"Điện hạ, theo tình huống trước mắt, Ngũ ca phải thực hiện sự cung kinh đối với phụ hoàng, tiên quân tái phụ(trước làm quân thần, sau làm cha con), sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu."
"Phụ hoàng tuổi đã cao, bổn cung càng ngày càng không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Năng lực của Ngũ ca hắn không thể không biết, thế mà ở thời điểm chiến sự không ổn định, hắn lại đón người ngoài vào cung."
"Phụ hoàng quá đa nghi rồi, Thành vương cho dù không chết cũng sẽ bị phế truất tước vị. Hoàng tử chỉ còn lại một mình Ninh vương điện hạ, hắn có thể không muốn để giang sơn vụt khỏi tay hắn rồi thuộc về Ninh vương điện hạ. Phụ hoàng thích khống chế người khác, không thích sự việc ngoài tầm kiểm soát của mình."
Cố Cẩm Lan thuở nhỏ lớn lên trong Hoàng cung, sự tình nào nàng cũng đã gặp qua. Từ nhỏ nàng đã cùng các hoàng tử khác đọc sách, kể cả thuật làm đế vương nàng cũng học qua. Đối với phụ hoàng của Nàng, tức là Cảnh đế, sự việc này xảy ra cũng không kỳ quái lắm.
"Chờ Ngũ ca đón họ về rồi quan sát xem sao, không có gặp qua họ cũng không biết rốt cuộc họ như thế nào, rất khó để đối phó."
"Điện hạ, đừng lo lắng những việc này. Đại Tề tuy là của phụ hoàng nhưng việc lập ra Thái tử không phải là việc mà phụ hoàng có thể quyết định một mình. Lần thân chinh này, Ninh vương điện hạ là người giám quốc, hắn là người vốn khiêm cung độ lượng, trọng người tài, đại thần đối với hắn tất cả đều vừa lòng."
"Đại Tề tuyệt không thể rơi vào tay của hai người không có lai lịch rõ ràng." Cố Cẩm Lan nheo mắt lại, sắc mặt phát ra sự lạnh lẽo.
"Điện hạ, trước tiên chúng ta cứ đến Nam Cương đi đã, có binh mã trong tay rồi, nếu phụ hoàng thật sự bất mãn với Ninh vương điện hạ, chúng ta cũng có đường lui."
"Xem lộ trình hiện nay thì không đến năm ngày nữa sẽ đến được Nam Chiếu. Bắt đầu ngày mai phò mã nhịn một chút, chịu khổ ra roi thúc ngựa gấp rút lên đường đi."
"Một khi đã như vậy, ta trước tiên đi viết một phong thư nói cho gia gia biết, hắn cũng nên chuẩn bị một chút, dù sao thị vệ hai phủ sẽ chiếm không ít chỗ."
Cố Cẩm Lan nở nụ cười: "Phò mã, chữ của ngươi lão vương gia xem hiểu được sao?"
"Điện hạ, ngươi có vẻ thích vạch áo cho ngươi xem lưng nha, ta đã nói tỉnh lại bị mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ không rõ, chữ cũng không biết viết. Vì vậy, gia gia cũng không nghi ngờ gì."
"Bổn cung viết thay ngươi, lời ít ý nhiều mới tốt."
"Vậy thì viết: "Gia gia, ta và điện hạ năm ngày nữa sẽ đến Nam Cương.""
"Được rồi, viết tên tự ngươi lên thư đi, lão vương gia không thấy tên tự của ngươi thì sẽ nghĩ là có người giả mạo."
"Ách, điện hạ vẫn là người suy xét chu đáo."
- ----------------------------
Cố Hoằng nhìn các đại thần đứng phía dưới: "Các vị đại nhân mời ngồi, phủ của bổn vương không phải triều đình." Nói xong hắn lại quay đầu nhìn tên thái giám bên cạnh: "Dọn chỗ cho các vị đại nhân."
Cố Hoằng nhìn những người này đã ngồi xuống mới mở miệng nói: "Hôm nay gọi các vị đại nhân đến đây là có việc muốn thương lượng. Bổn vương nhận được thánh chỉ của phụ hoàng nói rằng người ở ngoài cung còn có hai vị hoàng tử thuở nhỏ lớn lên trong bách tính dân gian bình thường. Trải qua vụ việc Cố Hướng phản loạn, huyết mạch Hoàng thất Đại Tề hao hụt nên ngươi hạ chỉ muốn bổn vương đón hai Hoàng đệ về. Không biết các vị đại nhân nghĩ sao về việc này?" Cố Hoằng nói xong lẳng lặng chờ mọi người ở dưới lên tiếng.
Người ngồi dưới nghe như vậy liền nghị luận xôn xao, trong nhất thời đại sảnh hơi ồn ào, một lát sau có một vị Ngự Sử đại nhân đứng ra nói: "Ninh vương điện hạ, vi thần nghĩ hành động này của bệ hạ có chút không thỏa đáng, người lớn lên ở ngoài cung làm sao đảm bảo được sự thuần khiết của huyết thống Hoàng tộc?"
Một người khác lại đứng ra nói: "Ninh vương điện hạ, vi thần cho rằng nếu bệ hạ đã hạ chỉ, hai người kia nhất định phải được đón về, không thực hiện tức là chống lại ý chỉ."
"Ninh vương điện hạ, vi thần nghĩ rằng Phương đại nhân nói rất đúng, chúng thần muốn dâng tấu chương cho bệ hạ."
