có mười hai tập, chủ yếu là để cho các ngôi sao bước vào doanh trại quân đội, tiếp nhận huấn luyện, để họ thể nghiệm cái gì là quân nhân, và trở thành một binh lính Trung Quốc đạt chất lượng, sẽ vất vả đến thế nào.

Sở dĩ lần này cấp trên đồng ý, nói đến chuyện của Tưởng Tĩnh Thành, vẫn đóng vai trò rất lớn.

Quân nhân bảo vệ nhân dân, quả thực không cần báo đáp, nhưng nếu họ cứu người, lại bị nhân dân đối xử như vậy, cứ thế mãi ai không đau lòng?

Không thể để quân nhân đau lòng.

Cho nên lần này có đài truyền hình thủ đô đề xuất muốn quay chương trình thế này, đã nhận được sự ủng hộ của Bộ Quốc phòng. Mà trạm đầu tiên, là chọn ở đơn vị của Tưởng Tĩnh Thành.

Dù sao chương trình này không những chỉ muốn xem ngôi sao, mà đối với huấn luyện viên cũng tỉ mỉ chọn lựa.

Lúc trước ảnh chứng minh của Tưởng Tĩnh Thành được chuyển phát mười mấy vạn, được giới truyền thông xưng là anh lính đẹp trai nhất.

Lúc weibo chính thức của tổ tiết mục đưa vào sử dụng, đã đăng lên tin weibo đầu tiên, trưng cầu ý kiến của các fan rằng muốn để ngôi sao đi binh chủng nào, thì có một cư dân mạng để lại câu trả lời bên dưới như sau: Đi binh chủng nào tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn họ đến doanh trại quân đội có Tưởng Tĩnh Thành thôi.

Weibo này đã được chuyển phát hơn một vạn, lượt like cũng vượt quá hai vạn.

Tổ tiết mục còn chưa bắt đầu quảng cáo, ngược lại cư dân mạng đã tự phát giúp họ tuyên truyền. Cho nên nhìn thấy ý kiến của dân mạng cao như vậy, mà đạo diễn cũng cho rằng trạm đầu tiên đặt ở Lục quân là hợp lý nhất, vì thế liền có nguyện vọng đến đơn vị của Tưởng Tĩnh Thành

Lúc này Lưu Minh Siêu thấy anh cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu, thì cười nói: "Còn nữa, chương trình này đã chỉ đích danh để cho cậu làm huấn luyện viên, hôm qua lúc họp ở đoàn bộ, đoàn trưởng còn bảo tôi dặn cậu, biểu hiện cho tốt, tăng thêm thể diện cho Lục quân chúng ta."

"Lục quân còn cần tôi tăng thể diện," Tưởng Tĩnh Thành nhàn nhạt liếc nhìn anh ta.

Lưu Minh Siêu đang muốn cười, nào ngờ nghe được anh nói một cách đương nhiên: "Lục quân chúng ta không phải là thiên hạ đệ nhất à."

Lưu Minh Siêu bất chợt có hơi ngạc nhiên, hồi lâu mới dựng ngón trỏ, "Tôi phục thái độ này của cậu."

Bắt đầu từ ngày đầu tiên Tưởng Tĩnh Thành đến, Lưu Minh Siêu đã cảm thấy sự kiêu ngạo trong con người anh, không phải loại tùy tiện thể hiện ở bên ngoài, mà là kiêu ngạo trong xương, chính là kiểu tự tin. Thường loại tự tin này, đi kèm với thực lực tuyệt đối.

Đến khi anh lật tài liệu xem một lượt xong, thì Lưu Minh Siêu rất tò mò hỏi: "Nhanh vậy đã xem xong rồi?"

Tưởng Tĩnh Thành gật đầu.

Thấy dáng vẻ này của anh, Lưu Minh Siêu còn kì lạ, hỏi: "Xem xong có cảm giác gì?"

Tưởng Tĩnh Thành mở ngăn kéo ra, bên trong có một gói thuốc còn chưa bóc tem, một tháng nay huấn luyện khép kín, ngay cả hút thuốc cũng phải lén lén lút lút. Anh ngậm điếu thuốc ở bên miệng, bật lửa quẹt một cái lóe ra ánh lửa, hơi cúi đầu, đưa điếu thuốc đến gần ngọn lửa, đốt cháy.

Đến khi anh hút sâu một hơi, rồi nhả ra một vòng khói thuốc, mới nhẹ giọng nói: "Không biết ai cả."

À, cũng không đúng, không thể nói ai cũng không biết được.

