Lục Nghị ở trên một sân thượng của tòa nhà tầng, anh nheo mắt ngắm vào vòng điều chỉnh cự ly, mũi súng hướng đến Giã Kim Đại.
Ông ta đang đi đến một cái nhà kho cùng đoàn thuộc hạ của mình.
Bề ngoài đó chỉ là một nhà kho bình thường nhưng bên trong cánh cửa ấy lại là cả một căn cứ đồ sộ phía dưới tầng hầm.
Lục Nghị sẽ tiến hành bắn hạ sát Giã Kim từ độ cao này.
Nhưng đám thuộc hạ đi rất sát ông ta.
Vì vậy sát thủ số ba phải canh thật chuẩn để có thể bắn một phát ăn đứt một phát.
Cách tòa nhà này một hướng độ cũng là một tòa nhà cao tầng khác, một sát thủ cũng đang sử dụng súng bắn tầm xa để canh cự ly ngắm bắn.
Và đối tượng của xạ thủ này chính là Lục Nghị.
Trước đó h đồng hồ, sát thủ X đã báo cáo với chủ nhân Giã Kim Đại.
"Đã tìm ra danh tính của kẻ phản bội thưa chủ nhân, hắn chính là sát thủ số ba của Tam Hổ - Lục Nghị."
"Lục Nghị!" Giọng của Giã Kim Đại nhấn mạnh xuống khi biết kẻ phản bội tổ chức là ai.
Không ngờ bộ ba sát thủ mà ông ta đã khổ công đào tạo đến cuối đều là nuôi ong tay áo cả.
Xem ra ông phải thanh lọc lại tổ chức của mình, cơ cấu huấn luyện cũng cần phải thay đổi.
"Thuộc hạ sẽ bắt hắn về để đối diện với chủ nhân."
Giã Kim Đại nói: "Không cần phải dẫn về đây nữa, hãy khử nó luôn đi."
"Vâng chủ nhân."
Giã Kim Đại thay đổi ý định, ông ta muốn giết luôn Lục Nghị thay vì là muốn sát thủ X dẫn hắn về căn cứ.
Bộ ba Tam Hổ từ nay sẽ bị gạch tên trong tổ RED, vì thế sát thủ của Tam Hổ đều phải trừ khử.
Lục Nghị đã có thể canh được cự ly bắn thì bỗng dưng bị choáng váng, anh không đứng được nữa đành phải ngồi thụp xuống.
Chết tiệc thuốc độc đang tác dụng lên Lục Nghị gây nên cơn hoa mắt chóng mặt đột ngột.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may, khi Lục Nghị chợt hụp xuống, thì phát bắn của sát thủ X đã trượt trúng vành mũ của Lục Nghị làm mũ của anh bị rơi ra.
Phát hiện có xạ thủ, Lục Nghị lập tức cảnh giác, anh tựa người vào lang cang, cũng may là cơn choáng váng không quá lâu nên Lục Nghị có thể nhanh chóng phòng vệ.
"Mẹ Kiếp." Lục Nghị vừa ló mặt lên thì đã bị bắn, phát bắn này vẫn là phát bắn trật.
Nhưng Lục Nghị sắp mất cơ hội tốt để hạ sát Giã Kim Đại, anh đã nhìn thấy xạ thủ, mũi súng chĩa về hướng của hắn bóp cò.
Tên sát thủ X cũng đã nhanh chóng hụp xuống, Lục Nghị di chuyển, anh ta chạy sang hướng bên phải canh vị trí ngắm bắn Giã Kim Đại nhưng chết tiệc lão đã đi vào trong kho rồi không thể nhắm bắn được nữa.
"Bằng." Sát thủ X nhắm bắn.
Lục Nghị chạy tới phía trước nhảy phóng qua tòa nhà kế bên.
Tên sát thủ X đu dây cáp để có thể đuổi theo Lục Nghị.
