Ân Kỳ đã có ý định sẽ bắt gọn Lục Nghị, mà không phải mất thời gian để theo dõi anh ta nữa.
Dù sao cô cũng đã bị hắn nghi ngờ, cứ tiếp tục bám theo hắn thì cũng chỉ là bỏ công vô ích.
Ân Kỳ thức dậy từ sớm, nhưng cô vẫn ngồi trong phòng.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Ân Kỳ mới bước ra ngoài.
Giờ này là hp sáng, Lục Nghị cũng đã thức giấc.
Hình ảnh mà Ân Kỳ dường như quen thuộc, đó là anh ta đứng dưới bếp để chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Nếu không phải là một tên sát nhân thì có lẽ Lục Nghị là một nam nhân rất tốt, rất khéo tay.
Nấu ăn cũng rất ngon, hầu như anh ta làm cái gì cũng giỏi, từ việc đánh đấm, nấu ăn hay dụ dỗ phụ nữ, cái nào làm cũng giỏi hết.
Nhưng đáng tiếc, đằng sau những sự giỏi giang ấy lại là một kẻ thích mùi máu tanh, bệnh hoạn, dâm đãng.
Trong mắt Ân Kỳ lại len lói sự phẫn nộ khi đứng nhìn Lục Nghị.
Bàn tay cô đang chấp sau lưng của cô có cầm một gói thuốc.
Ân Kỳ muốn dùng thứ thuốc này để đánh mê Lục Nghị, sau đó báo cho lực lượng AB đến bắt và khám xét nhà của Lục Nghị.
Kế hoạch đã chuẩn bị kỹ lưỡng, việc cần làm bây giờ đó là Ân Kỳ sẽ pha nó vào đồ ăn hoặc nước uống của Lục Nghị.
Lục Nghị bày biện thức ăn xong thì gọi Ân Kỳ, cô ấy cũng đã đứng gần đấy từ nãy giờ.
Lục Nghị dĩ nhiên biết, nhưng thứ cầm trong tay cô ấy thì anh ta chưa biết.
Ân Kỳ vui vẻ đi đến, cô ngồi xuống ghế và nói: "Nhìn ngon quá! Mùi cũng rất thơm nữa!"
Lục Nghị cười: "Vậy em ăn nhiều vào."
Ân Kỳ mỉm môi và lấy đũa gắp thức ăn, Lục Nghị cũng cầm đũa và ăn.
Lúc này Lục Nghị ngồi cạnh, khả năng để ra tay của Ân Kỳ xem như không có, cô đành bình tĩnh mà ăn uống vui vẻ.
Đợi một cơ hội khác dễ dàng hơn.
Sau khi ăn Lục Nghị dọn chén đũa, Ân Kỳ thì giúp rửa chén bác.
Khi Ân Kỳ rửa chén, Lục Nghị đứng bên cạnh dịu dàng nhìn cô, chỉ là nhìn cô như vậy, không phải ham muốn hay bệnh hoạn.
Đôi mắt buồn buồn của Lục Nghị lại thấy sáng nhẹ chút niềm vui.
Niềm vui nho nhỏ ấy có lẽ là nhìn Ân Kỳ như thế này, nhìn người con gái lúc nào cũng muốn bắt anh đang đứng bên cạnh.
"Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?" Ân Kỳ khó chịu khi Lục Nghị nhìn mình, nhưng bề ngoài cô tỏ ra giả trân ngượng ngùng.
Lục Nghị nói: "Anh muốn trân trọng."
"Trân trọng cái gì?"
"Là trân trọng em." Lục Nghị thành tâm nói, ánh mắt chân thật nhìn Ân Kỳ.
Ân Kỳ chợt ngưng tay, cô sau đó định mở miệng thì Lục Nghị đã nói: "Trong căn nhà này trước đây chỉ có mình anh, anh làm gì cũng là một mình.
Nhưng bây giờ thì có thêm em, anh cũng bớt cô đơn hơn.
Như vậy chẳng phải rất đáng trân trọng."
Ân Kỳ gượng cười, cô nói: "Anh rất đẹp trai! Việc dùng nét đẹp này để dẫn một người phụ nữ về nhà cũng đâu phải là một chuyện khó."
Lục Nghị hạ mắt xuống, giọng nói có chút thay đổi: "Chỉ có em và An bé nhỏ mới là hai người phụ nữ có thể thoát được sát thủ Lục Nghị.
Những người khác họ không có cơ hội để sống."
Ân Kỳ bỗng nhíu mày, cô rửa xong cái chiếc muỗng cuối cùng thì quay qua nhìn thẳng Lục Nghị: "An bé nhỏ là ai?"
