Sáng sớm, còn mang theo làn gió nhè nhẹ, rõ ràng là tiết trời mát mẻ đến vậy, Ngôn Dụ đã đỏ đến tận mang tai. Bởi vì sau câu nói của Tưởng Tĩnh Thành, dì tập thể dục buổi sáng kia nhìn họ, ngạc nhiên nói với mẹ Thành: "Ôi trời, hai đứa thật xứng đôi nhé, lần này về có phải sắp kết hôn không."
Có lẽ mẹ Thành cũng không đỡ nổi.
Đối phương vẫn nhiệt tình, dông dài nói: "Nếu kết hôn, nhất định phải mời hàng xóm bọn tôi đấy nhé. Đều nói người trong tiểu khu lạnh nhạt, thực ra nào phải chúng ta lạnh nhạt chứ, đấy không phải không câu thông......"
Nếu không phải mẹ Thành kiếm cớ họ sắp trễ, e rằng mọi người thật sự sắp bị bà dì này kéo lại rồi.
Đến khi đến bên xe, Ngôn Dụ mới phát hiện, xe Tưởng Tĩnh Thành đậu ở trước xe cô.
"Hay là bác ngồi xe cháu đi," Tưởng Tĩnh Thành đỡ mẹ Thành lên xe anh.
Anh thấy Ngôn Dụ đứng hơi xa, đưa tay kéo cô đến, Ngôn Dụ giật mình, nghĩ đến mẹ Thành còn ngồi trong xe, thì muốn tránh. Nhưng Tưởng Tĩnh Thành một lòng muốn ôm cô, một tay kéo chặt eo cô.
"Xấu hổ?" Anh nhìn tai cô, cô chính là như thế, cho dù trên mặt có bình tĩnh đi chăng nữa, nhưng hễ xấu hổ, thì vành tai sẽ đỏ bừng.
Căn bản không thể giấu được.
Ngôn Dụ nói: "Đừng náo."
Tưởng Tĩnh Thành nghiêm túc: "Vừa rồi anh gọi mẹ, em không phản bác."
Ngôn Dụ không ngờ anh còn nhắc đến điều này, buồn cười nói: "Em rất lâu không gặp dì Chung rồi."
Tưởng Tĩnh Thành vừa nghe cô nhắc đến tên mẹ mình, chợt bật cười, véo véo gò má cô, khẽ xì một tiếng: "Không biết tốt xấu đúng không."
Ngôn Dụ đang muốn phản bác, nào ngờ Tưởng Tĩnh Thành lại liếc mắt nhìn cô, cười nhạt: "Mấy ngày nay mẹ anh cứ nhắc em mãi đấy."
Nghe được lời này, Ngôn Dụ sững sờ.
Thực ra sau khi về nước, cô cũng thật sự chưa từng gặp chú Tưởng và dì Chung, cô không thường về đại viện, lại thêm không biết nên lấy thân phận gì để đi thăm, cho nên mãi không đi.
"Biết sợ rồi à?" Tưởng Tĩnh Thành rất đắc ý nhìn cô.
Giọng Ngôn Dụ rầu rĩ: "Anh cố ý dọa em à?"
Biết rõ tâm trạng cô bây giờ là thế nào, còn cố ý nói vậy nữa.
Tưởng Tĩnh Thành xoa đầu cô, khẽ nói: "Em lại không phải không biết mẹ anh có bao nhiêu thích em."
Ngôn Dụ cười, dì Chung nào thích cô nhiều chứ. Là vì Tưởng Tĩnh Thành thích cô, nên Chung Ninh mới sẽ thích cô thế kia. Nhưng cô đã để anh tiểu Thành đợi lâu như vậy, trong lòng dì Chung chắc chắn cũng có tức giận.
May mà Tưởng Tĩnh Thành cũng không tiếp tục kéo cô, mà để cô lên xe, nhanh chóng đi làm.
Hôm nay Tưởng Tĩnh Thành xin phép ra ngoài, cho nên đưa Thành Thực và mẹ Thành đi làm xong, cũng lái xe về đơn vị. Bình thường anh đều ở đơn vị, cuối tuần được nghỉ, mới ra ngoài.