Là ngoại trừ Ngôn Ngôn nhà anh ra, những ngôi sao này thật sự anh không biết một ai cả.

Đối với câu trả lời này của anh, Lưu Minh Siêu cũng không ngoài ý muốn, đừng nói là Tưởng Tĩnh Thành, mà ngay cả anh ta cũng không biết được mấy người. Nhưng anh ta chỉ chỉ tư liệu của một khách mời nam, cười nói: "Cả vị này cậu cũng không biết à?"

Người anh ta chỉ là một khách mời nam tên Từ Đình, năm nay bốn mươi lăm tuổi, đã từng đóng không ít phim về đề tài quân sự. Các vai đóng trong phim đều là thủ trưởng, người quản lý, không ngờ lần này đến tham gia chương trình, lại trở thành binh nhì bình thường nhất.

Đoán chừng tổ tiết mục cũng chính là xem trọng kiểu trái ngược đáng yêu này.

"Đi," Tưởng Tĩnh Thành hút xong điếu thuốc, đứng dậy.

Lưu Minh Siêu thấy anh đột ngột đứng dạy, rất kì lạ hỏi: "Đi đâu?"

"Lát nữa không phải họ còn phải đến nộp đồ đem theo sao, đi xem sao," Tưởng Tĩnh Thành nói xong, thì đi ra ngoài.

Lúc này người liên quan đã nhận quân tư trang đến, họ đều tập hợp vào buổi sáng, sau đó mới ngồi xe cùng nhau đến. Có những người là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng được chú ý nhất, đương nhiên là Ngôn Dụ không phải ngôi sao.

Tiểu đội trưởng dẫn dắt họ, tên Vương Triều Dương, tuổi không lớn, mới hơn hai mươi. Cho nên các ngôi sao cũng không tính là sợ cậu ta, còn to gan mở miệng nói chuyện với cậu ta nữa.

Dựa theo quy định, thì tất cả họ phải mở vali kiểm tra, nộp tất cả những đồ vi phạm.

Chỉ là vừa nghe đến cái này, mọi người đều tràn đầy oán hận mở vali ra, kết quả vừa mở ra, thì Vương Triều Dương cũng trợn tròn mắt. Đầy đủ mọi thứ, thật là cái gì cũng có.

Vương Triều Dương nói: "Mọi người nộp tất cả đồ vi phạm lên đi."

Thực ra trong khách mời nữ Hứa Tiếu là người nhỏ tuổi nhất, chợt cười khanh khách, giọng nói mang theo vài phần làm nũng: "Tiểu đội trưởng ơi, mặt nạ này tôi có thể giữ lại được không?"

Hứa Tiếu tuổi nhỏ, nhưng hiện nay cô ấy có một bộ phim truyền hình đang được phóng sóng trên đài truyền hình thủ đô, rất hút fan.

Lúc này cô ấy vừa mở miệng, vẫn mang theo vẻ xinh đẹp.

Vương Triều Dương cau mày, còn chưa mở miệng, nào biết ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh nhạt, "Đều tán gẫu ư?"

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn có loại khí thế áp chế người khác. Vừa rồi mặc dù anh không nói mấy câu, nhưng ai cũng có cảm giác, vị này tướng mạo đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng khí thế quá dọa người.

Sắc mặt Hứa Tiếu chợt trắng bệch, đương nhiên là bị dọa.

Tưởng Tĩnh Thành chậm rãi đi đến, nhìn vali để ngổn ngang dưới đất, nhìn chằm chằm, vậy mà có cả mì ăn liền đóng hộp. Đây con mẹ nó xem đơn vị họ là nơi nào chứ? Sợ bỏ đói bọn họ à?

Trong lòng anh cười lạnh: Lát nữa chỉnh chết bọn họ.

Anh nhấc chân đá cái vali màu bạc bên cạnh, không nặng, nhưng dọa người.

"Những thứ đồ này, còn muốn tôi dọn giúp các người?"

Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngồi xổm xuống ngay lập tức, bắt đầu lấy đồ đạc. Lúc trước còn mơ mộng hão huyền trả giá với Vương Triều Dương, thì bây giờ đều thành thật.

Đồ Ngôn Dụ mang đến ít nhất, chỉ là đồ dùng vệ sinh cá nhân hằng ngày.

Đến khi Tưởng Tĩnh Thành đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô gái đã thu dọn thỏa đáng, biết rõ còn cố hỏi: "Đều thu dọn xong rồi?"

