Hai bàn tay của Giã Kim Đại vạch ra chiếc áo khoác.
Trên người ông ta có đeo một quả bom, đây là loại bom mình có sức công phá lớn.
Ông ta đã nhấn vào nút điều khiển, chỉ cần làm ông ta ngã xuống thì bom sẽ lập tức phát nổ.
Lúc đó cả cái xưởng này sẽ hóa thành tro.
Chỉ có Giã Kim mới biết cách để cởi ra quả bom được tổ chức đặc biệt chế tạo, ngoài ra đến Lục Nghị hay Trần Hạo là những sát thủ được học qua kỹ thuật gỡ bom cũng không thể xử lý được loại nguy hiểm mà Giã Kim Đại đang đeo trên người.
Giã Kim Đại đúng là con cáo già đáng sợ mà, lão đã tính sẵn mọi rủi ro khi sát thủ của Tam Hổ phản bội và quay lại cắn lão.
Quả bom đó chẳng khác gì là lưỡi hái của tử thần, động vào Giã Kim Đại đồng nghĩa với việc sẽ rủ thần chết đến.
"Lão ác quỷ!"
Lục Nghị vứt súng xuống, anh ta chạy ra kéo lấy Trần Hạo: "Mau chạy thôi, anh không làm gì được lão đâu."
Trần Hão nhíu mày rất sâu, khẩu súng vẫn nắm chặt trên tay anh không hề có sự hạ xuống.
Giã Kim Đại giãn môi, ông ta giang hai tay chào mời phát đạn của Trần Hạo.
Không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần cử chỉ của Giã Kim Đại cũng đã đủ tỏ ra sự thách thức với sát thủ tầm cỡ nhất của ông ta.
Trần Hạo giật cánh tay lại, tầm mắt vẫn hướng về lãnh đạo tối cao của tổ chức RED, kẻ mà anh đang rất muốn cho lão một phát đạn.
"Cậu đi đi!"
Lục Nghị biết Trần Hạo vốn rất bản lĩnh nhưng với tình thế lúc này thật là làm người khác phải lo ngại: "Anh không thể xử lý được lão, quả bom đó anh không lý nào là không biết mức độ nguy hiểm của nó.
Tôi không phải sợ chết, nhưng tôi không muốn vì một mình lão mà cả hai chúng ta đều phải hi sinh."
Trần Hạo đương nhiên không ngóc, những gì Lục Nghị đang lo lắng anh đều hiểu.
Nhưng đối với anh bây giờ điều đó không có ý nghĩa.
Mi tâm của Trần Hạo nhíu lại, anh nhìn Giã Kim Đại rất lãnh huyết, một chút sợ hại do dự dĩ nhiên cũng không hề tỏa ra trong ánh mắt của anh.
"Cả hai chúng ta chỉ cần một người ở lại là được rồi, và người đó sẽ là tôi." Đôi mắt của Trần Hạo chớp xuống, ý chí rất quyết đoán.
Lục Nghị muốn giết chết Giã Kim Đại, nhưng anh không muốn chết thế này.
Trừ khi là vạn bất đắc dĩ anh ám sát không thành công và bị giết chết, còn không thì anh vẫn muốn giữ mạng để quay trở lại nhìn mẹ, nhìn Ân Kỳ dù chỉ là một lần cuối.
Lúc này thật không đáng để chết chung với lão khốn kia.
Vì thế, Trần Hạo làm cho Lục Nghị rất tức giận: "Bình thường anh rất tỉnh táo trong hành động nhưng nay sao anh điên thế? Anh chết cùng lão thì có ý nghĩa gì chứ? Chẳng lẽ anh quên mất cô gái nhỏ mà anh đã luôn bảo vệ ư, anh không muốn gặp lại cô ấy nữa sao?"
"Chính vì tôi phải đi tìm cô ấy nên mới phải giết chết ông ta." Lời nói của Trần Hạo mang theo sự thù hận, nộ khí thể hiện ra cả ở khẩu hình miệng khi anh ta thốt lên từng chữ.
Lục Nghị nhíu mày, mắt chuyển sang trái suy nghĩ một chút sau đó anh nhìn đến Giã Kim Đại.
Ông ta bình thản nhướng lên đôi vai của mình.
"Ông ta đã hại An rồi sao?"
Câu hỏi của Lục Nghị khiến trái tim của Trần Hạo nhói đau, cơ xương hàm của Trần Hạo căng lên, ánh mắt nhìn Giã Kim Đại càng lúc như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Lục Nghị thấy biểu hiện ấy của Trần Hạo thì coi như cũng đã có câu trả lời.
