Trong khu tạm giam, người cảnh sát mang đồ ăn đến bỗng nhiên bàng hoàng.
Người tạm giam ở phòng này đã chết.
Trên một ngọn đồi xanh, thuộc hạ của Trần Hạo bước đến gần, anh ta thông báo: "Đã xử lý xong thưa anh!"
Trần Hạo nhìn qua tên thuộc hạ, một cách lạnh lùng anh ta thu lại tầm nhìn rồi nói: "Rất tốt!"
Người thuộc hạ đảo nhẹ đôi mắt, anh ta do dự muốn nói nhưng lại sợ.
Thuộc hạ báo cáo xong không lui đi ngay, điều này dĩ nhiên là làm cho Trần Hạo chú ý.
Ánh mắt sát khí chớp một cái, giọng nói lạnh băng thốt lên: "Còn gì sao?"
Người thuộc hạ vẫn tỏ ra do dự chưa dám nói lên lời.
Trần Hạo liếc ánh mắt nộ khí sang anh ta, khiến anh ta chợt sợ hãi mới dám nói: "Thưa anh! Thật ra người bị khử của chúng ta không phải là kẻ phản bội."
Trần Hạo sa sầm nhìn tên thuộc hạ, anh ta nhấn giọng: "Nói tiếp!"
Người thuộc hạ nói: "Người phản bội là Quách Hiểu An.
Người thuộc hạ kia đã đánh ám hiệu chỉ kẻ phản bội, nhưng là chỉ vào cô ta chứ không phải bất kỳ một thuộc hạ nào khác thưa anh!"
Trần Hạo nghe xong cứ tưởng là sẽ đùng đùng nổi giận.
Nhưng không ngờ, Trần Hạo chỉ lạnh lùng nhìn về phía xa, hai tay đúc vào túi quần theo thói quen.
Anh ta nói: "Cô ta dĩ nhiên là sẽ bắt tay với cảnh sát."
Người thuộc hạ nói: "Nếu anh biết vậy, tại sao vẫn còn giữ cô ta bên cạnh? Thế chẳng khác nào mang lại nguy hiểm cho anh?"
"Cậu không biết đấy thôi, Quách Hiểu An rất thú vị.
Cô ta là người duy nhất không biết sợ hãi sát thủ số một." Trần Hạo nói và chợt cười.
Người thuộc hạ đứng bên cạnh thay vì chả hiểu được bấy nhiêu lời nói của Trần Hạo thì anh ta lại thấy ngạc nhiên.
Lần đầu tiên nghe Trần ca nói có một cô gái không biết sợ anh ta, cô gái đó là Quách Hiểu An.
Nhưng liệu đầu óc cô ta có được bình thường hay không? Một sát thủ khét tiếng của tổ chức RED mà cô ta có thể không sợ sao? Cô gái này liệu có bao nhiêu bản lĩnh chứ?
Đến nơi của tịnh thất Phúc Tâm, Hiểu An nhìn lên tấm bảng rồi cùng sư cô bước vào bên trong.
Bốn đứa bé nhìn thấy An thì rất hoan hỉ, chúng liền chạy đến vây lấy An.
"Chị An An về rồi!"
"Chị An An ơi! Tụi em rất nhớ chị!" Những đứa bé mừng rỡ nói.
Hiểu An ngồi thấp xuống, cô nựng yêu từng gương mặt của tụi nhỏ.
An cũng rất vui khi lại có thể đến đây, rất vui khi gặp lại những đứa bé đáng yêu này.
"Chị An cũng nhớ tụi em lắm!"
Sư cô tươi cười nói: "Thôi được rồi, mấy đứa vào phòng đọc sách cho sư cô! Chị An mới về cần nghỉ ngơi, chưa có chơi với tụi con được đâu."
"Dạ, chị An An đi ngủ đi nhé!" Đứa bé bốn tuổi ngọng nghịu nói với An.
An mỉm cười gật đầu.
Bọn nhỏ sau đó chạy đi hết.
Sư cô nói: "Vào trong đi con!"
An theo sư cô vào trong nhà.
Bà bắt mạch cho An và xem qua vết thương của cô.
Sư cô nhíu mày nói: "Con chỉ là một nữ nhi yếu đuối! Nhưng lại bị quá nhiều thương tích trên người, vết thương này mới liền sẹo thì lại có thêm một vết thương mới! Sức khỏe của con chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không ít!"
Hiểu An hạ nhẹ đôi mắt xuống, cô cũng hiểu rõ những lời sư cô vừa nói.
Trên người cô quả thật có rất nhiều vết thương do đạn bắn! Nhưng bản thân An lại chẳng nhớ rõ mình tổng cộng đã bị bao nhiêu vết thương? Tổng cộng là bao nhiêu lần bị bắn? Cô chẳng thể nhớ nữa, bởi vì cũng không phải là một hai lần cô bị thương.