Đêm qua anh thực sự không nhịn được, điện thoại cho Thành Thực, nói cho anh ấy biết, Ngôn Dụ mấy ngày nay vẫn ở chỗ kia đợi anh ấy.
Cô gái này rất thực lòng, từ nhỏ đã trọng tình nghĩa.
Cho dù là Mạnh gia hay Thành gia, cô đều luyến tiếc, sau này có lẽ cũng sẽ không bỏ nhà nào.
Thực ra như vậy cũng tốt, xem như là có hai nhà mẹ đẻ đi. Con người Tưởng Tĩnh Thành luôn phóng khoáng, suy nghĩ rất thoáng.
Nào ngờ vừa trở về, dừng xe ổn định xong, vốn anh muốn về ký túc xá của mình thay đồ. Lúc anh ra ngoài rất hiếm khi mặc quần trang, quá chói mắt.
Không ngờ vừa đi đến cổng tòa nhà làm việc, thì nhìn thấy một người từ sân huấn luyện bên kia vội vàng chạy đến.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn kỹ, là tiểu đội trưởng tiểu đội một trung đội ba.
"Làm sao đấy," Tưởng Tĩnh Thành gọi người lại, dáng vẻ vội vàng thế kia, xem ra giống như có chuyện.
Tiểu đội trưởng tiểu đội một không ngờ anh lại đột ngột xuất hiện, bị dọa giật mình, nhưng với bản năng của một quân nhân, vẫn đứng nghiêm chào anh, hô: "Chào doanh trưởng."
Tưởng Tĩnh Thành nghe thấy xưng hô này, thì sờ sờ mũi.
Kể từ sau khi xưng hô đội trưởng thành doanh trưởng, anh vẫn không kịp thích ứng trong một khoảng thời gian rất dài.
Thời gian này là thời gian huấn luyện, Tưởng Tĩnh Thành quan sát cậu ta, hỏi: "Cậu không huấn luyện, mà đi đâu vậy?"
Vẻ mặt tiểu đội trưởng tiểu đội một không tính là tốt, nghe anh hỏi, lại không dám không nói, ấp úng hồi lâu mới nói: "Có người đánh nhau ở sân huấn luyện ạ."
Tưởng Tĩnh Thành nghe vậy thì tức cười.
Từ khi anh làm lính cho đến nay, còn chưa từng thấy qua ai có thể đánh nhau trên sân huấn luyện. Nếu nói thiên tính lớn nhất của quân nhân là gì, đó chính là phục tùng mệnh lệnh. Vậy mà dám đánh nhau trên sân huấn luyện, còn ngang ngược hơn cả anh nha.
Tưởng Tĩnh Thành không thèm thay đồ, đi thẳng đến đó.
Tiểu đội trưởng tiểu đội một vốn muốn về văn phòng tìm chỉ đạo viện, lúc này thấy anh đi qua, thì đứng im tại chỗ cắn răng hồi lâu, vẫn là chạy ngay vào tòa nhà, đi tìm chỉ đạo viên.
Lúc Tưởng Tĩnh Thành đến, nhìn thấy trung đội trưởng trung đội ba, đang chống nạnh đứng tại chỗ tức giận thở hổn hển.
Trung đội trưởng mặc dù quân hàm cao, nhưng lại là lính học viên vừa xuống liên đội chưa được bao lâu. Trước đây đều được giáo viên và sĩ quan huấn luyện, lúc này đến phiên cậu ta huấn luyện người khác, lại không thể hiện ra được sức mạnh kia.
Cho nên đứng cả ngày, làm chính mình tức giận không nhẹ.
"Đây là thế nào?" Tưởng Tĩnh Thành đi đến trước mặt cậu ta, hỏi thẳng.
Trung đội trưởng cũng giống tiểu đội trưởng tiểu đội một lúc nãy, không ngờ anh sẽ đột ngột trở về. Vì hôm nay mọi người không nhìn thấy anh, đều nói là anh nghỉ phép.
Trung đội trưởng trung đội ba cảm thấy rất mất mặt, trung đội khác người ta sao không gặp phải chuyện này chứ.
Hai người đánh nhau cũng đều là lính vừa nhập ngũ chưa được bao lâu, Tưởng Tĩnh Thành đứng trước mặt họ, cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Đều nói đi, vì sao đánh nhau?"