Lục Nghị nhảy tiếp tục qua hai tòa nhà nữa sau đó anh phóng dây, trên tay cầm theo súng bắn tỉa đu người xuống nhảy phóng vô một cửa sổ.
Lục Nghị lọt vào một căn phòng, bên trong có năm thiếu nữ đang bị trói ngồi ở trên giường, họ còn bị dán băng keo vào miệng.
Lục Nghị vô tình lại nhảy vào căn phòng của bọn bắt cóc, chúng đang giam lỏng năm cô gái ở đây.
Lục Nghị không còn nhiều thời gian, tên X sẽ đuổi đến rất nhanh, vụ này anh sẽ báo cho đám cảnh sát xử lý vậy.
Lục Nghị quay người tính trèo ra để đi lối khác thì một khẩu súng ngắn đã chĩa vào người của anh.
Người cầm súng ấy chính là cảnh sát Trương Ân Kỳ, cô ấy đã đuổi theo Lục Nghị đến tận nơi này.
Lúc Ân Kỳ lên sân thượng thì đã thấy Lục Nghị nhảy phóng qua tòa nhà kế bên, cô đã lập tức đuổi theo anh ta và kể cả là nhảy vào trong căn phòng này.
"Sao? Không nghĩ là tôi có thể bám theo anh đến đây à?" Hai tay của Trương Ân Kỳ cầm chặt khẩu súng, ánh mắt chất chứa thâm thù đại hận.
Lục Nghị nhíu mày, anh rất kinh ngạc khi nhìn thấy Ân Kỳ, cô ấy không nên đuổi theo anh vì sau lưng còn có một sát thủ khác.
"Nơi này không an toàn ra khỏi đây rồi hẵng nói."
Ân Kỳ cười cợt câu nói ấy của Lục Nghị: "Ra khỏi đây ư? Ra để anh lại chạy thoát đấy hả? Nằm mơ đi tên khốn."
Ân Kỳ bóp cò bằng, Lục Nghị né được, anh ta lôi ra một cô gái chắn ngang người mình.
Ân Kỳ không thể tùy tiện nổ súng vào người vô tội nên hành động của Lục Nghị làm cho cô ấy rất căm phẫn.
Ánh mắt của Ân Kỳ hừng hực như lửa hướng đến kẻ mà cô rất căm ghét.
"Anh nghĩ rằng dùng người khác làm lá chắn thì tôi sẽ không làm gì được anh sao?"
Lục Nghị nhận thấy Ân Kỳ rất khác lạ, mặc dù cô ấy luôn muốn bắt anh nhưng lần này thì thần thái của Ân Kỳ không giống như những gì anh vốn thấy trước nay.
"Em muốn bắt tôi nhưng liều mình đi riêng lẻ thì em rất bộc trực đấy, tôi nghĩ cảnh sát thì phải tư duy thông minh một chút chứ?"
Ân Kỳ tức giận lớn tiếng: "Tôi đến đây không phải với tư cách của một cảnh sát, mà là với tư cách là con gái của ba tôi đến để đòi mạng của tên sát nhân vô nhân tính."
Ân Kỳ nổ súng qua mé cổ của cô gái bằng bằng bằng như điên loạn khiến cô ấy rung sợ đến phát khóc.
Lục Nghị đẩy cô gái này qua một bên rồi quay người đá quăng súng của Trương Ân Kỳ.
Ân Kỳ bất thình lình bị Lục Nghị rút súng chĩa vào tâm chán, đôi mắt của Lục Nghị căng trừng với Ân Kỳ, anh ta nói: "Quậy đủ rồi đó, em nói tôi giết chết ba của em sao? Nghe đây Ân Kỳ, Lục Nghị này nếu đã làm thì sẽ không sợ gì mà không nhận.
Nhưng, tôi nói tôi không có làm thì là không có làm.
Tôi không giết ba của em, tôi không có liên can đến cái chết của ông ấy."
