[:Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu:] [:Một Đi Không Trở Lại:]

chương 11: cái hố bí ẩn và buổi tiệc của hoàng gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rin đứng dậy phủi bụi trên người mình. Cố bước đi nhưng hình như chân cô đã bị gãy

-Ây dza!! Đây là đâu vậy nèk??

Cô cứ ngồi yên đó lúc, hình như vết thương đang lành lại. Cô có cảm giác như thế

-Có khi nào vì hiện tại mình là vampire không ta??

Chạy đến bìa rừng, anh dừng lại. Cũng không hẳn là bìa rừng đâu. Đơn giản vù nó đã được ngăn cách... bởi một vết cắt dài to lớn... bởi một sinh vật đáng sợ. Nhìn xuống, hình như là chiếc giày của cô. Anh cố với tay lấy nó từ vách đá sâu thẳm. Đúng, nó chính là của cô. Anh cam đoan chắc nịch vì hình như anh đã từng thấy cô sử dụng nó trước đây. Anh có nên đi xuống không. Căn bản một khi đã xuống đó thì khó có ai có thể lên được. Dưới đó có chướng khi phong ấn sức mạnh, sức mạnh của người sử dụng sẽ bị giảm đi nửa. Không chần chừ thêm phút giây nào. Anh nhảy vọt xuống dưới. Hình bóng anh mờ dần trong màn sương mù dày đặc đen ngòm

Rầm!! Rầm!! Tiếng động mạnh làm cô thức giấc. Chân cô chưa lành hẳn, cô biết nhưng thứ cô sắp đối mặt chắc chắn không phải sinh vật bình thường. Quay gót bước đi trên nền đá lỏm chỏm những gai nhọn, có một thứ gì đó chảy lên ngươi cô, nó nhếch nhác mọt cách khó chịu. Một hình bóng to lơn phủ lên bóng người của cô trong ánh trăng yếu ớt, cô có linh cảm không hay vội ngước mặt nhìn lên. Nó gầm gừ, nước bọt rơi lả chả xuống đất đá nghe tiếng vang vọng xa xa. Một con khủng long bạo chúa ư!!?? Không thể nào, đây là loài vật đã tuyệt chủng mà. Không lẽ... ở đây có thế giới xong với thời tiền sử??? Cô lùi xa ra sao, chùm áo choàng lên rồi chạy sâu vào rừng. Nó gầm một tiếng lớn dữ dội rồi đuổi theo

-Ai đó.... cứu tôi!!!

Cô vang la trong vô vọng, vì cô nhận ra nơi này làm gì có ai?? Thật cô độc, giống như cô lúc ở thế giới con người vậy. Nó ở ngay sau cô, chồm cổ đến và ngoạm. Chiếc áo choàng theo đó kéo cô lên theo. Vội nhanh trí cởi nó ra. Thế là cô rơi xuống từ độ cao hơn thước và tiếp tục chạy. Từ trước đến giờ, cô cứ nghĩ loài người là đáng sợ nhất nhưng có lẽ cô đã nhầm. Cái loài này mà còn tồn tại có lẽ con người sẽ không còn nữa. Nó nhảy bổ lên trước và đứng trước Rin. Cô kiệt sức dừng lại đứng đối diện nó. Cô không dám thở mạnh. Hai cặp mắt nhìn đối diện nhau. Nó bắt đầu vổ tới một cách nhanh không tưởng. Cô đến số rồi, bây giờ đã kiệt sức. Có lẽ chỉ có thể chờ chết. Mở mắt ra, cô vẫn chưa chết ư!! Nhìn về phí trước, một dáng người?? Người ư?? Không thể nào, có lẽ là một bộ tộc bí ẩn... nhưng... Con khủng long bị đẩy lùi ra sau bởi ngọn lửa của Kentarus. Hình như anh đã đến kịp lúc. Cô gục xuống hai tay che mặt lặng lẽ khóc, nước mắt âm nóng lăn dài trên má cô. Cô được cứu rồi, chưa bao giờ cô thấy muốn sống như thế này cả. Ken quay lại trước mặt cô, vội an ủi

-Cô sao vậy?? Tôi đã cứu cô đó. Ít ra cũng phải cảm ơn tôi chút đi

Nhảy đến ôm lấy anh rồi khóc thật to, miệng không ngừng nói cảm ơn. Anh vỗ một hồi cô mới nín

-Sao cô...

