"Hồi bẩm Vĩnh An điện hạ, tiểu nhân đã sai người đi báo quan, như vậy không lâu nữa tri phủ đại nhân sẽ phái nha dịch đến đây."
Vừa dứt lời liền nghe được tiếng hét giận dữ ở ngoài cửa: "Là ai giết con ta?" Nghe lời này không cần nghĩ cũng khẳng định là An Dương hầu Trần Thiên đã nhận được tin tức nên chạy đến Vọng Giang lâu.
Trần Thiên vào cửa, liếc mắt thấy được Cố Hoằng, Cố Cẩm Lan và Lưu Dục đang đứng ở đó, vội chạy lại chào: "Gặp qua Ninh vương điện hạ, Vĩnh An điện hạ, phò mã gia."
Cố Hoằng mỉm cười, nhanh chóng tiến lên dùng tay nâng Trần Thiên đang cúi mình dậy: "Lão hầu gia không cần đa lễ, lệnh lang bị đại nạn này, bổn vương cũng rất đau lòng, bổn vương cùng hoàng muội và phò mã thời điểm đi vào đây, lệnh lang đã ngã ra ngoài cửa sổ. Cũng may người dùng bữa ở đây cũng không ít, mọi người đều thấy được sự việc đã xảy ra. Lão hầu gia không cần lo lắng, Đại Tề ta luật pháp nghiêm ngặt, nhất định cho lão hầu gia một cái công đạo."
An Dương hầu Trần Thiên năm đó cũng là võ tướng, từng là người hầu cận, thời điểm ra ngoài chinh chiến đã thay Hoàng đế cản một mũi tên nên được phong hầu. Hắn làm người xem như chính trực, lại bởi vì là lão tướng nên trong tay cũng có binh quyền, tại trong quân cũng có uy nghi. Hắn có hai người con, một người do thiếp thất sinh ra, chỉ có Trần Kiện là đích tử, bị hắn chiều hư, vì thế cả ngày ham mê tửu sắc mà không làm việc gì đàng hoàng.
Trần Thiên nhìn Phùng Đào như cũ đứng ở một bên, trong mắt tràn đầy lửa giận, thế nhưng cũng không có tiến lên ra tay đánh người, hắn biết rõ người gây chuyện là Phùng Đào, nhưng người kia là phó thống lĩnh cấm vệ quân, lại là con của hộ bộ thượng thư.
Trần Thiên chắp tay: "Đa tạ Ninh vương điện hạ, ngài thật công bằng, Hoàng thất Đại Tề ta có hoàng tử như điện hạ là phúc phận của Đại Tề."
"Lão hầu gia khen nhầm rồi, bổn vương không dám nhận, hoàng muội đã cho chưởng quầy trong Vọng Giang lâu đi báo quan. Không bằng bổn vương cùng lão hầu gia cùng nhau ngồi xuống chờ tri phủ Cao Viễn lại đây đi."
"Tạ điện hạ."
Lúc này bên trong phủ Thành vương: "Thành vương điện hạ, điện hạ, cầu người cứu con ta một mạng a!"
"Phùng đại nhân là đang có việc gì, sự tình gì khiến ngươi kích động như vậy?"
"Điện hạ, con trai ta ở Vọng Giang lâu ra tay tàn nhẫn với con của An Dương hầu, đem hắn đánh chết! Cựu thần chỉ có một đứa con trai như vậy, thỉnh điện hạ cứu mạng."
"Phùng Quốc Chương, ngươi nói một chút, ngươi là quan to nhị phẩm tại triểu đình, con ngươi xuất thân từ võ trạng nguyên, tuổi còn nhỏ liền đảm nhiệm phó thống lĩnh cấm vệ quân, tiền đồ không thể kể hết. Hắn là võ trạng nguyên, như thế nào ra tay với đứa con như phế vật của An Dương hầu? Con của An Dương hầu cả ngày ăn hơi đàng điếm, người người ở kinh thành đều biết, hắn là đối thủ của Phùng Đào sao? Chuyện đó cũng không có ai tin! Ngươi trước lui xuống, bổn vương kêu người lại cùng nghĩ đối sách, Phùng Đào có trong tay cấm vệ quân, bổn vương cũng không muốn mất đi hắn, sẽ ra toàn lực để nghĩ cách cứu hắn."