Người phía dưới đều đứng lên: "Trình đại nhân nói đúng, chúng thần tán thành."
Cố Hoằng nghe đến đây khẽ cười cười, khoát tay: "Trình đại nhân, bổn vương biết ngươi vì sự thuần khiết của huyết mạch Hoàng tộc, nhưng việc này phụ hoàng đã hạ chỉ, bổn vương mời các vị đến là muốn thương nghị việc nên đón hai vị Hoàng đệ trở về như thế nào."
Người ở dưới nhìn nhau, Ninh vương điện hạ rốt cuộc có ý gì? Đón về thì vị trí thái tử sẽ lại tiếp tục được chờ xét thêm, nhưng bọn họ cũng không thể hỏi thẳng như vậy được. Một lát sau, một vị lễ bộ thị lang đi ra: "Ninh vương điện hạ, nếu ý chỉ của bệ hạ như vậy, dựa theo quy chế thì sẽ hai vị kia được tiếp đón như nghi thức dành cho Hoàng tử."
Cố Hoằng nghe xong đứng lên: "Liền theo quy chế đi, làm theo nghi thức của Hoàng tử, không biết nghi thức này như thế nào?"
"Hồi bẩm điện hạ, tiếp đón bằng mười hai thái giám, mười hai thị nữ, hai mươi bốn thị vệ."
Cố Hoằng trầm tư một lát: "Như vậy không được, họ không ở kinh thành, đường xá xa xôi, nếu chỉ phái hai mươi bốn thị vệ thì rất nguy hiểm. Trừ bỏ thị vệ thì tăng thêm một trăm binh lính phòng thành doanh đi."
Đại thần ở dưới vừa nghe đều nhìn nhau, Ngự Sử đại nhân lúc nãy lại đứng ra nói: "Điện hạ thật có phong thái của Hoàng huynh, là tấm gương cho các vị Hoàng tử. Thế nhưng cựu thần và các vị đại nhân khác vẫn sẽ dâng tấu chương lên bệ hạ."
"Trình đại nhân sống thẳng thắng lại luôn trung thành với Hoàng thất Đại Tề, bổn vương hiểu được. Chỉ là ý chỉ phụ hoàng đã đưa ra, các vị đại nhân dâng tấu thì sợ phụ hoàng sẽ phẫn nộ."
"Bệ hạ có hành động không đúng, bổn phần của ta là dâng tấu, điện hạ đừng khuyên nữa."
Cố Hoằng lại trầm tư: "Các vị đại nhân, theo bổn vương thấy không bằng các vị đại nhân cùng nhau dâng một tấu chương."
"Vì sao điện hạ lại nghĩ như vậy?"
"Phụ hoàng nếu đã hạ chỉ, việc này không có khả năng được sửa đổi. Các vị đại nhân dâng tấu là làm đúng bổn phận của thần tử. Nhưng việc như thế này chỉ phí công mà thôi, bổn vương sợ phụ hoàng giận chó đánh mèo với các vị đại nhân, nếu có thể bổn vương muốn các vị đừng dâng tấu chương."
Người ở dưới nghe lại thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó lại cử người ra nói: "Ninh vương điện hạ vì chúng thần suy xét, chúng thần vô cùng cảm kích. Một khi đã như vậy, chúng thần sẽ không dâng tấu chương."
"Tốt lắm, vậy vụ việc cần thương nghị đến đây là xong, tất cả mọi người có thể rời khỏi."
Cố Hoằng không để các đai thần dâng tấu là có ý riêng, dù sao việc này đã có kết cục, cho dù có dâng tấu thế nào cũng sẽ không thay đổi được ý của Cảnh đế. Hơn nữa còn có thể bị Cảnh đế nghi ngờ vô căn cứ rằng hắn đang cố gắng kéo bè kết cánh, như vậy hắn cũng không có lợi gì.
Chuyện này liền quyết định như vậy đi, Cố Hoằng gióng trống khua chiêng, phái thị vệ đến nghênh đón hai đứa con trai sống ngoài cung của Cảnh đế. Việc này ai cũng biết, ngoài Đại Tề còn có Mạc Bắc Hung Nô và Nam Chiếu.
- ---------------------------------
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn tin tức người quỳ trước mắt đưa đến, thưởng thức miếng ngọc màu xanh trong tay: "Tin này lấy từ đâu đến?"
"Hồi bẩm công chúa, đây là việc mà mọi người ở Đại Tề ai ai cũng biết, Hoàng đế Đại Tề muốn Cố Hoằng đón con trai riêng của mình hồi cung, Cố Hoằng dựa theo nghi thức dành cho Hoàng tử đã cho ngươi rời kinh thành nghênh đón."
Một thiếu nữ ngồi phía trên mặc trang phục Miêu tộc nở nụ cười sảng khoái: "Việc này thật thú vị, còn có tin gì khác?"
"Hồi bẩm công chúa, Vĩnh An công chúa Cố Cẩm Lan của Đại Tề cùng phò mã của nàng, tức là tiểu vương gia Trấn Nam vương phủ Lưu Dục ngày mai sẽ đến Nam Cương."
"Lưu Dục?" Nghe đến tên này, thiếu nữ ánh mắt sáng rực lên: "Đây chính là đứa cháu trai duy nhất của người đang đối đầu với chúng ta, bổn cung muốn gặp hắn."
+F$