Ân Kỳ nghe sự khẳng định đó của Lục Nghị nhưng lòng căm hận của cô đối với anh ta vẫn không nguôi ngoai.
Đôi con người Ân Kỳ ửng màu hồng, cô nhìn hắn không chớp mắt nói: "Tôi sẽ không bao giờ tin lời của một kẻ hứng thú với mùi màu tanh."
Trong ánh mắt đang nhìn Ân Kỳ của Lục Nghị bất giác hiện lên sự tuyệt vọng.
"Dù tôi có móc tim của tôi ra cho em xem, thì em cũng sẽ không tin phải không?"
Ân Kỳ cười nhạt ở nét môi giãn ra: "Vì anh không xứng đáng."
Ân Kỳ rút dao đâm Lục Nghị, anh ta hạ tay cầm khẩu súng ngắn đánh vào cánh tay cầm dao của Ân Kỳ ngăn cản lại sự tấn công của cô ấy.
Ân Kỳ bị Lục Nghị nắm đẩy nhào đến đám phụ nữ đang bị trói ở trên giường.
Lục Nghị tức giận anh cũng muốn trói ngay Ân Kỳ lại nhưng lúc này sát thủ của X đã nhảy vào căn phòng, hắn tiếp đất rồi nâng đầu lên, ánh mắt sát khí của tổ chức RED bao trùm khoản không gian.
Ân Kỳ không manh động nữa, cô tạm thời ngồi yên.
Một cô gái cạ vào Ân Kỳ, cô ấy kêu ứ ứ, Ân Kỳ đưa tay lột miếng dán trên miệng cô ấy.
"Xin hãy cứu chúng tôi, ở trong này đang có một quả bom."
Ân Kỳ kinh ngạc: "Bom sao?"
Cô gái ấy gật đầu rồi quay sang hướng của chậu hoa: "Quả bom đang ở trong đó.".
Ân Kỳ chạy đến cô nhìn vào bên trong: "Chỉ còn giây."
Lục Nghị trĩu mày quay ra sau nhìn Ân Kỳ, tên X cười một cái rồi nói: "Sát thủ số ba có thể gỡ được bom, nhưng đáng tiếc anh ta sẽ phải chết."
Hắn vươn súng lên, Lục Nghị đang bị choáng, đôi chân bỗng dưng cứng đờ, súng bắn tỉa đang cầm rơi cạch xuống đất.
Không xong rồi thuốc độc đang tác dụng lên cơ thể của Lục Nghị.
Số đêm đang liên tục giảm.
Các cô gái khóc trong sự tuyệt vọng, họ không muốn phải chết.
"Xin hãy cứu chúng tôi với, chúng tôi còn có mẹ già và các em nhỏ, làm ơn hãy cứu chúng tôi." Cô gái khóc than van xin.
Ân Kỳ nhìn về hướng của các cô gái rồi nhìn về hướng của Lục Nghị.
Cô muốn hắn chết nhất định hắn phải chết cô mới có thể đến trước mộ ba của mình, nhưng Ân Kỳ cũng nhớ đến cái ngày cô chính thức trở thành cảnh sát, quân phục mặc trên người, tay đưa lên nghi thức chào.
Lục Nghị là một tên sát nhân hắn có thể mặc kệ sống chết của người dân vô tội nhưng Trương Ân Kỳ cô là một cảnh sát thi hành công lý, cô không thể giống hắn được.
Không thể.
Ân Kỳ thầm nghĩ và rơi nước mắt, cô bóp chặt lòng bàn tay của mình.
Trong tâm Ân Kỳ rất hận Lục Nghị nhưng cô vẫn chưa bao giờ quên cô là một cảnh sát, mang trọng trách bảo vệ cho người dân.
Ngón tay của tên sát thủ X cử động trên cò, đạn của hắn bay ra:
"Bằng" Máu bắn ra một vùng trên bụng lần thứ nhất.
"Bằng." Tiếp tục lần thứ hai, ở một vị trí thấp hơn chiếc áo trắng thấm đượm máu đỏ.
