- Vì chưa có dị năng giả cấp nào như cậu, nên ta nghĩ chỉ có cấp mới giải thích những điều kì lạ này! Vương Tiệt tiếp tục giải thích.
Chấn Vũ nhìn Tiểu Lôi bằng cặp mắt ngưỡng mộ pha lẫn ghen tị “Sao mà ông trời ưu ái thằng nhóc này dữ vậy” rồi chuyển qua chế độ ghen ghét, không thèm để ý, giận dỗi - thiên tài vậy thì còn huấn luyện cái nỗi gì. Bực … bực … bực …
Tiểu Lôi nhìn sắc mặt đa dạng đủ hiểu tên này đang nghĩ gì, cô liếc hắn, cười hăm doạ :
- Sếp à, tôi đọc được tinh thần ngài đó nga.
Chấn Vũ tức muốn hộc máu, tên nhãi này, nó đang trêu chọc, quan trọng là thách thức quyền uy Đội phó của anh. Anh vò đầu bứt tai, cả người cứ gồng lên, thèm uýnh tên nhãi này nằm liệt giường mấy ngày quá. Sao mà nhìn nó thấy giống người nào nhỉ, cái người vô trách nhiệm, đùn đẩy việc cho anh trước kia ...
Trong lúc Chấn Vũ còn đang cố nhớ cái người nào kia thì Tiểu Lôi đã quay sang cậu út :
- Cậu út …Ơ, chú Tiệt, còn con tang thi cấp đâu ạ
Vương Tiệt giật cả mình, lúc cậu nhóc gọi cậu út, ông ngỡ như nhìn thấy Tiểu My sống lại, không hiểu sao ông lại mường tượng như vậy. Nhìn cậu nhóc lúng ta lúng túng thấy cũng tội, nhớ lạiTiểu My lúc còn sống nói thằng bé không còn gia đình. Chắc là nó cũng thèm muốn gia đình như những đứa trẻ khác, thời buổi loạn này gia đình tan nát bởi tang thi là điều bình thường, Vương Tiệt thở dài, nói nhỏ :
- Ừm … gọi ta là cậu út như Tiểu My cũng không sao … con tang thi cấp đó đưa xuống trại cho các binh sĩ tập luyện rồi.
Tiểu Lôi rơm rớm nước mắt, cảm giác như có dòng nước ấm áp chảy khắp người, cô mong muốn người thân nhận ra mình biết bao, sống lại kiếp cô trân trọng, yêu quý họ hơn cả sinh mạng của mình. Cô lí nhí :
- Dạ, cậu út … Cháu … Vậy chúng ta nghiên cứu con tang thi hệ Hoả kia như thế nào ạ.
Vương Tiệt rút ra một quyển sổ tay nhỏ, thoáng chần chừ rồi đưa cho Tiểu Lôi :
- Cháu xem đi rồi góp ý kiến xem nào
Tiểu Lôi chăm chú quan sát, mỗi một trang đều có ghi chú rất rõ ràng và ý kiến các cuộc khảo nghiệm.