Tính cách Tưởng Tĩnh Thành không tính là kém, dù sao bắt đầu từ khi anh được điều chuyển đến đây, cũng chưa từng thấy anh nổi nóng.
Huống hồ con người anh bình thường nhìn rất thờ ơ, nhưng khi nổi giận thực sự, thì mặt sẽ lạnh xuống, khí thế toàn thân thực sự khiến bạn cảm thấy sợ hãi. Trên người anh mang theo một cỗ khí thế không giận mà uy.
Giờ phút này anh vẫn còn xem như là ôn hòa nhã nhặn, rất dửng dưng hỏi họ.
Thế nhưng hai người này lại không mở miệng, đứng thẳng tắp, kiểu muốn phạt thì cứ phạt đi.
Tưởng Tĩnh Thành lại hỏi một câu: "Đều không muốn nói phải không?"
Vẫn không ai mở miệng.
Anh xoay đầu nhìn trung đội trưởng trung đội ba, gọi: "Trung đội trưởng trung đội ba."
Trung đội trưởng trung đội ba mặc đồ huấn luyện đứng ở nghiêm ở phía trước, hô: "Có."
"Dẫn tất cả mọi người của trung đội các cậu, chạy quanh thao trường," anh không nói mấy vòng, chỉ quét mắt nhìn hai người đánh nhau, giọng rất lạnh: "Khi nào kết thúc, thì phụ thuộc vào hai vị này khi nào mở miệng."
Hai người đồng thời nhìn chằm chằm anh, trong mắt có ngạc nhiên cũng có không phục.
Người cao đứng bên trái, tên Trương Triều, xem như là mũi nhọn trong loạt lính mới nhập ngũ này, năng lực trinh sát rất mạnh, cũng là trọng điểm bồi dưỡng. Còn người thấp hơn một chút bên cạnh cậu ta, tên Tần Lượng Lượng, rất nhút nhát, không phải là người sẽ gây chuyện. Không ngờ hai người này lại đánh nhau.
Trương Triều nhìn anh, há miệng mấy lần, nhưng chính là không nói ra miệng.
Ngược lại Tần Lượng Lượng cũng không biết là uất ức hay tức giận, mà mắt đều đỏ.
Cậu ta hô to: "Báo cáo, là tôi ra tay đánh trước, doanh trưởng anh phạt tội đi."
"Vậy nói tôi nghe vì sao lại đánh nhau," Tưởng Tĩnh Thành không bỏ qua điểm này.
Nhưng anh hỏi Tần Lượng Lượng, đương nhiên nguyên nhân đánh nhau rất khó nói.
Kết quả, lại là Trương Triều bên cạnh mở miệng nói: "Báo cáo doanh trưởng, là tôi khiêu khích cậu ta trước, cậu ta mới tức giận đánh tôi."
Tưởng Tĩnh Thành nhìn họ lúc này, rất sốt ruột ôm trách nhiệm lên người mình, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Vậy thì nói xem cậu khiêu khích cậu ta thế nào?"
Trung đội trưởng trung đội ba ở một bên nghe vậy thì mồ hôi lạnh đều toát ra.
Doanh trưởng có phải từng học lấy khẩu cung không thế, cậu ta ở chỗ này sốt ruột phát điên rất lâu, kết quả không moi ra được một câu. Đây thì tốt rồi, doanh trưởng mới ở chỗ này năm phút, từng người đều bắt đầu nói hết ra.
Trương Triều có lẽ cũng bị ép đến sốt ruột, họ đánh nhau, nếu thật sự phạt họ, thì hai người này đều không sợ.
Bây giờ lại liên lụy đến cả trung đội, vậy thì không thể.
Vì thế cậu ta suy nghĩ rất lâu, mới mở miệng nói: "Bởi vì tôi nói doanh trưởng anh không có năng lực, chỉ dựa vào gia thế mới có thể làm doanh trưởng."
Con mẹ nó, trung đội trưởng trung đội ba ở bên cạnh xém bị hù chết.
Ai có thể ngờ lý do mà họ đánh nhau, lại là vì nguyên nhân này cơ chứ.