Nó chưa chết, vì đòn tấn công chưa đủ mạnh?? Đơn giản vì anh đã bị giảm đi nửa phần công lực nếu không với sức mạnh vốn có anh đã dễ dang hạ gục nó trong tít tắt. Nó gầm rú vang rừng, Rin nhận ra... đây là tiếng gọi của đồng đội. Không ổn rôi. Có nhìu tiếng bước chân từ tứ hướng, bọn chúng vẫn chưa xuất hiện nhưng hai người chắc chắn số lượng không ít. Nhân lúc hai không để ý nó chồm đến tấn công

-Này coi chừng!!!

Nó đánh xoẹt qua cánh tay cô khiến nó dường như bị gãy. Cô nằm xuống trên vòng tay của Ken

-Này không sao chứ??

-Hình như... gãy tay rồi...

Nắm lấy cổ tay Rin anh sờ nhẹ làm cô bị đau. Không còn cách nào khác, những con khác đã tới, anh manu mang cô đi nơi khác

-Cố chịu đựng đi, lúc sau sẽ lành thôi

Anh đi về dướng chắc chắn là không có mối nguy hiểm nào. Có lẽ vậy. Đến một tảng đá lơn, anh đặt cô xuống

-Anh sao vậy, chúng sẽ đuổi đến đó

-Ngồi đây và đợi vết thương lành đi

-Còn anh...

Chưa nói thêm lời nào Ken đã lao mất hút. Cô đưa tay về trước như muốn với bóng anh lại nhưng...

-Kết giới ư?? KEN!!!

Cô hét lớn, bọn khủng long lúc này mới chạy đến sượt qua tầm mắt cô. Anh không phải là đối thủ của chúng, lúc này cô đã chứng kiến, anh đã bị giảm đi nửa phần công lực. Cô lại khóc, nhưng lại là một cách lặng lẽ. Cánh tay cô sáng lên, nó lành lại ngay lập tức, kết giới cũng vỡ ra. Có tiếng gầm lớn, cô hớt hải chạy về phía đó. Một cái bóng lao vút trên đầu cô. Cô cảm thấy hình như nó ngày to dần. Khi cô kịp nhìn lên thì đã bị nó gắp đi. Vuốt nó ghim chặc vai cô khiến nó gỉ máu. Cô đau đớn la lên. Nó vẫn bay về trước, có lẽ là đến tổ của mình. Đến nơi nó thả cô xuống, nơi những chú chim đanh gào thét vì đói. Nó đã văng hụt, may mắn thay cô không bị rơi trúng mõm chúng nó, nếu không là toi đời rồi. Khi rơi xuống cái nền tổ vừa mềm vừa thối, cô nhận ra... chúng nó đang nhìn mình. Nó tuy là con con nhưng vẫn rất to. Một loạt, tụi nó bổ tới. chú chim đang tranh giành chính con mồi chung của chúng. Đang lẽ phải tách thây cô ra và ngấu nghiến từ từ. Nhừng có lẽ chúng đang rất đói và muốn ăn thật no nên không con nào chịu con nào. Trong thời gian bạo loạn đó, cô vô tỉnh bị hất ra khỏi tổ và rơi xuống. Nơi đây... rất là cao. Một con con lao ra cùng cô, nó dang cánh, hình như đang bay và nó lao đến cô nhanh hơn nữa. Lúc này, chợt nhiên cô thấy người nóng ran, một luồn sức mạnh vô chủ đang dâng trào trong cô, nó muốn thoát ra khỏi cô, muốn cô sử dụng nó. Cô đẩy tay ra trước, tức thì ngọn lửa lớn lao thẳng tới nó đốt nó cháy rụi. Còn cô, cô vung tay hình lưỡi liềm. Ngọn gió tụ lại như một chiếc thảm đưa cô xuống dưới một cách nhẹ nhàng. Và dưới đó là Ken đang nằm bất động, người anh máu me len lét, hình như anh đang bị chúng trêu đùa, có lẽ anh đã bị văng từ nơi này sang nơi khác. Vì cứu cô!!