Động năng của viên đạn cực mạnh xuyên thấu tấm áo chống đạn của lực lượng cảnh sát.
Tên sát thủ X sử dụng một loại súng có khả năng bắn xuyên giáp, vì thế cho dù Trương Ân Kỳ có mặc một lớp áo chống đạn ở bên trong thì cũng không thể chống lại được những viên đạn xoáy sâu vào trong da thịt.
Ân Kỳ mở cửa miệng, mắt nhướng lên khi bị trúng đạn.
Lục Nghị sững đơ người, cơ thể Ân Kỳ tựa vào lưng của anh từ từ trượt xuống.
Cánh tay của Lục Nghị vòng lấy Ân Kỳ, anh không thể ngờ được rằng cô ấy lại chạy đến đỡ đạn cho anh.
Lục Nghị ôm Ân Kỳ ngồi xuống, ánh mắt anh bàng hoàng sửng sốt: "Tại sao?" Giọng của Lục Nghị run run.
Ân Kỳ hít thở nặng nề, cô ấy cố gắng để nói: "Nếu anh muốn sống thì hãy gỡ quả bom, còn không anh phải chết chung với tôi."
Ân Kỳ nhíu chặt mắt cô phát ra những âm thanh rên rỉ vì đau đớn.
Lục Nghị ôm Ân Kỳ, ánh mắt liếc đến tên sát thủ X.
Hắn tiếp tục muốn bắn Lục Nghị, nhưng cô gái khi nãy đã tháo được dây ở tay của mình, cô cầm một cái gối ném về phía của hắn ta.
Lục Nghị nhân cơ hội này anh xông tới tức khắc dùng dao đâm xọc vào tim của hắn, máu chảy thấm trên bàn tay đang đẩy con dao thật sâu vào tim của tên X.
Ánh mắt của Lục Nghị vô cùng đáng sợ, giống như ác quỷ từ địa ngục đến để lôi tên X xuống đó.
Lục Nghị tiến đến chỗ chậu hoa, anh mở hộp của bom ra quan sát những sợi dây của nó.
Có bốn nguồn dây điện với bốn màu sắc khác nhau là trắng vàng xanh và cuối cùng là màu đỏ.
Số đêm bây giờ chỉ còn lại là , , , , , …
"Bặc."
Lục Nghị cắt đứt sợi dây màu vàng, số đêm đã dừng lại ở số trước khi nó nhảy qua số và sẽ kích nổ.
Các cô gái đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cô đầu tiên tháo được dây đang giúp các cô khác cởi dây trói.
Lục Nghị ném con dao đến cho cô ấy sau đó thì bế Ân Kỳ lên trên tay, anh phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Lục Nghị ẵm Ân Kỳ chạy ra đến bên ngoài, gương mặt của cô ấy nhợt nhạt, lồng ngực đang nhô lên rất yếu, đầu Ân Kỳ tựa vào người của kẻ mà cô muốn giết chết hắn.
Lục Nghị trong lòng run rẩy, anh bế cô ấy với nỗi lo sợ đang xuyên thấu trong tim anh.
"Ân Kỳ cố lên, em phải cố lên!"
Lục Nghị đang cố gắng chạy đến xe thì vấp phải đá mã ngã xuống, anh ngồi dậy đỡ lấy Ân Kỳ, lúc anh định bế cô ấy lên thì bàn tay dính máu của Ân Kỳ nắm lấy áo của Lục Nghị.
Đôi mắt lờ đờ của cô nhìn anh ta, hơi thở yếu ớt đang cố hít vào từng hồi một: "Đến phút cuối…"
"...tôi vẫn không làm gì được anh cả."
"Thật…...đáng hận."
Lục Nghị bịt lấy vết thương trên bụng Ân Kỳ, trong lòng đau đớn, anh ước gì người bị trúng đạn là anh chứ không phải cô ấy.