Cao Viễn nghe được người từ Vọng Giang lâu đến đây báo án, hắn vô cùng lo lắng theo người kia chạy đến. Lúc này Vọng Giang lâu đã không có khách, Cao Viễn chưa vào cửa đã thấy được một bãi vết máu ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu nhìn thấy Ninh vương điện hạ, Vĩnh An điện hạ, phò mã gia, An Dương hầu, Phùng Đào, còn có người liên quan đến Vọng Giang lâu đều đứng ở đó. Lúc này Lưu Giang Hải đã thay đi trang phục của tiểu tư, cung kính đứng ở phía sau Lưu Dục.
Cao Viễn nhanh chóng tiến đến chào: "Hạ quan Cao Viễn, tham kiến Ninh vương điện hạ, Vĩnh An điện hạ, phò mã gia, An Dương hầu."
Người lên tiếng vẫn là Cố Hoằng: "Cao đại nhân không cần đa lễ, người liên can đến vụ việc đều ở trong này. Cao đại nhân vẫn nên mau chóng mang họ đi, việc này như vậy xảy ra, mọi người đều biết đến."
Cao Viễn nhìn Phùng Đào: "Phùng thống lĩnh, đã đắc tội. Người đâu, mang về nha môn thẩm tra sau." Quay đầu lại hướng Trần Thiên nói: "Hầu gia cũng theo hạ quan đến nha môn một chuyến đi." Lại hướng một hán tử mặt đen đứng bên cạnh: "Trương bộ đầu, ngươi mang Lý chưởng quỹ cùng hai cô nương kia cùng đi." Phân phó một hồi, một đám ngươi nối đuôi nhau sạch sẽ rời khỏi.
Cố Cẩm Lan, Cố Hoằng, Lưu Dục ba người không nhanh không chậm đi đến nhã giữa đơn độc của lầu ba, phân phó phòng bếp chuẩn bị một ít nước trái cây ướp lạnh cùng điểm tâm đặt ở trên bàn.
Cố Hoằng lập tức ngồi gần đến: "Muội phu, ngươi nha, đã không lên tiếng thì thôi, ra tay một cái liền khiến vụ việc trở nên nổi tiếng."
"Phò mã, người của bổn cung tại Vọng Giang lâu, ngươi sai sử thật tự nhiên a."
"Hắc hắc, Thành vương sai người ám sát Thái tử một lần, ám sát ta một lần đều không thành công, ta cuối cùng trả cho hắn một chút lễ vật mà thôi. Cái gọi là "Lễ thượng vãng lai" (Lễ coi trọng ở việc có đi có lại) là như thế này nha."
Còn chưa nói xong lập tức cầm lấy cái chén của nàng: "Điện hạ, không phải ngươi muốn uống nước ô mai sao? Vì cái gì muốn uống nước đậu xanh dưa hấu của ta?"
"Bổn cung cảm thấy nước đậu xanh dưa hấu của phò mã càng ngon miệng." Cố Cẩm Lan bình thản giải thích.
"Muội phu, đến đây, mau nói một chút ngươi đã làm như thế nào?" Cố Hoằng dựng thẳng lỗ tai để nghe ngóng chuyện.
"Nước dưa hấu của ta bị điện hạ uống, không có tâm tình nói chuyện."
"Trời ạ, được rồi, hôm nay ta sẽ không ăn miễn phí của muội muội cùng muội phu, ta trả tiền, cho người đem đến hai chén nước khác là được." Cố Hoằng vỗ trán.
Lưu Dục mặt mày hớn hở: "Ninh vương điện hạ, vầy mới đúng nha."
