Lục Nghị giật giật hàng chân mày, đôi mắt chứa sát khí lúc nãy bỗng dưng lại chở nên mơ hồ hoang mang.
Điều gì vừa xảy ra? Cảm giác chẳng khác nào là một cơn bão vừa ập đến, Lục Nghị đỡ không kịp.
Bây giờ anh ta thấy rất rối loạn, rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra? Không đúng, không lẽ nào!
Người phụ nữ nhìn Lục Nghị bằng một nỗi xót xa.
Tận đáy lòng đau đớn, bà gọi: "Con trai...!Con trai!" Giọng nói của bà khàn khàn nhưng vẫn thốt ra rõ chữ.
Ân Kỳ bàng hoàng: "Mẹ! Là mẹ của anh ta sao?"
Lục Nghị miệng lắp bắp nói: "Bà...bà...bị...bị điên ư?"
Người phụ nữ lắc đầu, bà lấy tay khỏi mặt của Lục Nghị rồi nói bằng ngôn ngữ ký hiệu tay: "Con đeo khăn che mặt, nhưng mẹ nhận ra giọng nói của con.
"
Lúc này, Lục Nghị mới có thể ngỡ ra.
Trong lòng vỡ vụn đau đớn, nước mắt rơi xuống.
Bởi vì, người đã dạy cho anh ngôn ngữ ký hiệu tay là mẹ, chính là mẹ.
Lục Nghị bị sốc đến nỗi không dám tin vào sự thật, lồng ngực như đang bóp nghẹn.
Khó thở, anh thật khó thở!
Lục Nghị khóc nhưng cố gắng hết sức để gồng lại, Lục Nghị kéo mặt nạ xuống và hỏi: "Mẹ chưa chết?"
Người phụ nữ gật đầu trong nước mắt.
Lục Nghị nhìn tay chân của mẹ: "Mẹ bị thế này, có phải...là bởi đám cháy?"
Mẹ Lục Nghị đành nén nỗi đau, gật đầu thêm một lần nữa.
Lục Nghị cảm thấy tim mình như có ngàn vạn sự đau đớn, anh bóp lấy ngực.
Ân Kỳ rất ngỡ ngàng.
Cô không hiểu rõ về quá khứ của Lục Nghị, không hiểu rõ về gia đình của anh ta.
Nên dĩ nhiên, cô cũng không hiểu lý do một kẻ giết người không chớp mắt như anh ta tại sao lại khóc khi gặp lại mẹ.
Mẹ đặt tay lên vai của Lục Nghị rồi xót xa hỏi: "Tại sao con của mẹ lại trở nên đáng sợ như vậy? Tại sao hả con?"
Lục Nghị vẫn khóc rất thảm, giọng nói nghẹn hẳn ở cuốn họng: "Con xin lỗi! Con xin lỗi mẹ! Mẹ ơi!"
Mẹ hỏi như vậy anh đau đớn lắm, nước mắt chảy siết không thể kiềm được.
Mẹ của Lục Nghị vuốt nước mắt cho con.
Nhưng lúc ấy lại có một người đàn ông bước vào, ông ấy đi đến và gọi: "Tịnh Tịnh!"
Tịnh Tịnh là tên của mẹ Lục Nghị.
Bà nghe tiếng thì quay lại.
Người đàn ông cầm cái mũ đi tới đưa cho bà và nhìn Lục Nghị bằng một sự lạ lẫm.
Mẹ Lục Nghị nói: "Người này đã cứu mẹ trong đám cháy."
Lục Nghị nhìn ông ấy thì cũng đoán được là trong thời gian qua ông ấy là người đã chăm lo cho mẹ.
Lục Nghị nhìn ông chú, nhìn mẹ, suy nghĩ gì đó Lục Nghị lại bỗng dưng đứng lên bỏ chạy.
Mặc cho mẹ anh quay lại và gọi: "Quân Phàm! Quân Phàm!"
Bà gọi con trong nước mắt.
Hôm nay, bà đến đây để cầu nguyện nhưng không ngờ lại gặp được con trai: "Lạy chúa! Xin người hãy tha thứ cho Quân Phàm! Xin hãy che chở cho con trai của con!" Bà thầm nguyện cầu.
Lục Nghị chạy rất nhanh, Ân Kỳ đuổi theo anh ta mà muốn hụt cả hơi.
Khi Lục Nghị đã lên xe, Ân Kỳ cũng vội lên xe để bám theo.
Khi lái xe, Lục Nghị cứ như là bị điên vậy, anh ta chạy hết tốc độ, bán sống bán chết.
Ân Kỳ đuổi theo bằng một chiếc xe taxi, anh tài lái yếu quá với tốc độ không thể theo kịp Lục Nghị.
"Đổi tài mau!" Ân Kỳ thốt lên làm anh tài xế kinh ngạc.
Nhưng khi thẻ cảnh sát đưa ra thì anh đành phải nhường xe cho Ân Kỳ.
Ân Kỳ nắm được vô lăng thì lập tức điều khiển, cô tăng tốc độ xe lên.