"Báo cáo huấn luyện viện, dọn xong rồi ạ," Ngôn Dụ trả lời.

Dáng vẻ có nề nếp của cô, khiến trán Tưởng Tĩnh Thành giật mạnh, cô ấy đây là rốt cuộc muốn làm gì?

Một nhóm người chậm chạp thu dọn, Tưởng Tĩnh Thành nhìn cũng thấy phiền, đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh giọng nói: "Cho các người thêm hai phút nữa, không dọn xong, thì ném hết."

Có lẽ trong lòng mọi người, đều đang mắng một câu mẹ nó.

Nhưng lần này mỗi một người đều không dám rề rà nữa.

Đến khi mọi người cuối cùng cũng dọn đồ xong, thì tiểu đội trưởng dẫn họ về ký túc xá, cất đồ trước. Tưởng Tĩnh Thành liếc mắt nhìn cô gái từ đầu đến cuối đều cụp mắt, không nhìn anh, trong lòng hừ một tiếng.

Cũng không lo lắng, cứ đợi đấy.

Xem thử em có thể chống đỡ được đến khi nào.

Ba nữ binh về ký túc xá nữ, cuối cùng cũng được xả hơi.

Hứa Tiếu nhỏ tuổi nhất, tò mò nhìn Ngôn Dụ, đương nhiên cô ấy biết vị này. Nửa tháng trước luôn ở trên hot search, về tin đồn của cô ấy, thật sự cái gì cũng có.

Ngôn Dụ không nói gì, có điều trong này cô lớn tuổi nhất, cho nên chủ động chào hỏi.

"Chào các cô, tôi là Ngôn Dụ."

Cô nói xong, hai người khác hiển nhiên thở phào. Phải nói hai người này thực sự là nữ ngôi sao, nhìn thì hào quang vô hạn, nhưng Hứa Tiếu tuổi nhỏ, năm nay mới có một phim truyền hình ratings cũng xem như là tốt, thuộc kiểu tiểu hoa đán đang lên.

Còn một người khác tên Diệp Liên Tâm, cô ấy đã hai mươi lăm tuổi, cũng từng đảm nhận không ít vai nữ chính.

Nhưng đều bình thường vừa phải.

Hai người đều thuộc kiểu tiểu hoa đán vẫn chưa lên, chỉ là kiểu bình thường tham gia hoạt động, có thể mượn được quần áo và trang sức đều bình thường. Cho nên đột nhiên tiếp xúc với Ngôn Dụ, vẫn rất căng thẳng.

Dù sao thân phận của Ngôn Dụ, cũng là giám đốc khu vực Trung Quốc của tập đoàn Liên hợp.

Trang sức MEQUEEN dưới trướng tập đoàn Liên Hợp, là tình yêu trong lòng của biết bao sao nữ, sao nữ có thể mượn được lúc đi thảm đỏ cũng rất ít.

Sau khi ba người làm quen với nhau xong, Ngôn Dụ liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Vẫn là Hứa Tiếu không nén được tò mò, hỏi: "Ngôn Dụ, sao chị lại đến tham gia chương trình này vậy?"

Thực ra lúc công ty cô ấy bảo cô ấy đến tham gia, Hứa Tiếu cực kì không vui.

Bởi vì chương trình này yêu cầu sao nữ phải để mặt mộc, hơn nữa còn nghe nói rất vất vả rất mệt.

Ngôn Dụ lúc này đang trải giường chiếu, cô kéo mép chăn, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi không phải tôi trả lời vị huấn luyện viên kia rồi sao."

Hứa Tiếu nhớ lại câu trả lời kia, có chút không tin, bởi vì cô ấy cảm thấy câu trả lời đó quá quang minh chính đại.

Thực ra vấn đề này, lúc trước Quý Khải Mộ cũng đã hỏi cô.

Khi cậu ta nghe nói mình muốn tham gia chương trình này, phản ứng đầu tiên chính là, cô chắc chắn điên rồi.

Sau khi Tưởng Tĩnh Thành đi, nội bộ tập đoàn Liên hợp đã xảy ra thay đổi rất lớn. Bởi vì Quý Khải Phục mà mọi người tưởng rằng thật sự xảy ra chuyện, đã xuất hiện trong hội nghị cổ đông ở công ty vào thứ hai. Hội nghị đó vốn là Quý Viễn Hồng tổ chức, muốn thay thế Quý Khải Phục.

Nào biết Quý Khải Phục không chỉ bình an quay về, mà lần này anh còn ném đi cây gậy trong tay.

