Cảnh đế nhìn tấu chương của phòng thành doanh và Cố Hoằng xong, ở trong trướng tại đại doanh Mạc Bắc, hắn ném hết sổ sách xuống đất. Hắn dĩ nhiên không tin lời nói của Cố Hướng, dám nói thái tử mưu phản soái vị sao. Nếu thật như vậy hắn cần gì phải giết hết toàn bộ hoàng tử, nếu không phải Cố Hoằng ra khỏi thành du ngoạn săn bắn, chỉ sợ hiện tại con nối dõi Hoàng thất Đại Tề chỉ còn lại mỗi Cố Hướng.
"Thứ nghịch tử, trẫm biết hắn vốn dĩ không chịu an phận, lại không nghĩ hắn thật sự làm phản. Hắn còn dám giết hết nhi tử của trẫm, chẳng lẽ hắn nghĩ trẫm đã già rồi sao?"
Dương Phong đứng ở dưới lên tiếng: "Bệ hạ, kinh thành hiện tại đang nằm trong tay Thành vương, lương thảo cho quân đội của chúng ta sẽ gặp vấn đề, vì vậy sợ là có chút khó khăn."
"Ái khanh nói có lý, lúc này là cuối mùa thu, thuế má các nơi vừa mới bắt đầu nộp lên triều đình. Trẫm lập tức chiếu cáo thiên hạ, nghịch tử Cố Hướng kia đừng có mơ tưởng phá hoại kỉ cương triều đình ta."
"Bệ hạ, vậy còn Ninh vương điện hạ ở bên kia kinh thành thì sao?"
"Quân đội ở trong tay đứa nghịch tử kia chẳng qua cũng chỉ là đám dân ô hợp, nếu không phải trong ngự lâm quân có nội gián, hắn làm sao có thể công kích Hoàng cung? Tính tới tính lui cũng chỉ có một đến hai vạn nhân mã, cấp Ninh vương điện hạ một thánh chỉ đi, để hắn dẫn dắt quân đội phòng thành doanh trừng phạt Cố Hướng, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể."
"Vâng, điện hạ, vấn đề về lương thảo thì sao?"
"Lại cấp một đạo thánh chỉ đến các nơi nộp thuế má, một nửa vận chuyển đến Tây Bắc, một nửa dự trữ lại, chờ Cố Hướng đền tội xong, trẫm sẽ để Cố Hoằng xử lý."
"Vâng, bệ hạ."
Giờ phút này Cố Hướng đang ngồi trên ngai vàng, trong lòng rốt ruột vô cùng. Hắn trăm triệu lần không nghĩ đến hai ngàn quân mà hắn phái đến lại đấu không nổi bốn trăm thị vệ của phủ công chúa và phủ phò mã, lại còn để Cố Hoằng chạy đến được phòng thành doanh sau đó cứu được Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan. Hắn oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, kinh thành hiện tại trong tay hắn còn có ích lợi gì chứ.
Hiện tại Cảnh đế đã hạ ý chỉ, thiên hạ đều biết hắn là loạn thần tặc tử, cả triều văn võ bá quan ai sẽ nghe hắn?
"Đều nghe lệnh bổn vương, đem phủ binh cùng gia đinh trong phủ các ngươi phái ra ngoài, bảo vệ kinh thành cho bổn vương. Bằng không các ngươi một người cũng không thể sống sót, từ hôm nay trở đi toàn bộ các ngươi ở trong cung, không được phép trở lại phủ."
Bây giờ Cố Hướng như chó cùng rứt giậu, hắn lại muốn gia đinh trong phủ các đại thần ra thủ thành, chiêu nạp thêm dân số quân đội. Đại thần đứng ở dưới đều nơm nớp lo sợ, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút, trước khi Cảnh đế và Ninh vương điện hạ về, bọn họ sẽ bị giết. Vì vậy bọn họ bất đắc dĩ phải truyền tin về phủ, để cho gia đinh cùng phủ binh đều nghe lệnh tập hợp đến Hoàng cung.
Cố Hoằng xem thánh chỉ trong tay, mặt mày hớn hở, hắn xem xong liền đưa cho Cố Cẩm Lan: "Muội muội, Cố Hướng chưa bay nhảy được vài ngày mà phụ hoàng đã hạ chỉ, ngươi và ta chỉ cần ngồi tại phòng thành doanh. Cố Hướng có tức cũng chịu, không đến ba ngày nữa Hoàng cung là của chúng ta."
Cố Cẩm Lan nhìn thánh chỉ: "Chỉ là thái tử ca ca, bọn họ..."
Nghe đến đó, mặt Cố Hoằng hiện lên nét khổ sở: "Thái tử ca ca không còn sống, cũng không lưu lại đứa con nào. Phần đông hoàng huynh và hoàng đệ cũng đều không có con, xem ra ta chạy không thoát khỏi chức thái tử Đại Tề. Muội muội, ngươi biết ta mà, ta chỉ muốn làm một vương gia nhàn hạ, tuyệt đối không muốn bị giam cầm trong Hoàng cung." . Truyện Đông Phương
"Ngươi đã chơi nhiều năm như vậy rồi, cũng nên thu hồi tâm đi, năng lực của ngươi phụ hoàng không phải không biết."
