……Thị trấn này là một trại " Gia Súc " khổng lồ.
Nó là của quái vật, do quái vật cai quản và thống trị.
Dãy bức tường kiên cố sừng sững bao quanh chu vi của thị trấn gợi cho ta liên tưởng nơi đây như một chiếc lồng chim khổng lồ, ở phía cánh cổng ra vào là một cánh cổng đồ sộ được làm bằng sắt.
Và ở mọi ngóc ngách trong thị trấn, đều có những con quỷ đứng giám sát ――― con người chính là thức ăn của lũ quỷ háu đói đó.
Không một ai có thể đánh bại lũ quái vật đó. Không ai...... Đủ sức để tiêu diệt đám quái vật.
Mọi người dân trong thị trấn này, họ đều cam chịu và chấp nhận lối sống được nuôi để bị giết mổ như " gia súc " của đám quái vật.....
「……Chà, chúng ta lại gặp nhau rồi, con người」
Ngày hôm đó――。
Một tên Ogre nói với vẻ mặt hài lòng khi hướng ánh nhìn về phía chúng tôi, những người đang tụ tập tại quảng trường.
「Nào, trong số các ngươi, ai là kẻ được chọn để làm “vật hi sinh ” đây」
.... Con người thường xuyên phải hi sinh để cống nạp cho lũ quái vật
Đó là lý do tại sao chúng tôi lại tập trung tại quảng trường.
Như mọi khi, cống phẩm cho đám quái vật đều được chúng tôi thảo luận từ trước.
Đương nhiên, lần này cũng vậy……。
「……Ồ, một quyết định tuyệt vời」
Đầu ngón tay của tất cả những người có mặt ở đó――。
――――Chỉ thẳng vào tôi。
「……Teo, xin lỗi nhé」
Bạn của tôi, Touru ủ rũ cúi mặt xuống。
「Tuy nhiên…… Đó là lỗi của cậu. Cậu không thể trách bọn tớ được……」
Giọng nói của cậu ấy run rẩy, lẩm bà lẩm bẩm nhằm đổ hết mọi tội lỗi cho tôi.
Tất nhiên…… Tôi bị chọn là vì họ có lý do chính đáng.
Vào một buổi tối nọ.
Tôi và những người bạn của tôi, đã bàn bạc về việc này.
『―― Này mọi người, chúng ta hãy cùng trốn thoát khỏi đây thôi』
Và câu trả lời cho đề nghị đó của tôi, không phải là YES hay NO。
――Mà là, một pha túm lấy cổ áo tôi。
『…… Đừng có nói mấy thứ ngu xuẩn nữa. Con người không thể đánh bại quái vật. Cấp độ của chúng ta...... chỉ là 1 mà thôi』
Touru giơ mu bàn tay của mình lên.
Có một thứ sáng lấp lánh ở vị trí đó ―― là “Khắc Ấn Level”.
Cuộc sống của mọi sinh vật, mọi chủng tộc trên thế giới này đều được quyết định bằng giá trị của “Level”.
Chủng tộc là thứ quyết định “ Khắc Ấn Level”, chúng được thể hiện bằng một biểu tượng được khắc đâu đó trên cơ thể từ khi sinh ra.
Ví dụ : Goblin là Level 3, Orge là Level 10, Wyvern là Level 37.
Và, con người là Level 1 ―― Level thấp nhất.
『……Con người là chủng tộc yếu nhất, chỉ là Level 1, không thể đánh bại quái vật. Chúng ta không biết ma thuật, cũng như không có vũ khí, ngay cả Thiên Huệ như lũ quái vật cũng không được ban cho. Việc chúng ta vùng lên phản kháng …… là một việc hết sức tồi tệ』
Touru nắm chặt bàn tay lại, và nhắc nhở tôi về việc đó.
『――Đủ rồi Teo,....... con người không thể đánh bại quái vật』
Kể từ hôm đó, tôi bị đối xử như là một thành phần nguy hiểm trong thị trấn.