Cô lấy tay đặp lên khuôn mặt anh. Nó đã rát tuấn tú nhưng bây giờ... nó đã bị hủy hoại. Liệu nó thể lành lại không. Tim anh đã ngừng đập, không thể nào

-Ken!!??- Cô vô thức gọi tên anh

Bọn chúng đã đến. Cô quay lại nhìn chúng với ánh mắt lạnh lùng. Hôm nay là trăng rằm, ánh mắt cô chuyển thành đỏ, quay lại đối diện với chúng. Một con chạy đến, nước dãi văng tung tóe khắp nơi. Cô đưa tay sang bên nâng một cành cây đã mục nát lên, nó trở nên nhọn hơn khi cô dõn nó. Sau đó cop cho nó lao thẳng về phía trước đâm xuyên người nó. Nó thét lớn rồi ngã xuống. Về phần những con khác, cảm nhận được sự nguy hiểm liền lùi lại rồi bỏ chạy. Mắt cô dịu lại trở về như cũ, màu tím của hổ phách. Vết thương của cô lành lại, vết máu khô đi nhưng mùi nó vẫn nồng nặc. Nó xộc vào mũi của ai đó. Tim anh ấy đập lại, mũi anh bắt đầu khịt tìm mùi. Rin quay lại quỳ xuống và nhìn nhanh. Cô nhắm mắt như tưởng niệm. Thật có lỗi, có lẽ cô chính là người gián tiếp giết anh

-Xin lỗi

Phập!!! Cô trợn mắt không kịp phản ứng, anh còn sống... và anh đang hút máu cô... sao??

Cô cảm nhận được, một lượng máu lơn đanh bị hút đi và sẽ không dừng lại. Mắt cô lờ đi, cô bất tỉnh trong vòng tay anh. Khi cảm thấy lượng máu đã đủ để thõa cơn thèm khát của mình, anh dừng lại nhìn xuống cô gái mà anh đã biến thành thức ăn

-Thức ăn sao??

Anh cúi xuống hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng và đầm ấm và bằng cách nào đó, anh đã đưa cô lại lên trên

...

-Các ngươi thật vô dụng, mau đi tìm hoàng tử đi, không tìm được đừng hòng về đây- Erzanitan ra lệnh

Các binh lính tiêp tục đi tìm. Một lúc sau Kin đi đến

-Mẹ... anh ấy đang ở miệng của Die of Hole... với cô gái ấy

...

Chẳng mấy chốc đội quân hòang gia đã đến

-Thưa hoàng tử- Bọn chúng cung kính chào

-Ta về ngay

Trong cung điện, tẩm cung của Nữ hậu

-Máu cô ấy đã giúp con

-Cái gì?? Sao có thể

-Con không biết, con thèm khát nó... và...

-Sao con lại xuống dưới đó, con biết con không phải là đối thủ của chúng mà

-Bây giờ con đã an toàn rồi. Mẹ đừng lo

-...

-Con đi trước

Anh rời phòng đi đến phòng mình. Anh mở cửa bước vào nhìn cô gái đang ngủ trên chiếc giường kia. Cô ấy.. rất giống. Trước khi đi ngủ, anh đi đến vuốt nhẹ trán cô và đạt một nụ hôn trên đó. Sau đó anh ngồi lên ghế và đánh giấc tới sáng

Tỉnh dậy nhưng cô vẫn nằm đó, anh bế cô về cung điện riêng của mình. Vừa đặt cô xuống giường cô đã tỉnh

-Đây... là đâu vậy??

-Cô tỉnh rồi sao??

Thấy anh đang chỉnh lại quân phục của mình làm cô liên tưởng nhìu thứ. Cô mở miệng hỏi

-Này!! Anh có phải tên biến thái không?? Đêm qua anh có làm gì tôi không đó??

Anh ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ cô lại nghĩ anh là người như vậy

-Cô đang có ý gì??

Anh chồm đến áp đặt cô vào tường với ánh mắt đầy mê muội

-Muốn làm ngay tại đây không??

Cô như chú mèo dựng lông, da gà óc ác nổi hết cả vội đẩy anh ra. Mặt cô đỏ như quả cà chua

-Anh... tôi muốn ra khỏi đây

-Giỏi thì đi

-Tôi còn phải đi học

Cô mở cửa phòng lao đi. Anh nhếch miệng

Đúng thật. Cung điện này chỉ mình anh ở và nó rộng như mê cung vậy. Cô chạy từ đây sang kia. Nhìn ra của sổ, nó rất cao. Không biết là có bao nhiu tầng. Cô tiếp tụ chạy theo lối cầu thang đến nỗi kiệt sức. Cô ngồi xuống bên bậc thang dựa đầu vào thành thở hổn hển. Không biết tựa khi nào Ken đã ở đó, ngay bên cạnh vô

-Sao vậy, mệt rồi à??