Ngược lại người bình tĩnh nhất chính là Tưởng Tĩnh Thành, anh ôm hai tay trước ngực, nhướng mày, rất buồn cười nhìn Trương Triều, còn như khích lệ nói: "Nói tiếp."
"Lượng Lượng không phục, cậu ta nói anh rất lợi hại, nên tôi mắng cậu ta là đồ nịnh bợ, thế là cậu ta ra tay đánh tôi," Trương Triều lại có thể nói tiếp hết phần khó nói nhất.
Lúc này tiểu đội trưởng tiểu đội một cũng tìm chỉ đạo viên đến.
Lúc họ đến, vừa vặn nghe được Trương Triều nói nguyên nhân sự việc, trong lòng chỉ đạo viên lộp bộp, suy nghĩ y chang trung đội trưởng trung đội ba.
Đều là người không sợ chết.
"Cậu cảm thấy tôi là đồ vô dụng?" Tưởng Tĩnh Thành nhìn Trương Triều hỏi, hỏi thẳng đến mức khiến cậu ta cúi đầu xuống. Nhưng nói xong, anh nhìn Tần Lượng Lượng, buồn cười nói: "Cậu cảm thấy tôi không phải?"
Tóm lại, các người là vì vấn đề nhàm chán như vậy, còn con mẹ nó đánh nhau à?
Kết quả một giây sau, Tưởng Tĩnh Thành trực tiếp nói: "Vậy tới đi."
Người đứng xung quanh đều mù tịt, tới cái gì?
"Không phải cảm thấy tôi là đồ vô dụng sao, nếu cậu còn không bằng đồ vô dụng như tôi đây, vậy mới là mất mặt," Tưởng Tĩnh Thành rất buồn cười nhìn Trương Triều, tố chất quân sự của thằng nhóc này thực sự không tệ, chỉ là quá ngạo mạn.
Phải nói cứng quá thì dễ gãy, tính cách này của cậu ta phải rèn.
Thực ra Tưởng Tĩnh Thành cũng kiêu ngạo, hơn nữa anh vẫn rất không xem trọng những người lính không kiêu ngạo, dù sao người có năng lực, thì không thể không kiêu ngạo.
Nhưng nếu như không kiêu ngạo, vậy thì phải chịu cọ sát nhiều.
Đợt này Tưởng Tĩnh Thành không huấn luyện gì, dù sao giờ đây anh đã là doanh trưởng, huấn luyện cả doanh mới là quan trọng nhất. Lính do anh huấn luyện lại không nhiều như trước. Nhưng dù không huấn luyện nữa, thì đối phó với một tân binh, anh thật sự không phải nói quá, chỉ vài phút thôi thì đã hạ được.
Vốn chỉ đạo viên còn muốn khuyên răn, nhưng nghĩ nghĩ, lại nén lại.
Thực ra Tưởng Tĩnh Thành điều chuyển đến cũng đã được một thời gian, nhưng trong doanh có nhiều người không phục anh. Chủ yếu là Doanh trưởng tiền nhiệm đột ngột bị điều đi, cũng không biết ai bắt đầu tung tin, nói bối cảnh trong nhà Tưởng Tĩnh Thành rất sâu, doanh trưởng tiền nhiệm là vì nhường vị trí cho anh, mới sẽ bị điều đi.
Đây không phải nói bậy sao, chỉ đạo viên thế nhưng rất rõ, doanh trưởng tiền nhiệm là tự mình chủ động xin điều đi.
Quê anh ấy ở Hồ Bắc, con sắp đi học, muốn ở gần nhà một chút, cho nên mới xin điều đi. Chuyển vào Bắc Kinh làm lính không dễ, nhưng điều đi lại rất dễ.
Chuyện này chỉ đạo viên cũng không thể trực tiếp nói cho chiến sĩ biết được.
Không ngờ hôm nay lại bị bới móc ra.
Người khác không rõ, nhưng chỉ đạo viên biết Tưởng Tĩnh Thành từ đâu chuyển đến. Đừng nói Trương Triều chỉ là một người lính năng lực quân sự không tệ, cho dù đổi một người lính giỏi nhất trong doanh bọn họ, cũng không phải đối thủ của Tưởng Tĩnh Thành.