Lục Nghị bình thản nói: "Là Quách Hiểu An."
"Quách Hiểu An?" Ân Kỳ ngạc nhiên, sau đó cô lại nhíu mày và hỏi: "Anh thích cô ấy sao?"
Lục Nghị cười khi Ân Kỳ hỏi vậy.
Ân Kỳ không thấy Lục Nghị trả lời thì trong lòng lại bỗng tức giận: "Anh nói đi chứ? Anh thích cô ấy có đúng không?"
Nét mặt Lục Nghị không lúng túng khi Ân Kỳ gặn hỏi, anh ta rất bình thản và nhẹ nhàng nhìn cô ấy: "Hiểu An rất đáng yêu! Cô ấy là cô gái hiền dịu nhất mà anh từng tiếp xúc.
Lại rất ngây thơ, anh bảo gì cô ấy cũng nghe, rất là ngoan!"
Từng lời Lục Nghị nói đều khiến Ân Kỳ tăng thêm sự bức bối, ánh mắt chất vấn lại dâng lên chút nộ khí khó kiềm nén: "Thì ra cô ấy vốn là người phụ nữ của anh."
Lục Nghị cười: "Cô ấy không phải!"
"Không phải? Một cô gái hiền dịu đáng yêu như vậy, anh lí nào lại không có hứng thú!?"
Lục Nghị hạ mắt xuống và nói: "An rất trong sáng, trong sáng đến mức anh không muốn làm bẩn cô ấy."
Ân Kỳ nghe nói thế thì gượng một nụ cười nhẹ, để che đi sự khinh bỉ trong thâm tâm của mình.
"Em không ngờ anh lại nâng niu cô ấy như vậy!"
Lục Nghị nâng đôi mắt, nhẹ nhàng cất giọng: "Anh không động vào An, cũng không có thích cô ấy.
Người mà anh thích...là em!"
Ánh mắt Lục Nghị sâu lắng nhìn Ân Kỳ như muốn khẳng định câu nói anh thích em! Thật sự thích em! Đối với bất kỳ một nữ nhân nào Lục Nghị cũng có thể giết.
Nhưng chỉ riêng có hai trường hợp ngoại lệ, đó là Quách Hiểu An và Trương Ân Kỳ.
Hiểu An cô ấy không bị làm hại là vì có Trần Hạo bảo vệ, hai là vì như Lục Nghị đã nói cô ấy quá trong sáng đối với anh ta.
Một cô gái có tâm hồn trong sáng lương thiện như một thiên sứ, đôi mắt long lanh tựa những vì sao xinh đẹp lay động lòng người.
Còn Trương Ân Kỳ, cô ấy mạnh mẽ và cá tính, mang nét đẹp nữ cường và bất khuất.
Lục Nghị đã không giết hại Ân Kỳ và đem lòng yêu thích cô ấy, chỉ duy nhất bởi một lý do đó là Ân Kỳ đã trạm được đến trái tim của Lục Nghị.
Trạm đến phần thiện yếu ớt trong linh hồn đã bán cho quỷ dữ của anh ta.
Ân Kỳ cảm thấy xao xuyến khi nhìn thẳng vào mắt của Lục Nghị lúc này.
Hắn đang dụ dỗ cô, thật sự đang dụ dỗ cô.
Ân Kỳ! không được! Không được nhìn vào mắt của hắn nữa! Ân Kỳ thôi thúc bản thân của mình phải trấn tĩnh trước vẻ đẹp chết người của ác ma Lục Nghị.
Cô không phải giống như bất kỳ những người phụ nữ nào của hắn, là một cảnh sát cô tuyệt đối phải cảnh tỉnh trước ma lực này.
Ân Kỳ chớp mắt vài cái rồi lãng tráng ánh nhìn sang chỗ khác: "Em vẫn nghĩ là anh thích Quách Hiểu An hơn."
Lục Nghị nhẹ thở ra rồi bước đến sát Ân Kỳ hơn.
Anh ta bước sát bất chợt làm Ân Kỳ bối rối, cô vội vịn tay lên bồn rửa và lùi lại bước chân.
Nhưng Lục Nghị vẫn tiến đến gần cô, cúi sát mặt cô: "Em biết không, anh chưa bao giờ hôn Hiểu An." Lục Nghị ngưng một chút rồi khẽ nói: "Cô ấy là của Trần Hạo, còn em mới là của anh."
Lục Nghị nói xong thì hôn lên môi Ân Kỳ, đôi môi anh nhẹ miết trên cánh môi mềm của cô, từ từ cảm nhận, từ từ hôn sâu.