-Anh... mau đưa tôi ra khỏi đây

-Uống đi

Anh đưa cô một cốc nước trước mặt

-Anh định cho tôi uống cái gì??

-Uống đi rồi biết

Cô cầm cốc nước lên nuốt thẳng

-Cô có thể uống mà không nghi ngờ gì sao??

-Mặc...

Đâu óc cô quay cuồng, không gian nhòe đi trong khoe mắt. Cô gục ngay trên vai Ken. Anh bế cô trở lại phòng

Thức giấc nhưng đầu cô vẫn quay cuồng. Dường như cô đang ở một không gian khác

Mùi thức ăn xộc vào mũi làm cô đứng khựng dậy. Giờ cô mới nhận ra mình đã không ăn từ hôm qua tới giờ. Mở cửa ra khỏi phòng, bước vài bước đã đến tầng dưới cùng ở mặt đất

-Hả!?? Vậy là sao??

Đi đến bếp, một cái bếp đầy thật sang trọng. Nhưng có một điều trái với tự nhiên ở đây, thay vì là người giúp việc nấu ăn vậy tại sao vị hoàng tử cao quí kia lại đứng đó mà cầm thìa đĩa xào cơ chứ. Cô lại gần anh

-Anh có phải hoành tử không vậy??

-Cô nghĩ một thường dân có thể trong một lâu đài sang trọng như vậy sao??

Anh quay lại nhìn cô vơi ánh mắt đầy quyến rũ. Nút áo tháo mất hai cái đầu tiên. Cô chợt thẹn thùng đỏ mặt quay sang chỗ khác. Anh bật cười

-Ha!! Cô sao vậy?? Tôi đẹp trai quá sao??

-Hứ!! Anh đừng tưởng bở. Tôi thì sao có thế thích loại người như anh chứ

Cô quay sang lên trên lầu. Chiếc váy rung rinh theo bước chân cô đi, dáng đi uyển chuyển đến lạ làm ai kia không thể rời mắt. Mãi sau anh mới định hồn lại và lên tiếng

-Không ăn à??

-Tôi phải đến học viện. Lúc sáng tôi đã vắng mặt rồi

-Ăn rồi tôi đưa đi

-Anh nghĩ tôi cần anh??

-Cô đến trễ... có thể được khoan dung sao??

Nghĩ lại cũng đúng. Người dạy cô hôm nay không dễ tính chút nào, có lẽ sẽ tống cô ra khỏi lớp cũng nên

-Được

Cô trả lời một cách nhắn gọn rôi quay đầu tiếp tục lên lầu

-Cô đi đâu vậy

-Không lẽ bảo tôi mặt bộ đầm này đến học viện à

Cô quay đi. Anh nhìn cô rôi rút ánh mắt lại. Dọn thức ăn lên bàn rồi ngồi đợi. Bỗng cô chạy xuống hớt hải

-Y phục tôi?? Đây rồi hả??

-Nó rách tơi tả, cô muốn mặt tiếp à. Tôi văng vào rừng cho sói gặp rồi

-Anh...

-Sao hả??

-Vậy giờ tôi mặt gì?? Tôi cần một bộ y phục gọn gàng hơn

-Được. Tôi sẽ đích thân chọn y phục cho cô

Anh nắm tay cô dẫn lên phòng

-Buông tôi ra

Anh dẫn cô đến gian phòng riêng

-Anh muốn gì hả??

-Im miệng, nếu không tôi sẽ trói cố rồi tự mình mặt y phục cho cô đó

Giọng nói anh rõ là đe dọa. Cô rụt tay để đặt lên miệng như chú mèo con, thầm nói

-Anh dám...

"Tôi là hoàng tử thì có chuyện gì không dám!!??" Anh thầm suy nghĩ trả lời câu nói của cô

-Này

-Được rồi phiền anh ra ngoài

Ngồi bên dưới một lúc thì cô từ trên lầu bước xuống. Chiếc vày này ôm khít thân người cô lộ ra ba vòng đều đặn. Đây khác gì áo dạ hội chứ

-Nèk!! Anh cho tôi mặc gì vậy?? Đây là áo dạ hội mà

-Cô sẽ dự tiệc cùng tôi

-!!! Anh... đang đùa à

-Cô đúng là chậm thông tin

-Anh...

