Trong căn phòng của Trần Hạo, An lục tìm hộp y tế mà anh ta thường dùng để băng bó vết thương của mình.
Bàn tay phải của cô bây giờ đau đến run bần bật, An mở hộp lấy bông gòn trắng để lau vết thương.
Con dao của Trần Hạo rất bén cho nên dù An có dùng một lực như thế nào để nắm, thì vết cắt cũng sẽ không cạn.
Huống hồ, lúc đó An bất chấp để chụp lấy con dao, cô đã cầm nó chặt nhất có thể trong lòng bàn tay của mình.
Vậy nên, vết cắt của cô khá là sâu và chảy rất nhiều máu.
An lau vết thương mà cắn chặt môi, cô cố gắng để cầm máu cho bản thân mình, từng cái chạm vào đều khiến An đau đớn.
Cô vừa băng bó vết thương vừa rơi xuống từng giọt nước mắt.
An nghĩ lại lúc đó, lúc Trần Hạo rút con dao ra và muốn cắt lưỡi của cô.
An không sợ nhưng là An đau lòng, trái tim An khi đó mạnh mẽ nhưng cũng co thắt lại bởi vì An đã hoàn toàn mất đi hy vọng ở Trần Hạo.
"An đã quá tự cao ở bản thân, An không bao giờ nên nhân từ với quỷ dữ." Hiểu An chợt thắt lòng mà rơi thêm nước mắt, trong thâm tâm cô vẫn nghĩ Trần Hạo không hoàn toàn là một kẻ xấu nhưng càng lúc những suy nghĩ ấy trong cô đều bị gạt mất bởi sự hung ác của Trần Hạo.
Cảnh tượng anh ta bóp chết cô gái kia An vẫn còn nhớ rất rõ.
Giết người không chớp mắt thì là ma là quỷ chứ nào phải là một con người, nhân tính của Trần Hạo từ lâu vốn đã bán cho chủ nhân của anh ta, chủ nhân của tổ chức RED.
Hiểu An cảm thấy hận chính bản thân mình, cô hận vì tại sao cô lại nhân từ với những kẻ độc ác như vậy.
Cô đã cứu giúp cho phường tàn bạo thì chẳng khác nào cô đã tự hại chính mình và hại cả những con người vô tội khác.
"Mình sai rồi, quá sai rồi!" Hiểu An chợt thét lên trong nước mắt.
Lúc ấy bỗng một lý trí rất mạnh mẽ đã thôi thúc An, thôi thúc cô phải hành động ngay bây giờ.
An lấy ra trong túi ba thứ màu đen siêu nhỏ, đó là thiết bị nghe lén mini.
An chỉ cần nhấn mạnh nó vào phía dưới cạnh bàn thì nó có thể bám vào rất chắc chắn.
Canh những góc độ cần thiết An đã gắn vào ba vị trí trọng tâm, một là trên bàn, hai là đầu giường và ba là nơi mà Trần Hạo hay đứng để nghe điện thoại.
Và vị trí đó chính là ngay ghế sofa ở phòng khách của Trần Hạo.
Sau khi gắn xong ở ba vị trí, An cầm trên tay thiết bị cuối cùng, thiết bị đặc biệt mà Inri đã căn dặn kỹ càng với An.
"Gắn nó lên xe của Trần Hạo, bằng mọi giá cô phải gắn được.
Như vậy, tôi mới có thể dễ dàng bám theo anh ta mọi lúc mọi nơi." An nhớ lại lời Inri nói.
Hiểu An khép bàn tay lại, cô sẽ tìm cơ hội để cài thiết bị này, nhất định phải cài được.
Tổ chức RED.
Giọng nói âm trầm của người nắm giữ quyền lực của thế giới ngầm vang lên: "Đã tiến hành như thế nào rồi?"
"Cô ta đã sa vào lưới, ý định của chủ nhân sẽ nhanh chóng được thực hiện."
Giã Kim Đại bình tĩnh chớp ánh mắt: "Trần Hạo là một thằng rất thông minh! Vậy nên, cô phải cẩn thận với sự thông minh đó của nó.
