Cố Cẩm Lan dường như nhìn ra được tâm tư của nàng, thản nhiên nói: "Mai đường chủ không cần lo lắng, bổn cung không có an bài người trong Thiết Huyết đoàn. Ngươi nếu nể mặt phò mã mà chịu ra tay giúp đỡ, dĩ nhiên bổn cung sẽ dùng người mà không nghi ngờ."
Trong lòng Cố Cẩm Lan lại suy nghĩ, nàng như thế nào lại xem nhẹ điểm này, Thiết Huyết đoàn là tổ chức lớn như vậy, nếu nàng không có tai mắt bên trong, tương lai nó lớn mạnh hơn cũng không phải là điều gì tốt.
"Ta đây trước hết tạ ơn công chúa điện hạ." Lời vừa dứt, Mai Bạch Vũ còn nói thêm: "Phò mã, biện pháo ngươi nhắc đến là cái gì?"
"Nếu ngươi mở thanh lâu, vậy tiểu vương sẽ thay ngươi bồi dưỡng vài hoa khôi đi."
"Vài người ư? Ngươi còn có thể như vậy sao?"
"Việc này còn không phải là chuyện đơn giản sao, dễ trở như bàn tay, ngươi chờ ta một chút ta lấy giấy viết ra."
Lưu Dục phân phó người đi lấy bút lông đến, vừa mới hạ bút chuẩn bị viết, nàng lại nhìn nhìn Cố Cẩm Lan, lại nhìn Mai Bạch Vũ, do dự một chút cuối cùng cũng viết xuống. Cố Cẩm Lan ngồi bên cạnh, trên mặt cười thản nhiên, nghĩ rằng hắn vẫn là rất ngốc.
Chỉ chốc lát sau, hai tờ giấy Tuyên Thành đã đầy kí tự, nàng đưa cho Mai Bạch Vũ: "Ngươi nhìn xem một chút, như thế nào?"
Kiếp trước xem phim nhiều nàng đã thuộc, thậm chí còn có thể viết ra những cái đáng lưu ý, đem kịch bản phim truyền hình đến Đại Tề, kịch truyền hình nàng không có biện pháp mang đến nhưng kịch bản nàng có thể.
Mai Bạch Vũ khiếp sợ nhìn Lưu Dục, nàng không thể không xem kỹ mặt thiếu niên mặc áo bào trắng ngồi đối diện. Lúc đầu gặp nhau, nàng kinh ngạc người này như thế nào một chút võ công cũng không biết, lại cố tình liều mạng bảo vệ nữ nhân đứng sau mình. Lần thứ hai gặp nhau, nàng lại thưởng thức dũng khí của người này, không muốn lâm vào triều đình tranh đấu bên trong nhưng lại muốn phụ trách bảo vệ công chúa. Bây giờ nàng không thể không nói, công tử kia trẻ hơn nàng mấy tuổi, trừ bỏ quyền mưu còn có kinh thương chi đạo, có lối hành văn như vậy lại còn có gương mặt ôn nhuận như ngọc. Người như vậy làm sao có thể không yêu, nàng yên lặng nói trong lòng. Mai Bạch Vũ nhẹ nhàng thở dài, nhìn nhìn mặt thiếu niên, hắn lại dịu dàng nhìn nữ tử với vẻ mặt thản nhiên ngồi bên cạnh hắn. Đáng tiếc, hắn là phò mã của nàng ta.
Thở dài lại thở dài, Mai Bạch Vũ cất kĩ hai tờ giấy: "Phò mã gia, Đại Tề có một người tài giỏi như ngươi mà chỉ có thể làm phò mã, cũng không làm quan, thật đáng tiếc."
"Ta lại không muốn mỗi ngày đi vào triều rồi ngủ gật đến bất tỉnh nhân sự." Lưu Dục chỉ nghiêm túc được ba giây, sau đó lại trở về nguyên bản chất.
"Chờ ta một thời gian, ta viết mấy chuyện xưa cho ngươi, ngươi để cho người trong thanh lâu dựa theo những gì ta viết mà diễn. Nam nữ không thể so sánh, giống như việc diễn kịch, nam nhân thì để cho nữ nhân giả dạng đi. Nữ nhân cải trang sẽ có tướng mạo anh tuấn hơn so với nam nhân."
Mai Bạch Vũ nghe được mấy câu đó, nhìn nhìn lại dung mạo của Lưu Dục, trực giác của sát thủ nói cho nàng có chỗ nào đó không đúng, nàng bỗng nhiên bị ý tưởng lớn mật của chính mình làm hoảng sợ. Nàng lại âm thầm lắc đầu, như thế nào có thể, hắn như thế nào có thể là nữ tử?
Nàng đứng lên khẽ gật đầu: "Một khi đã như vậy, ta trước hết đi an bài một chút, sự tình phía sau công chúa và phò mã gia chuẩn bị sẵn sàng đi." Dứt lời nàng cũng không quay lại, nàng không nghĩ quay đầu lại để xem người kia dịu dàng thâm tình, mà những cái đó không thuộc về nàng.
"Phò mã, vì cái gì để Cố Hoằng cho An Dương hầu nhân tình này?" Cố Cẩm Lan thấy Mai Bạch Vũ đã đi mới hỏi vấn đề này.
"Nếu Thái tử tự mình đi, tránh không được các đảng phân tranh nghi ngờ. Ninh vương lại là người không muốn tranh giành, hắn nếu là nói cho An Dương hầu, đó là không đành lòng con hắn oan uổng mất mạng, là xuất phát từ chân thành mà giúp hắn. Nhân tình này là chân thật."