-Đừng nói nhìu nữa mau mau ăn rồi đi thôi. Gần đến giờ rồi

Hậm hực ngồi xuống bàn. Đành ăn một chút thôi, bụng cô đánh trống nãy giờ rồi. Nhưng khi nhắc đến thức ăn cô mới nhớ

-Ana!! Nó...

-Yên tâm đi

Xong xuôi anh để mặc cô sếp dọn còn phần mình tiến thẳng lên phòng thay y phục

-Tên Ken chết tiệt

Mặc bộ váy lề thề đó mà phải dọn dẹp, sao cái lâu đài to lớn này lại không gọi người giúp việc chứ?? Cô thầm rủa

Anh bước xuống thấy cô nằm ường trên chiếc ghế dài. Anh lại gần nâng tay cô lên đặt nhẹ môi mình lên đó. Một cách đánh thức đầy bá đạo.

-Đến giờ rồi đó công nương à

"Công nương!!?? Tên này hôm nay bị gì vậy??"

-Được rồi đi thôi

Rin theo anh lên chiếc xe ngựa cổ, hai người không lên tiếng nói lời nào. Nó làm cô cảm thấy khó chịu

-Nèk nói gì đi chứ??

-Cô nói đi

-Hứ!!

Không gian lại một lần nữa chìm vào im lặng...

-Cái hố đó... sao anh lại ở dưới đó- Cô bắt đầu nhắc lại chuyện lúc trước

-...

-Trả lời đi chứ

-Cô đang cáu với ân nhân của cô đấy

-Tôi xin lỗi...

...

-Tôi thấy giày của cô... trên thành của Die of Hole. Nơi đó không an toàn và được canh chừng rất kĩ càng từ quân đội hoàng gia. Nếu biết có người chết dưới đó...

-Tôi hiểu rồi

Cô ngắc lời anh, ánh mắt có chút buồn. Cô cứ nghĩ... anh là vì cô nê mới xuống đó

-Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc đó

Cô đang nói gì vậy?? Chính cô còn không nhận thức được cô im hẳn

Được vài phút, hai người đến được nơi dự tiệc. Anh bước xuống trước rồi đón cô bằng cái nắm tay. Cô xuống ngựa nhìn lên cái lâu đài nguy nga lộng lẫy đó làm quên hết đi mọi muộn phiền bận lòng. Cô nhí nhố hỏi

-Đây... là lễ hội gì vậy??

-Hôm nay là sinh nhật mẹ ta

-Nữ hậu sao??- Là người mà cô đã trong phút nông nỗi đã xúc phạm- Tôi có nên vào không??

-Sao vậy??

-Không sao ta đi thôi

Cô đi lên trước anh. Bị anh kéo tay lại

-Đi đứng cho đúng phong tục kiểu cách

-Cái gì??

-Khoác tay tôi vào

Cô ngoan ngoãn nghe lời vì không muốn đôi co với anh. Bước vào trong, cô liền trở thành trung tâm chú ý của nhìu người, phải nói là không gian hầu như im lặng đi. Ánh mắt của họ chứ đầy sự khinh bỉ, khinh nhường cô. Tại sao?? Tại vì cô đang sánh bước cùng hoàng tử ư?? Anh và cô ngồi xuống chiếc bàn quan trọng dành cho những người khách quý. Cô thì ngồi im, anh bắt đầu tiếp khách

Anh vẫn nói chuyện vui vẻ với mọi người, còn mình cô cô đơn và lẻ loi. Trong căn phòng nhìu người, dường như chỉ có cô và anh nhưng anh lại chả quan tâm cô gì cả. Vậy anh gọi cô đến đây làm gì?? Một lúc sau, một người trong những vị khách kia yêu cầu hoàng tử hãy nhảy với con gái của họ một bản nhạc và anh đã đồng ý. Có lẽ... anh dẫn cô đến đây chỉ để làm bù nhìn. Còn những người kia, họ nhìn vô và cười nhạo bán. Thật nhục nhã, cô rời bàn bước vô định ra phía hồ bơi gần đó

Truyện Chữ Hay