Tiểu nhị đem lên một chén nước đậu xanh dưa hấu, nàng uống một ngụm, cổ họng thanh mát mới nói: "Mấy ngày hôm trước ta liền chuẩn bị ra tay với Thành vương, hôm nay ta sai người đi đến chỗ mẫu hậu, phiền toái ngài ấy để hỏi thăm Phùng Đào hôm nay có trực hay không. Ta để cho Lưu Giang Hải quan sát Vọng Giang lâu có người nào. Sau ta lại phân phó Lý Dũng đem tiểu hầu gia đến chỗ Phùng Đào đã đặt trước. Phùng Đào vốn tính tình dễ xúc động, Trần Kiện kia cũng đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, nói hai ba câu, bọn họ tự nhiên sẽ đánh nhau nha."
Cố Cẩm Lan nghe xong, buông cái chén cười hỏi: "Phò mã, hai cái nữ tử thanh lâu kia, ngươi mời đến từ đâu? Bổn cung còn nhớ rõ lời của phò mã nói cùng một đám ám vệ lần trước." Ánh mắt nàng hơi nheo lại, nàng rõ ràng nhìn được ngôn từ và hành động của hai người kia vốn không phải là người đến từ thanh lâu.
Lưu Dục sờ sờ mũi: "Điện hạ, ngươi thế nào thông minh như vậy, cái kia, ta là nhờ Mai đường chủ hỗ trợ."
Cố Cẩm Lan vừa nghe, quả nhiên, trong lòng hiện lên sự tức giận, trên mặt lại hơi hơi nở nụ cười: "Phò mã, có phải hay không ngươi không muốn có tiền rồi?" . Truyện Bách Hợp
Cố Hoằng nhìn thấy, vợ chồng người ta liếc mắt đưa tình, ta đây ở nơi này làm cái gì a. Hắn liền thức thời mười phần đứng lên nói: "Muội muội, muội phu, ta còn có việc, đi trước một bước. Bàn đồ ăn này cứ ghi nợ dưới danh nghĩ của ta đi." Nói xong nhanh chóng rời khỏi, hắn sợ Lưu Dục lại giữ chặt hắn đòi tiền.
Lưu Dục vừa thấy Cố Hoằng rời đi, phòng này chỉ còn lại Cố Cẩm Lan cùng nàng, như vậy thật không hay chút nào. Nàng bưng lên rượu anh đào trên bàn, không ngừng nghỉ mà một hơi uống vài ngụm. Cố Cẩm Lan ngồi ở bên cạnh, nghĩ rằng hắn là đang ngốc ngốc làm cái gì. Thế nhưng vẫn lấy cái chén từ tay Lưu Dục đem về phía mình: "Phò mã uống nhiều như vậy, là chột dạ sao?"
Người ta vẫn nói uống rượu sẽ có thêm can đảm, quả nhiên không sai. Lưu Dục tửu lượng vốn không tốt, uống xong hai chén mặt nhất thời đỏ lên. Lá gan cũng lớn lên, xê dịch ghế đến gần bên Cố Cẩm Lan ngồi xuống, nắm lấy tay Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ta chỉ là muốn chặt đứt một cánh tay của Thành vương, không có biện pháp khác nên đi tìm Mai đường chủ. Ta chỉ coi nàng là tỷ tỳ, điện hạ không cần tức giận, trong lòng ta chỉ có một người là điện hạ."
Nói xong nàng đem đầu chậm rãi tiến đến, đem cằm đặt trên vai Cố Cầm Lan, nhắm mắt lại nói: "Điện hạ, ta hơi nhức đầu, ngươi cho ta mượn bả vai dựa vào một chút."
Cố Cẩm Lan lúc này mặt mặt đã sớm đỏ lên, cổ lại có hơi thở hô hấp ấm áp của Lưu Dục, mùa hè này vốn đã nóng, lúc này là càng nóng.