Cái lão ác ôn ác kiếp này! nói thật anh ngăn Trần Hạo bắn lão thì anh cũng thấy hỗ thẹn với Hiểu An lắm.
Nhưng bây giờ không thể làm gì lão được.
Thật là chết tiệc mà!
Lục Nghị nhắm mắt, cúi đầu bực bội thở dài sau đó anh mở mắt ra nhìn Trần Hạo và nói: "Tôi biết anh rất yêu An, nhưng tôi tin An bé nhỏ sẽ không muốn thấy anh chết đâu.
Hãy đặt mình vào vị trí của An, hãy cảm nhận tình cảm của cô ấy và hãy hỏi bản thân anh xem cô ấy sẽ thế nào nếu biết anh vì trả thù mà bỏ mạng vô ích."
Những lời nói chân thành của Lục Nghị đã đánh động một suy nghĩ cho Trần Hạo, đó là anh ta hãy cảm nhận con người của Hiểu An, cảm nhận trái tim của cô ấy.
Hình ảnh của An bỗng xuất hiện trong ký ức của Trần Hạo.
Lúc cô ấy đến tìm anh và bị Đại bàng làm cho bị thương, lúc anh lạnh lùng quay lưng đi không đói hoài gì đến cô ấy.
Nhưng từ sau lưng anh An đã nói: "Nếu An chết mà có thể giúp anh thoát khỏi bàn tay của mafia thì An sẽ chấp nhận."
An là cô gái lương thiện nhất thế gian cũng là cô gái mà Trần Hạo yêu nhất thế gian.
Trái tim của An nhân lành không tăm tối, ánh mắt An hiền lương không gian tà.
Nếu bây giờ cô ấy ở đây chắc chắn An sẽ cố gắng kéo Trần Hạo ra khỏi nơi này, dù có chịu bao tổn thương An cũng sẽ bảo vệ cho Trần Hạo.
"Sinh mạng của tôi rất khó nói, cô ở bên cạnh tôi lâu nay thì phải hiểu điều đó chứ?"
"An sẽ bảo vệ cho anh."
"An biết là An không giỏi nhưng tâm An muốn như vậy, An muốn mình có thể luyện tập tốt hơn dù là bắn súng hay võ nghệ.
Tất cả chỉ là để có thể bảo vệ lại cho anh, cho những người mà An yêu quý."
...
"An, đưa tay em cho anh.
Đưa đây!"
"Xin lỗi anh, Hạo ca ca!"
Trần Hạo nghĩ về An thì sóng mũi anh thật cay, đôi mắt không ngăn được những giọt lệ xót xa rơi xuống.
Anh nhìn Giã Kim Đại với lòng thù hận tột cùng nhưng anh nhìn lão cũng là nhìn thấy An nữa.
"Hứa với An, dù thế nào anh cũng phải sống!"
Cánh tay cầm súng của Trần Hạo bỗng không còn muốn vươn thẳng, anh hạ súng xuống nhắm lại đôi mắt với hàng lệ vẫn chưa thể ngừng rơi.
Lục Nghị thở ra, tay đặt lên vai của Trần Hạo.
Anh cứ nghĩ Trần Hạo gỗ đá lắm nhưng nghĩ lại thì anh và cả anh ta đều là những con người mà thôi, chỉ là bấy lâu phần người đó đã bị chôn vùi bởi sự đen tối trong thế giới ngầm.
"Mau ra khỏi đây thôi, trước khi bày kiến của RED tìm đến đây."
Lục Nghị nắm cánh tay của Trần Hạo kéo anh ta chạy đi, nhưng trong lúc hai người đang bỏ chạy thì Giã Kim Đại đã cười một nụ cười hiểm.
Bàn tay phải của ông ta đút vào trong túi áo và rút ra một khẩu súng lục.
Trần Hạo không bắn ông ta không có nghĩa là ông ta sẽ không giết chết nó.
Trong hai sát thủ thì thằng đáng gờm nhất vẫn là Trần Hạo vì thế khẩu súng của lão đã nhắm đến Trần Hạo.
Ánh mắt Giã Kim Đại lóe lên tia sát, đồng tử thu vào rõ hình ảnh của Trần Hạo, khóe miệng kéo lên độ cong gian ác, cò súng từ từ lùi theo lực co của ngón tay trỏ.
"Pằng!"