Tưởng Tĩnh Thành: "Cậu suy nghĩ muốn so gì trước đi, thời gian tôi học ở trường quân đội, và nhập ngũ cũng đã mười năm. Cho nên không bắt nạt cậu, tùy cậu chọn, cứ việc chọn cái cậu lợi hại nhất."
Lúc này họ đứng cách những chiến sĩ kia rất xa.
Mọi người vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, Trương Triều cũng không ngờ Tưởng Tĩnh Thành lại sẵn lòng so với cậu ta. Sững sờ chặp lâu, cậu ta mới cắn răng nói: "Vậy thì so bắn súng."
Đây là môn sở trường nhất của Trương Triều.
Tưởng Tĩnh Thành nhếch môi nở nụ cười: "Được."
Nửa tiếng sau, lúc mọi người nhìn thành tích bắn súng của Tưởng Tĩnh Thành, thì chết lặng.
Rõ ràng anh ra tay nhanh hơn Trương Triều nhiều, mặc dù bắn súng không quy định thời gian, nhưng đều sẽ có thời gian ngắm đúng. Nhưng Tưởng Tĩnh Thành dường như ngay cả thời gian ngắm đúng kia cũng không cần.
Tất cả mọi người đều nhìn anh, xách súng bắt đầu nổ súng pằng pằng pằng.
Mà lúc thành tích đưa ra, mọi người cũng rất ngạc nhiên.
Cho dù là bia định hướng hay bia di động, anh cũng đủ điểm. Không bắn lệch một viên đạn, dù thành tích của Trương Triều đã là tốt nhất trong lịch sử thành tích của chính cậu ta, nhưng Tưởng Tĩnh Thành vẫn đè bẹp cậu ta.
Đè bẹp, đè bẹp không chút nghi ngờ.
Trương Triều nhìn thành tích của hai người xong, túm đầu mình, còn rất xấu hổ, cuối cùng đi đến trước mặt Tưởng Tĩnh Thành, đứng nghiêm chào, hô lớn: "Doanh trưởng, anh phạt tôi đi."
Tưởng Tĩnh Thành liếc nhìn cậu ta, lúc này thật sự là tâm phục khẩu phục rồi, châm biếm trong mắt cũng không còn nữa.
Anh nhếch miệng, nhàn nhạt nói: "Lâu rồi không luyện, tay cứng quá."
Nói xong, sắc mặt người xung quanh đều xanh lét.
"Sao anh lại xấu xa vậy chứ," Ngôn Dụ trong điện thoại nghe xong, liền bật cười, cô cũng có thể tưởng tượng ra được, vẻ thản nhiên và không để ý của Tưởng Tĩnh Thành khi nói ra câu đó, và vẻ mặt của người khác khi nghe xong.
Nhưng cười xong, Ngôn Dụ vẫn an ủi nói: "Mặc dù có không phục anh, nhưng anh tiểu Thành này, anh vậy mà có fan ruột, sẵn lòng vì anh mà đánh nhau luôn nha."
Tưởng Tĩnh Thành ngơ ngác, hỏi ngược: "Fan ruột?"
"Thì là người thích anh, say đắm anh đó," Ngôn Dụ giải thích cho anh nghe, còn chưa kịp trêu anh quá cổ lổ sĩ.
Thì nghe anh thấp giọng cười, "Giống em hả?"
Ngôn Dụ ngồi sững trên sofa, trong tay còn cầm di động, nghe trong sóng điện từ, tiếng hít thở rõ ràng của anh, có hơi trầm.
Thẳng đến khi giọng nói mê hoặc của anh lại vang lên lần nữa: "Có phải giống em không?"
Sau đó cô lắc đầu, nói: "Không giống."
Lần này đến phiên Tưởng Tĩnh Thành không nói chuyện.
Khi giọng nói Ngôn Dụ vang lên lần nữa, thì trong giọng nói mềm mại kia lại lộ ra sự kiên định.
"Ai thích anh, cũng không thể so với em."
Nghe xong câu này, trong lòng Tưởng Tĩnh Thành chợt chửi thề một câu, sau đó anh ngẩng đầu nhìn máy tính trước mặt, phía trên đang mở một file.
Đơn xin kết hôn.