Tốt, tôi nghĩ đó là một phản ứng bình thường.
Nếu tôi sinh ra và lớn lên như bao chàng trai khác, thì tôi cũng sẽ làm y như vậy.
「……Teo, mày quá nguy hiểm. Bọn họ nhìn tôi với một ánh mắt lo sợ, mỗi khi tôi làm điều gì đó kỳ lạ……」
……( Tôi hiểu cảm giác của họ. Nên tôi không trách họ ).
「Vậy thì, quyết định anh chàng này nhé」
Tên Orge bất thình lình bắt lấy tôi.
Sau đó, quan sát tôi tỉ mỉ như một người sành sỏi về nguyên liệu.
「Ngươi thơm ngon thật đấy. Ta rất mong chờ để được nếm thử.」
Vừa nói, hắn nhét tôi vào một cái lồng chim đủ lớn để có thể chứa được vài người.
Cứ như vậy, tôi sẽ được “ mang đi”.
「…………」
Tôi cúi mặt xuống làm như thể đang sợ hãi.
Tôi không muốn ai thấy khuôn mặt mình lúc này đây.
……Nhưng vào lúc đó, trên khóe môi của tôi đã nở một cụ cười.
(Tuyệt…… hiện tại, mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch)
Trong lúc, tôi đang mỉm cười.
Tôi bí mật móc ra chiếc chìa khóa lồng chim trong bộ quần áo của mình――。
Sau đó, tôi được đưa đến căn cứ của Orge ―― một tòa thành ở phía trong trung tâm thị trấn.
Khi tôi được mang vào phía bên trong, bàn ăn đã được bày biện tươm tất.
(……Chúng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để ăn thịt tôi.)
Một chiếc bàn dài được bày biện sang trọng và ngay ngắn, bên trên là những chiếc đĩa in hoa văn và những ly rượu, đi kèm với chúng là bộ chén đĩa sáng loáng làm bằng bạc.
Trước mặt tôi ―― là những tên Orge đã ngồi chờ sẵn bên bàn ăn từ trước.
「Ồ, cuối cùng thì mày cũng quay trở lại!」
―― Và tiếng hò reo cất lên。
Những con Orge ngồi trên ghế hò reo, chúng tỏ vẻ rất hào hứng với sự xuất hiện của tôi.
「Chậm chạp quá đấy!」
「Hay thôi cứ để thế mà ăn sống luôn đi cũng được ! 」
「Nấu nhanh lên hộ tao!」
「Ăn tươi nuốt sống nó thôi!」
「Từ từ khoai nó mới nhừ, để tao vào bếp chia đều nó ra đã 」
「Tốt. Làm nhanh nhanh cái tay lên đấy 」
Tôi bị hắn mang xuống bếp sau khi cuộc hội thoại đó kết thúc.
Nhà Bếp…… nó trông không giống những gì tôi tưởng tượng.
Tôi nghĩ nó sẽ trông như một lò mổ hơn là một nhà bếp bình thường thế này.
「……Tốtttt、giờ thì chuẩn bị đồ nghề nào」
Tên Orge đó đặt lồng chim chứa tôi xuống, và quay lưng về phía nó.
Không một chút phòng bị nhỉ, đúng như tôi nghĩ.....
Lồng chim thì bị khóa, con người thì không thể chống lại quái vật―― hắn không hề biết rằng tôi có thể chống lại hắn ta.
「~~♪」
Tên Orge ngâm nga bài hát trong lúc lục lọi tìm con dao.
Nhân lúc hắn không chú ý, tôi đảo mắt nhìn xung quanh bếp để tìm kiếm thứ đó.
Mục tiêu của tôi là――.
(…………chính nó)
Ngay trên bếp, cạnh chiếc lồng nhốt tôi, với khoảng cách gần bằng một sải tay.
――Là một con dao giết mổ to dài và sắc nhọn.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa lồng chim ra và với lấy con dao.....
「 A? Thằng nhóc, mày đang làm cái quái gì vậy? 」
Hắn đã phát hiện tôi trốn thoát và đang từ từ di chuyển.