"Anh không giết ba của em, Em hãy tin anh một lần có được không?" Lục Nghị khóc và nói với Ân Kỳ, giọng nói mang nhiều nỗi khổ tâm mà anh mong rằng cô ấy có thể hiểu.
Ân Kỳ nhìn Lục Nghị, khóe mắt của cô cũng lăn ra giọt lệ: "Anh là kẻ...giả dối."
Ân Kỳ nói với sự gắng gượng cuối thì đôi mắt cô dần nhắm lịm lại, cánh tay phải lật từ bụng xuống đất, đầu ngã sang một bên.
Lục Nghị gào lên: "Ân Kỳ em không được chết, không được!"
Anh ôm lấy cô ấy khóc thật lớn, lúc này đội điều tra AB cũng đã có mặt.
Đội trưởng Diệp Lâm chạy tới và dừng lại trước Lục Nghị.
Chính Lục Nghị đã cung cấp tuyến đường đến đây cho cảnh sát, giúp họ đột kích được vào căn cứ thật sự của tổ chức RED.
Tiếng khóc của Lục Nghị vô cùng xót xa và não nề, tại sao Ân Kỳ luôn căm ghét anh, cô ấy tìm mọi cách để bắt và thậm chí là giết anh.
Nhưng đến cùng người cứu lấy anh vẫn luôn là Trương Ân Kỳ.
Lục Nghị không hận cô ấy dù chỉ là một lần anh cũng không hận Ân Kỳ, anh yêu cô ấy và anh muốn Ân Kỳ được sống.
"Em muốn giết anh phải không? Vậy anh sẽ không né đạn của em nữa, anh sẽ đứng yên cho em bắn anh có được không? Em nói gì đi chứ? Em hãy nói là em sẽ không tha cho anh đi!" Lục Nghị đau quặng lòng, anh nói với Ân Kỳ nhưng cô ấy chỉ có thể nằm im lìm trong vòng tay của anh.
Trước đây anh ôm Ân Kỳ cô ấy đều đẩy người anh ra, bây giờ anh có ôm chặt đến nhường nào thì Ân Kỳ cũng không động đậy.
Mùi máu của cô ấy xốc vào khứu giác của anh, Ân Kỳ đã từng hỏi Lục Nghị: Máu của tôi anh thấy thế nào, mùi máu có hưng phấn không?"
Nước mắt của Lục Nghị nhỏ xuống trên người của Ân Kỳ, đối với anh máu của cô ấy là một sự sợ hãi, anh sợ Ân Kỳ bị thương, sợ cô ấy sẽ phải chết.
Máu không phải là hưng phấn mà là sinh mạng của Ân Kỳ.
Diệp Lâm cùng các cảnh sát khác kéo Lục Nghị ra, họ đưa Ân Kỳ đến bệnh viện ngay sau đó.
Các bác sĩ cùng đội ngũ y tá lập tức đẩy cảnh sát Trương vào trong phòng phẫu thuật, bánh của cán xe lăn rất nhanh trên nền nhà, bình oxy liên tục được bóp cho Ân Kỳ.
Đội trưởng Diệp đứng ở ngoài cánh cửa phòng Emergence, âm thanh của máy đo nhịp tim vang lên tích tích…Cảnh sát Tịnh nghe tin cũng đã vội vã chạy vào bệnh viện.
Lục Nghị bị cảnh sát còng tay và đưa đi, anh bị giam vào nhà lao riêng biệt.
Lục Nghị chẳng còn thiết tha điều gì nữa, anh thất thần ngồi xuống một góc như một người bị mất đi linh hồn chỉ còn lại thể xác.
Ai hỏi gì cũng im lặng, muốn đưa đi đâu thì đưa, dẫn đi đâu thì dẫn.
Dù lặng đơ người như tượng nhưng ở hốc mắt của Lục Nghị vẫn lần lượt lăn xuống từng giọt nước mắt, nỗi đau từ trái tim anh mấy ai có thể nhìn thấy.