Nếu muốn kế hoạch thành công thì cô phải diễn cho thật sâu, thật của chữ thật mới chính là con ác chủ bài nằm trong tay của cô."
"Jan sẽ ghi nhớ lời của chủ nhân!" Jan cúi đầu cung kính đáp.
Giã Kim Đại nở một nụ cười với nhiều nếp nhăn, nụ cười rất thản nhiên nhưng chứa đầy tâm địa hiểm độc của anh ta.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đánh cắp bức tượng nữ thần cá, Giã Kim Đại không giao cho Tam Hổ thêm nhiệm vụ nào khác.
Vậy nên hiện tại các sát thủ đang trong thời gian nghỉ ngơi và tịnh dưỡng.
Thời gian rảnh rang cũng sẽ là thời gian cho những thú vui khoái lạc của Lục Nghị, đương nhiên thứ không thể thiếu đối với anh ta đó chính là nữ nhân.
Tại một quán bar cao cấp X, nơi diễn ra những hoạt động trái phép với các hình thức biểu diễn bikini.
Thu hút đông đảo giới ăn chơi đến đây để bỏ tiền qua đêm với những cô gái nóng bỏng.
Lục Nghị mặc một chiếc áo bành tô màu đen, bên trong là chiếc sơ mi trắng rất lịch lãm và cuốn hút.
Từng bước chân của Lục Nghị bước vào đều thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái, anh chàng tuấn tú và đẹp trai đến từng xăng ti mét, mái tóc vuốt keo quá ngầu cùng cặp kính trán gương rất đậm chất của một vị đại gia.
Các cô gái bắt đầu đánh mắt thả thính với Lục Nghị, còn có cô giả vờ cầm ly rượu đến cố ý làm đổ lên áo của Lục Nghị nhằm kiếm cơ bắt chuyện.
Nhưng các cô gái này đều bị làm cho quê mặt, Lục Nghị là ai chứ? Là sát thủ các cô ạ, muốn đổ rượu lên áo của anh ta sao? Chiêu này có phải là quá trẻ con với sát thủ số ba hay không?
Lục Nghị chỉ cần xoay người thì cô gái kia đã hất hết ly rượu vào một ả khác, hai người đàn bà vì thế mà kình cãi nhau.
Lục Nghị chỉ cười, anh ta chẳng quan tâm liền hất áo một cái bước đi, hương nước hoa lan tỏa thật khiến con người ta muốn chết ngất với anh chàng ấy.
Lục Nghị ngồi vào một chỗ, ung dung gõ tay lên bàn kêu phục vụ mang ra một ly rượu để thưởng thức, lúc này lại có thêm một cô nàng ỏng ẹo đi đến để câu dẫn.
"Anh không ngại uống với tôi một ly chứ?"
Lục Nghị cười và bảo: "Tôi rất ngại đấy."
Cô gái kia không bỏ đi mà còn tỏ ra yểu điệu hơn với Lục Nghị: "Nếu anh ngại thì anh đã không đến một nơi như thế này."
Lục Nghị lắc nhẹ ly rượu: "Tôi muốn đến đâu là quyền của tôi." Lục Nghị đưa ngón tay kéo nhẹ cặp kính xuống, anh ta dòm cô gái kia rồi nói: "Và tôi rất ngại khi có người mời rượu.
Nhất là những cô gái xấu xí mời, thì tôi lại càng thấy ngại.
Ngại vô cùng luôn đấy!"
Lục Nghị kệt cởm nhếch khóe miệng, cô gái kia tức đến sầm mặt mà bỏ đi.
"Đàn bà dễ dụ và cũng dễ giận." Lục Nghị cười cười, anh ta nói rồi kéo hẳn cặp kính xuống, nhấp một ngụm rượu vào miệng để thưởng thức.
Sau đó đưa ánh mắt chuyển sang hướng các cô gái đang trình diễn bikini.
Fanpage Facebook: Story Huan Dan Y.