Tên Orge cầm một con dao to chà bá quay phắt lại.
Hắn cau mày nhăn nhó tỏ vẻ bực bội, phóng tới chỗ tôi vừa thoát ra khỏi chiếc lồng chim.
「 Aaaa, có vẻ như ta quên khóa cửa lồng mất tiêu rồi nhỉ? Nhưng mà, ai cho phép ngươi tự tiện chui ra ngoài hả?」
「…………」
「Hử? Chuyện gì đây? Ngươi muốn phản kháng sao, ngươi muốn giết ta sao? Thật nực cười, ngươi nghĩ ngươi có thể giết ta và trốn thoát khỏi đây thật đó hả? Vô ích thôi..... Bỏ cái ý định đó đi, lũ con người các ngươi không thể làm gì được đâu. Tại sao ư.... Ngươi biết rất rõ điều đó mà? 」
Tôi mỉm cười chầm chậm di chuyển, và đưa tay lên gãi đầu.
「―― Vì Level của bọn ta ở mức độ thấp nhất, nhỉ? 」
Tên Orge nhìn thẳng vào mu bàn tay tôi.
Level của con người được biểu thị bằng khắc ấn trên mu bàn tay, đó là "1".
Trong khi đó, khắc ấn biểu thị mức độ Level trên vai con Orge lại là ―― 10。
「Nghe đây, Thượng đế thực sự rất ghét lũ con người. Do đó, ông ta đã chỉ định lũ con người các ngươi từ khi sinh ra là đám ở Level thấp nhất, còn quái vật bọn ta thì có Level cao hơn lũ các ngươi rất nhiều...... Đã hiểu chưa hả? 」
Tên Orge giơ con dao trước ngực hắn lên.
Cơ bắp và cánh tay của hắn bắt đầu biến dạng, nó phình to ra nổi lên cuồn cuộn đến mức lộ rõ cả những đường mạch máu――.
「―― Lũ con người các ngươi, được sinh ra chỉ để làm thức ăn cho bọn ta thôi!」
Uỳnh!
Hắn chém mạnh một nhát xuống nơi tôi đang đứng.
Sàn nhà vỡ vụn như thể vừa xảy ra một vụ nổ, chiếc lồng chim làm bằng sắt văng xa ra một phía. Gạch dưới sàn vỡ vụn, khói bụi bay mù mịt che tầm nhìn.
……Thứ sức mạnh này quả thực là rất khủng khiếp, đó là sức mạnh của Orge.
Không tệ khi sức mạnh của bọn chúng mạnh gấp 10 lần con người.
「……Gì cơ, hình như ngươi đang hiểu nhầm cái gì đó ở đây phải không nhỉ? Hỡi・Kẻ・Mang・Diện Mạo・Quái Thú」
Khi làn khói bụi tan hết.
Hình ảnh hiện ra là tôi đang đứng trên con dao, chứ không phải là đang nằm dưới nó.
「……Cái gì?」
Tôi cười chế nhạo một kẻ đang ngơ ngác, chưa nắm rõ được tình hình.
「Ô・la・có・vẻ ・ như・ngươi・muốn・ăn・ta・hả? Không, ngược lại mới đúng……」
Một vòng tròn ma thuật được chuẩn bị sẵn, sáng lấp lánh trong lòng bàn tay tôi.
――“Cường hóa thể lực.”
――“Cường hóa vật chất.”
Con người không thể sử dụng ma thuật――。
Sau khi kích hoạt những ma thuật đó, tôi nhảy ra khỏi con dao.
Thân thể uyển chuyển linh hoạt, sử dụng cánh tay khổng lồ của tên Orge làm điểm tựa và chạy thẳng tới chỗ hắn.
Lúc này, tôi rút con dao giấu sau lưng mình từ nãy giờ ra.
「――――Ta・ngươi・ư・ư・ưm・a・con・người・ư・a・」
End chương 1.
[note39367]