Ân Kỳ đuổi đến một nơi thì dừng lại.
Lục Nghị đã dừng xe và đi lên một vách đá ven biển.
Anh ta đứng trên cao và nhìn xuống.
Ân Kỳ núp ở một góc quan sát, cô chau mày: "Hắn định làm gì đây?"
Lục Nghị đã tháo mũ xuống khi bước xuống xe.
Anh ta đứng trên vách và nhìn xuống biển một lúc, sau đó thì bàn tay từ từ chạm vào túi quần kéo ra khẩu súng.
Lục Nghị chỉa súng vào thùy phải của trán, anh ta không muốn tắm biển mà là muốn tự sát.
Ngón trỏ trên cò súng dần dần co lại.
Ân Kỳ không hề nghĩ rằng Lục Nghị sẽ có ý định tự sát.
Cô đã rất kinh ngạc.
"Không được!"
Ân Kỳ thốt lên, cô đã xông ra ngăn cản Lục Nghị, cùng lúc tiếng súng vang lên.
Thật may! Vì Ân Kỳ đã đẩy được đầu súng ra khỏi thùy trán của Lục Nghị.
Tiếng súng ấy là phát bắn hụt.
Ân Kỳ căng thẳng hít thở mạnh, cô giật lấy súng của Lục Nghị: "Anh lên cơn điên sao? Tại sao phải tự sát? Tại sao hả?" Ân Kỳ bàng hoàng hỏi.
Đôi mắt hạ thấp của Lục Nghị chợt chảy xuống nước mắt: "Vì tôi là một sát nhân!"
Ân Kỳ ngạc nhiên, đây chẳng khác nào là lần đầu cô nhìn thấy Lục Nghị khóc.
Trông đôi mắt ấy của anh ta thật là buồn.
Đôi mắt của Lục Nghị như chất chứa mọi nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Ân Kỳ chợt cảm thấy lòng mình xót xa, nhưng tại sao cô lại phải xót xa chứ?
"Dù vậy, anh cũng không thể tự sát!" Ân Kỳ nói.
Lục Nghị chợt cười, nhưng nụ cười lại đau đớn chứ không phải là một sự vui vẻ.
Anh ta quay qua, nhìn Ân Kỳ với những giọt nước mắt: "Tôi phải chết! Nếu không, tôi sẽ chịu không nỗi!"
Lục Nghị thống khổ, bóp lấy chỗ tim: "Tôi rất đau! Rất đau!"
Lục Nghị đau đớn khóc nghẹn cả cổ họng.
Thậm chí anh ta còn đứng không vững.
Ân Kỳ không kịp suy nghĩ đã vươn tay vịn lấy Lục Nghị.
"Cẩn thận!" Ân Kỳ xót xa nói sau đó không hiểu tại sao cô lại ôm lấy anh ta.
Lục Nghị cũng ôm chặt lấy Ân Kỳ, anh vẫn khóc rất nhiều.
Ân Kỳ lúc này như một điểm tựa để cho Lục Nghị có thể cảm thấy được an ủi hơn.
Nếu Ân Kỳ không có mặt kịp thời, thì có lẽ Lục Nghị đã chết.
Ân Kỳ vỗ nhẹ lên lưng của Lục Nghị.
Đột nhiên bây giờ, cô lại không cảm thấy ghét anh ta.
Ân Kỳ nghĩ bản thân của mình cũng thật kỳ lạ, nhưng nhìn anh ta khóc lóc đau đớn như vậy trong lòng cô lại không nhẫn tâm.
Không nhẫn tâm mà ghét bỏ.
Có phải, cô đang sai lầm hay không? Không đâu, đây chỉ là một cách để lấy lòng hắn mà thôi.
Từ từ, cô sẽ khiến hắn phải mắc bẫy.
Gió thổi dào dạt, sóng biển từng cơn đập vào vách đá tạo nên những âm thanh đặc trưng.
Mái tóc của Ân Kỳ nhẹ nhàng bay, gió đêm nay không quá mạnh vừa đủ cho một sự thoải mái và dễ chịu.
Nhưng cảm giác êm đềm này lại thoáng một nỗi buồn man mác.
Lục Nghị và Ân Kỳ đã ngồi xuống.
Sau một trận khóc lớn thì Lục Nghị đã bình tĩnh hơn nhưng nỗi buồn ấy trong đôi mắt của anh ta thì vẫn vậy.
"Em đã theo tôi đến nhà thờ có phải không?" Lục Nghị không nhìn qua Ân Kỳ, tầm mắt của anh ta rũ thấp.
Ân Kỳ chợt bối rối, cô thầm nghĩ: "Chết thật! Nếu không phải vì anh ta muốn tự sát thì mình đã không nhào ra.
Giờ bị phát hiện rồi, làm sao để đánh lừa anh ta đây?"
"Người phụ nữ ở nhà thờ ấy là mẹ của tôi!"
Ân Kỳ ngạc nhiên, cô yên lặng nhìn Lục Nghị.
Khi cô còn chưa biết trả lời thế nào thì anh ta lại không nổi nóng gì với cô, ngược lại anh ta còn muốn kể cho cô nghe về mẹ.