Cố Hoằng nhíu mày: "Muội phu sao rồi? Lần này nếu không nhờ bọn thị vệ một tay hắn huấn luyện ra, lại nhờ hắn ở lại kéo dài thời gian, lại ngăn cản một mũi tên cho muội muội, huynh muội chúng ta cũng không thể ngồi đây nói chuyện rồi."
Cố Cẩm Lan nghe đến đó, lông mày nhíu chặt hơn cả Cố Hoằng, Cố Hoằng lại nghĩ do nàng lo lắng sự an nguy của Lưu Dục nên không thèm để ý.
"Nàng mấy ngày nay luôn nghỉ dưỡng, chỉ cần không có việc gì ngoài ý muốn, nửa tháng nữa sẽ hồi phục như cũ."
"Như vậy thì tốt, muội phu là người có tài, chỉ có điều xưa nay phò mã ít tham gia đến những việc này, vì muội muội hắn cũng chịu thiệt không ít."
Cố Cẩm Lan cũng không trả lời mà nói: "Sự tình còn lại ta sẽ không nhúng tay."
"Được rồi, sự tình còn lại cứ giao cho ta, muội muội ở bên cạnh muội phu nhiều hơn đi."
- ------------------
"Lưu Dục, vì sao ngươi không nghe lời, không nghỉ ngơi đi, chạy ra đây làm gì?"
Lưu Dục một mình đứng ở trong sân, Mai Bạch Vũ nhìn thấy, cầm một cái áo choàng phủ lên người nàng. Cố Cẩm Lan vừa thương nghị đại sự với Cố Hoằng xong, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì thấy một màn này, nàng không thể không tức giận. Giờ phút này ngươi vẫn là phò mã của Cố Cẩm Lan ta, lại dám to gan lớn mật như vậy sao?
Lưu Dục quay đầu liền nhìn thấy nàng, nàng mấp máy môi: "Điện..." Nàng chỉ nói được một từ lại nuốt trở về.
"Mong phò mã chú ý một chút, cũng đừng quên mình có thân phận là phò mã."
Cố Cẩm Lan thản nhiên nói, sau đó nhanh chân trở về phòng.
Lưu Dục sửng sốt nửa ngày sau mới thở dài một cách bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn Mai Bạch Vũ: "Ngày mai liền khởi hành đi, ở lại đây chỉ có đau lòng mà thôi, đi sớm một chút thì có thể sớm khôi phục."
"Ngươi quyết định rồi sao?"Mai Bạch Vũ nghe nàng nói như vậy thì vui vẻ vô cùng.
"Quyết định rồi, ngày mai liền đi. Ta cũng không có gì cần phải thu thập, lần này đi ra không mang chút quần áo nào, trên đường đi lại mua mấy bộ."
"Chuyện này ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần theo ta là được. Chuyện còn lại ta sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi, sẽ không để ngươi chịu thiệt."
"Ân, mua xong tất cả rồi sao, còn có bạc dư không?"
"Còn, ta mua cho ngươi một trăm khoản đất, một cái hồ, một ngọn núi, một tòa sân, một cái tửu lâu, một cái tửu điếm, còn dư lại mấy ngàn lượng."
"Ta không muốn quản lý những thứ này, ngươi phái người giúp ta đi, trừ bỏ tiền công thì ngươi giữ lại, chỉ cần đưa cho ta thu nhập hàng tháng là được."
"Ta biết, những chuyện này không cần ngươi bận tâm, mua những thứ kia cho ngươi cũng chỉ để làm an lòng ngươi. Có ta ở đây ngươi sợ cái gì?"
"Trở về đi, thu thập một chút ngày mai liền đi."
"Được."
Lưu Dục thất hồn lạc phách trở về phòng, nàng không có khẩu vị dùng cơm chiều, vì thế đốt đèn lên để cho binh lính đem giấy bút đến. Nếu muốn đi cũng phải để lại mấy chữ, nàng cầm lấy bút, chần chờ một lúc lâu, đột nhiên phát hiện bản thân không biết chữ phồn thể! Nàng biết xung quanh nhất định có ám vệ liền đẩy cửa ra nói: "Ai ở quanh đây, xuất hiện đi!"
Ám vệ xuất hiện quỳ xuống: "Phò mã gia, có cái gì phân phó sao?"
"Ngươi đến viết cho ta một phong thư đi."
"Vâng"
Ám nhất vừa định bước vào phòng, Mai Bạch Vũ liền đẩy cửa ra nói: "Ta giúp ngươi viết, hắn không thích hợp."
Bởi vì đã biết thân phận của Lưu Dục, Mai Bạch Vũ liền không muốn có nam nhân vào phòng của nàng.
"Việc này sao? Không tốt lắm đâu."
"Không có gì, ta đại khái cũng biết ngươi muốn viết gì, tất cả đều là quá khứ, về sau sẽ không giống như vậy."
"Điện hạ, thời điểm ngươi xem phong thư này thì ta đã rời khỏi. Mong điện hạ vì ta đã chắn giúp ngươi mũi tên, tha thứ cho phủ Trấn Nam vương đi. Ta vô tình lừa gạt điện hạ, chỉ do thân bất do kỷ, ta trong lòng chỉ có mỗi điện hạ, sẽ không tiếp nhận người khác. Lần này rời khỏi kinh thành sẽ xem được rất nhiều cảnh đẹp, ngày trôi qua cũng rất tốt, chỉ là vô dụng mà thôi.
"Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,
Cánh dữ hà nhân thuyết?
(Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình
Có thể ngỏ lời cùng ai?)""
Tu