Sư cô giúp An bôi một chút thuốc lên vết thương, bà băng lại cho cô chu đáo.
Sau khi xong, Hiểu An kéo áo lên, cô nói: "Con cám ơn sư cô!"
Sư cô ngồi xuống cạnh An, bà hiền hòa nhìn cô: "Con đã gặp được cậu ta chưa?"
Sư cô hỏi đến Trần Hạo, trong đôi mắt An bất giác hiện tia buồn.
Cô khẽ nói: "Dạ rồi!"
Sư cô nói: "Cậu ta đã đối xử thế nào với con?"
Đôi mắt tròn và thuần khiết của An nhìn vào ánh mắt của sư cô, sau đó lại từ từ hạ thấp: "Anh ấy rất lạnh nhạt với con."
"Nhưng con vẫn yêu anh ta phải không?" Sư cô sâu lắng nhìn An.
Hiểu An không thể che giấu tình cảm của mình dành cho Trần Hạo trước mặt của sư cô.
An nhẹ gật đầu, biểu hiện ấy của An là câu trả lời rất rõ ràng với sư cô của tịnh thất Phúc Tâm.
Sư cô sờ lên bàn tay An, bà nói với cô: "Người trong cuộc mù, người ngoài cuộc sáng.
Con cần phải hiểu rõ giữa con và cậu ta là hai thế giới khác biệt.
Con không nên lại gần và yêu một người như thế."
Hiểu An thở ra: "Con biết điều đó, con cũng rất ghét người trong thế giới ngầm! Rất ghét sát thủ! Bọn họ thì có gì tốt? Nhưng, với anh ấy thì đằng sau cảm giác ghét lại là cảm giác thương.
Con rất thương anh ấy! Mặc dù, anh ấy rất hung ác, rất bạo tàn."
Sư cô nói: "Con à! Người đó là một sự nguy hiểm, cậu ta sẽ không vì con mà chấp nhận hi sinh cho con đâu.
Đến lúc cần giết cậu ta sẽ giết chết con thật đấy."
Hiểu An lắc đầu, mắt cô ửng màu hồng: "Anh ấy không phải thế! Anh ấy chỉ muốn bảo vệ cho con.
Tuy anh ấy chưa bao giờ nói ra, nhưng con biết điều đó! Chủ nhân của Trần Hạo là một kẻ rất độc ác, nếu ông ta biết sát thủ của ông ta động tình thì ông ta sẽ giết không tha.
Anh ấy biết rõ! Nhưng lúc con bị Âu Nhược Đình ra tay tàn độc thì anh ấy đã không làm ngơ.
Dù anh ấy biết nếu anh ấy cứu con sẽ bị Giã Kim Đại trừng phạt nhưng anh ấy vẫn cứu con.
Lần con bị Lục Nghị bắn suýt chết cũng là anh ấy đã cứu con."
An càng nói thì lại càng nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống từ lúc nào cũng không hay biết: "Kể cả lần đầu tiên sư cô gặp con, sư cô đã cứu con.
Nhưng mà sự thật là viên đạn bắn vào lưng con lúc ấy không phải là phát chí mạng.
Lúc đó, anh ấy đã bắn lệch tầm ngắm chuẩn.
Hạo ca ca là một sát thủ dùng súng rất giỏi, ở khoảng cách như thế anh ấy không lý nào là bắn trật! "
Sư cô lấy tay áo chậm nước mắt cho An, bà hiền hậu nói với cô: "Nếu lúc đó cậu ta muốn giết con thì ta có đến kịp cũng không cứu được con có phải không?"
Hiểu An gật đầu, cô lau nước mắt.
Sư cô cũng thấy tội cho An, cảm giác yêu một người nhưng lại không thể có được kết quả với tình yêu đó rất là đau lòng.
Bà cũng là người đã từng trải.
"Tình cảm là điều rất khó để mà điều khiển, nhưng ta vẫn khuyên con không nên trao thêm tình yêu cho Trần Hạo.
Cậu ta và con là hai thế giới quá khác biệt, không thể chung sống cùng nhau được."
An lại ngậm ngùi gật đầu.
Cô đồng ý với lời khuyên nhủ của sư cô nhưng liệu cô có thể quên được Trần Hạo hay không? Tình cảm của An dành cho Trần Hạo, không biết đã nhiều đến nhường nào.
Tình yêu của cô trong sáng và lương thiện, hướng đến một trái tim băng giá và tàn ác.
Bà nói với An tình yêu là một phép màu, nhưng phép màu ấy có thể hóa giải được sự tăm tối trong con người của Trần Hạo hay không?
Hiểu An cũng chẳng thể trả lời được, chỉ biết là Hạo ca ca chưa bao giờ nói là anh ấy yêu cô.
Chưa bao giờ.