Lúc anh chậm rãi đi vào phòng họp, cái chân luôn bị Quý Viễn Hồng chỉ trích, lại kiên định mà có lực đi đến phía trước bàn làm việc.

Cùng lúc đó, Quý Khải Mộ cũng đăng status lên weibo và INS của cậu ta.

"Vĩnh Hằng Chi Tâm, đây là món đồ bố tôi đã để lại, xác thực không ở trong tay anh trai tôi. Bởi vì nó vẫn luôn được tôi bảo quản, tôi không biết chú ba liên lụy đến người khác rốt cuộc là có ý gì. Nhưng loại người không để ý đến lợi ích công ty như ông ấy, tôi sẽ không đồng ý để ông ấy đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì ở công ty."

Cậu ta còn đặc biệt đính kèm một bức ảnh, Vĩnh Hằng Chi Tâm yên lặng nằm trong tủ bảo hiểm thủy tinh.

Báu vật hiếm có thế gian này, vẫn yên lặng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, mặc kệ tranh chấp của người đời.

Mà phía Quý Khải Phục cũng tuyến bố thanh minh, trong thanh minh được viết như sau: Từ khi Ngôn Dụ tiểu thư vào công ty đến nay, vẫn luôn được trọng dụng. Mà bản thân cô ấy cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đã rất nhiều lần giải quyết những vấn đề công ty gặp phải trong quá trình phát triển. Lẽ nào chỉ vì cô ấy là phụ nữ, thì phải chịu sự chỉ trích như vậy? Điều này không công bằng.

Một đoạn lời, ngắn gọn có lực, lại khéo léo thu hút sự tán thành của quần chúng.

Về sau Ngôn Dụ mới biết, Quý Khải Phục căn bản không xảy ra chuyện gì cả. Anh chỉ đang kiềm nén, chờ đợi Quý Viễn Hồng nhảy ra sử dụng thủ đoạn hồ đồ. Huống hồ trong công ty luôn có người ngầm ủng hộ Quý Viễn Hồng.

Cho nên lúc những người này nổi lên mặt nước, nhảy ra cùng Quý Viễn Hồng, thì anh thắng.

Một tháng này, nội bộ tập đoàn Liên hợp đã xuất hiện điều chỉnh nhân sự nhiều lần, trận chiến này có người thắng, đương nhiên sẽ có người thua.

Mà điều động nhân sự duy nhất của tập đoàn ở khu vực Trung Quốc, chính là giám đốc thị trường Đường Dịch Phàm bị sa thải. Phải, là sa thải, bình thường quản lý cấp cao của một công ty lớn, cho dù có mâu thuẫn, cũng sẽ để họ tự động từ chức, không ngờ lần này Đương Dịch Phàm trực tiếp bị sa thải.

Những chuyện này đều không liên quan đến Ngôn Dụ.

Bởi vì cô luôn nhớ câu Tưởng Tĩnh Thành đã nói kia, cái gọi là trung thành, nên là gì.

Nhưng lúc cô nhìn lại, mới phát hiện, nhiều năm như vậy, dường như luôn là Tưởng Tĩnh Thành nuông chiều, dung túng cho cô.

Lần này, cô muốn ra sức chạy đến bên cạnh anh, cô muốn để cho anh biết, cô có thể vì anh làm được đến bước nào.

Cho nên cô quyết định tham gia chương trình này. Nhưng cũng chỉ tham gia hai tập mà thôi.

Bởi vì có anh ở đây.

Họ rất nhanh thì ra khỏi ký túc xá, đến bên ngoài tập hợp. Tưởng Tĩnh Thành đứng trên lầu, nhìn chằm chằm thao trường. Lưu Minh Siêu vừa rồi cảm thấy anh là lạ, vội hỏi: "Cậu đây là làm sao thế?"

Lưu Minh Siêu cũng đi đến cửa sổ, theo tầm mắt của anh nhìn sang, một nhóm người vây quanh mấy người mặc quân trang.

Chương trình lại bắt đầu ghi hình.

"Sẽ không phải cậu nhìn trúng ai rồi đấy chứ?" Lưu Minh Siêu cười nói, thế nhưng anh ta nói xong, Tưởng Tĩnh Thành lại không trả lời.

Trong lòng anh ta lộp bộp, sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi: "Đây, đây thế nhưng là vi phạm đấy......"

Tưởng Tĩnh Thành xoay đầu liếc nhìn anh ta, "Vi phạm cái rắm."

Vợ nhà mình, sao anh không thể nhìn được chứ.

Truyện Chữ Hay