"Cha tôi mất sớm, nên chỉ có hai mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống."
Đôi mắt Lục Nghị chớp nhẹ, giọng nói ưu buồn lại tiếp tục thốt lên: "Tôi biết ngôn ngữ ký hiệu tay là do mẹ của tôi đã dạy.
Mẹ là người rất có khiếu học ngôn ngữ, tôi cũng thừa hưởng được năng khiếu ấy của bà.
Tôi và mẹ đã sống rất vui vẻ, nhưng kể từ khi mẹ bị tai nạn thì sự vui vẻ ấy không còn nữa."
Nói đến đây, Lục Nghị phải dừng lại hít một hơi thở khi mũi của anh bị nghẹt do khóc quá nhiều.
Lục Nghị cúi đầu, buồn bã kể tiếp: "Mẹ bị thương rất nặng và cần được phẩu thuật gấp.
Sau đó mẹ cũng được đưa vào phòng phẩu thuật, và tôi đã cầu nguyện rất nhiều để mẹ được bình an.
Nhưng đang phẩu thuật thì họ đổi bác sĩ, bởi vì lúc đó có một ca mỗ khác, họ đã dùng tiền và quyền thế để đổi bác sĩ.
Và khi người bác sĩ khác vào thay, ông ấy cũng đã hoàn thành xong ca phẫu thuật."
Kể đến đây, Lục Nghị lại dừng.
Ân Kỳ khẽ hỏi: "Thế rồi sao?"
Lục Nghị nói: "Mẹ được đẩy ra phòng hồi sức, nhưng chỉ sau tiếng thì tim bà ngừng đập.
Họ nói mẹ tôi đã chết."
Ân Kỳ nói: "Nhưng mẹ anh đã không chết! Và tại nạn của mẹ anh là do một vụ hỏa hoạn có phải không?"
Lục Nghị lắc đầu: "Không phải! Tai nạn của bà là giao thông.
Những vết bỏng trên người của mẹ là do tôi làm."
Lục Nghị rơi nước mắt, trái tim như thắt lại: "Lúc bác sĩ nói mẹ tôi chết, tôi đã rất tuyệt vọng, phẫn nộ và đau khổ.
Tôi cho rằng là bọn họ đã thất trách trong việc cấp cứu cho mẹ của tôi, bọn họ mới là những kẻ đáng chết chứ không phải mẹ."
"Khi đó anh đã làm gì với bọn họ?"
Lục Nghị cười trong nước mắt: "Tôi có thể làm gì ngoài việc gào thét và đập phá mọi thứ.
Cuối cùng, sau tất cả những gì tuyệt vọng nhất, tôi đã mang mẹ về nhà.
Trên đời này tôi chỉ còn lại mẹ, tôi là một đứa con vô dụng, tôi đã không thể cứu được mẹ.
Tôi luôn tin vào đức chúa, tin vào những gì được gọi là ở hiền gặp lành.
Nhưng thế rồi sao, bọn xấu xa vẫn được ơn phước.
Nếu lúc đó không đổi bác sĩ thì có lẽ mẹ tôi đã không chết."
Ân Kỳ nói: "Anh không thể khẳng định một cách vô căn cứ như vậy được."
Lục Nghị nhìn Ân Kỳ, thống khổ nói: "Căn cứ mà cô nói là giám định y khoa sao? Mẹ tôi đã chết thì tôi còn cần cái tờ giấy giám định đó để làm cái gì đây?"
Ân Kỳ im lặng, cô cảm thấy sự đau đớn rất lớn trong đôi mắt ửng hồng khi đang khóc của Lục Nghị.
Và rồi Ân Kỳ như nhận ra một điều, cô nói: "Có phải chính anh là người đã đốt cháy mẹ của anh không? Anh nghĩ bà đã chết nên..."
Lục Nghị nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống: "Tôi không muốn để mẹ đi một mình, tôi đã muốn chết chung với mẹ."
Ân Kỳ chạm vào bàn tay của Lục Nghị, cô có thể hiểu được nỗi đau của anh ta.
Bởi vì, cô cũng từng trải qua cái cảm giác mất mẹ.
Cảm giác ấy quả thật rất đau đớn.
Ân Kỳ cũng chợt rơi nước mắt.
"Nhưng tại sao ông trời lại để cho tôi được sống, còn mẹ tôi thì phải chịu đau đớn như vậy? Tại sao chứ? Tại sao?" Lục Nghị gào lên trong tiếng khóc.
Ân Kỳ cảm thấy lòng mình như nhói lại, cảm thấy lúc này kẻ mà cô luôn gọi là sát nhân thật đáng thương.
Lục Nghị bình thường rất mạnh mẽ, anh ta chả biết sợ điều gì cả cũng chẳng bao giờ tỏ ra yếu đuối như thế này trước mặt của cô.
Ân Kỳ chạm vào lưng của Lục Nghị nhẹ vuốt: "Không sao nữa, vì điều quan trọng là mẹ anh vẫn còn sống.
Bà vẫn đợi để được gặp lại anh."