Cố Cẩm Lan cúi đầu trầm tư: "Phò mã nói có lý, ta sẽ đi an bài."
Lưu Dục ôm cái chén nước trái cây: "Như thế chúng ta liền chờ xem cuộc vui đi. Nói vậy Phùng Quốc Chương bên kia thấy Phùng Đào trong ngục lòng cũng sẽ nóng như lửa đốt. Nếu tìm được người thay thế Phùng Đào, hắn cũng sẽ mau chóng ra tay giải quyết cho mau. An Dương hầu bên kia mỗi ngày đều ép hình bộ cũng không cố gắng được thêm mấy ngày."
- ------------------
"Cái gì? Không nghĩ đến Giang lão nhân kia lớn mật đến vậy, tại kinh thành lại không coi Hoàng thượng ra gì, cũng dám đổi trắng thay đen. Thù giết con, bản hầu cùng bọn họ sẽ không đội trời chung." An Dương hầu đập bàn rầm rầm.
Cố Hoằng cũng là vẻ mặt bất bình: "Bổn vương cũng là nghe từ một vị bằng hữu trong hình bộ đại lao nói lại, bổn vương nghĩ rằng mạng của con lão hầu gia không thể oan uổng, bọn họ làm việc đại nghịch bất đạo, bổn vương nghe được tin liền đến quý phủ của lão hầu gia."
"Cựu thần đa tạ Ninh vương điện hạ, ta sẽ không để cho bọn họ thực hiện được kế hoạch kia. Hình bộ đại lao chỉ có một cửa lớn, cựu thần mang theo gia đinh trong phủ đợi bọn họ."
Cố Hoằng khoát tay: "Lão hầu gia nói quá rồi, không nói đến chuyện bổn vương không thể trơ mắt nhìn lão hầu gia mất đi đứa con yêu quý, nếu không phải bổn vương không có chức quyền, không tiện nhúng tay việc này, bổn vương sẽ thay lão hầu gia chủ trì công đạo." Ý của Cố Hoằng là không phải ta bắt ép ngươi làm việc gì, ta cũng thật sự là không có quyền đi quản việc này.
"Ý của Ninh vương điện hạ cựu thần hiểu được. Điện hạ không thể tự mình nhúng tay, việc này cựu thần tự mình thực hiện, cảm tạ điện hạ ban ơn, cựu thần liền phân phó người đi chuẩn bị."
"Như vậy bổn vương sẽ không quấy rầu hầu gia." Cố Hoằng đứng dậy cáo từ
Cố Hoằng nằm dài ra ghế dựa, hình tượng này so với Lưu Dục còn chướng tai gai mắt hơn, Cố Cẩm Lan đau đầu nhìn hai người: "Cố Hoằng, ngươi không chú ý hình tượng thì thôi còn muốn dạy hư phò mã của bổn cung."
"Muội muội ngươi nói sai rồi, đây vốn là bản chất của muội phu, ta chỉ là người hướng dẫn chỉ đường mà thôi. Đúng không muội phu?"
"Điện hạ đừng có nói đùa, hình tượng của ta khi nào chướng tai gai mắt giống ngươi? Ta rõ ràng là người đàng hoàng."
Cố Hoằng bưng lên một chén nước trái cây: "Ta nói muội phu nghe, lần này ngươi cũng không thể đau lòng chỉ vì một chén nước nha, ta hôm nay đã thay ngươi làm việc."
Lưu Dục liếc hắn một cái: "Ninh vương điện hạ, nếu bẻ gãy được phụ tá đắc lực của Thành vương, người được lợi còn không phải là ngươi?"
"Muội phu, ngươi nói không đúng rồi, nếu ngươi không ra tay giúp, muội muội sẽ vì chuyện này mà bận tâm, nàng mỗi ngày làm lụng vất vả như vậy, ngươi nhẫn tâm sao? Lại nói, nếu nàng mỗi ngày bận rộn, nàng còn có thời gian dành cho ngươi?" Cố Hoẳng chớp chớp mắt, cười một cách mập mờ.
"Điện hạ, xem như không nói được ngươi, nước trái cây ngươi cứ uống, ta không cần ngươi trả tiền." Nói xong lại nhìn về phía Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi xem chúng ta tối nay ăn cái gì? Ăn no mới có sức lực xem cuộc vui, đêm nay không có yên bình đâu."
"Không bằng chúng ta ăn lẩu? Trong phủ muội muội mát mẻ như vậy, lại nhanh đến Trung Thu, cũng sẽ không quá nóng."
Nhắc đến ăn lẩu, Lưu Dục lập tức nghĩ đến việc uống rượu lần trước, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ, cười lên: "Ta nghĩ vẫn là ăn đồ ăn bình thường một chút, Ninh vương điện hạ, ngài có thể mang tiền đến Vọng Giang lâu mà ăn lẩu."
Cố Cẩm Lan dường như không để ý đến sự tình của Lưu Dục lần trước, khoát tay: "Phò mã, hôm nay để hắn ăn lẩu đi, xem như thưởng cho hắn, lại để cho người đem đến hai bình rượu anh đào."
Kỳ thật trong tâm tư Cố Cẩm Lan, nàng hi vọng Lưu Dục lại uống rượu một lần nữa, nói không chừng còn có thể nghe hắn nói những lời trong lòng mà lần trước còn chưa nói ra, nàng cười một cách giảo hoạt.