Sau hôm đó, Hoa Hoa không làm động tác cho tôi xem nữa, bất cứ lúc nào cậu cũng hoặc là viết chữ cho tôi, hoặc là không nói gì cả. Tôi hơi bực, nhưng cái câu “Ra hiệu nhiều mất sức” là chính miệng tôi nói ra, không thể rút lại được, vì thế nên tôi đành cam chịu. Cũng may ngoại trừ chuyện đó, Hoa Hoa không có gì khác thường, nên làm gì vẫn làm nấy, thỉnh thoảng tôi chọc cậu, bắt cậu gọi là anh, cậu còn láo lếu vỗ đầu tôi, giống như ngày thường tôi hay vỗ đầu cậu.
Hành tung của Lưu Địch chậm rãi ổn định, không đi đêm về hôm nữa, ngày ngày cũng chịu khó làm việc, luyện tập, hóng mát. Có lần tán gẫu tôi thuận miệng hỏi, hồi trước cậu không về buổi tối là để sắp xếp kế hoạch vượt ngục với ai à? Lưu Địch rất kinh ngạc, mồm há hốc nhét được bốn quả trứng cút, Lộ Tử, hóa ra anh có âm mưu đó à? Ngừng ngay ngừng ngay nhé, cẩn thận ăn đạn đấy! Tôi (-_-|||), mất hết cả hứng chuyện trò. Tôi không thích kiểu cà lơ phất phơ của hắn, tuy rằng chính tôi cũng chẳng đứng đắn gì, nhưng tôi không thích hắn gọi tôi là Lộ Tử. Anh Phùng, anh Nhất Lộ, cái nào mà chẳng dễ nghe hơn Lộ Tử, bởi vậy có qua có lại, tôi gọi hắn là Lưu manh.
Ba chín ngày đại lãnh, cứ lặng yên buông xuống. (Ba chín ngày đại lãnh: x = ngày sau Đông Chí, được xem là những ngày lạnh nhất trong năm.)
Mới đầu chẳng ai để ý, bởi vì vừa vào đông là trong nhà giam lạnh buốt vô cùng, tuy không đến nỗi chết cóng, nhưng chẳng bao giờ ấm áp lên được, đêm ngủ cuộn mình như tôm là phương pháp giữ nhiệt duy nhất của chúng tôi. Chỉ có điều lần này khác hẳn, sáng sớm dậy rửa mặt đã có chuyện dị thường — Mất nước.
“Mất đâu mà mất,” Kim Đại Phúc đập đập vài cái thăm dò, “Chẳng có giọt nào chảy ra, ống nước đóng băng rồi.”
Lưu Địch đã nặn kem đánh răng lên bài chải, vì thế giơ bàn chải lên hỏi, “Thế thì rửa mặt kiểu gì?”
“Lấy nước nóng tưới lên là được chứ gì.” Tiểu Phong Tử lười biếng góp lời, vẻ mặt lộ rõ, aizz, tại sao cùng dưới mái hiên mà chỉ số thông minh lại chênh lệch lớn như vậy…
Lưu Địch chờ nửa ngày không thấy câu sau, mất kiên nhẫn, “Thế cậu đi lấy nước nóng tưới đi, nói suông làm cái mẹ gì.”
Tiểu Phong Tử không vui, chống nạnh trừng mắt, “Anh có bao giờ thấy Gia Cát Lượng tự cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao không? Anh có bao giờ thấy Ngô Dụng tự ra trận giết địch không? Tôi là người đa mưu túc trí, người đa mưu túc trí ấy, hiểu không? Nếu không hiểu thì…”
Lưu Địch lùi lại mấy bước, phỏng chừng cảm thấy nghe thêm vài câu nữa thì sùi bọt mép mất.
Ở cùng phòng, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, chẳng ai có thể thực sự coi ai như người vô hình, nhưng cái sự tếu táo của Lưu Địch quả thực khiến tôi phải ca ngợi, ai hắn cũng bắt chuyện được, lúc thì gây gổ, lúc thì vênh mặt, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với phòng Mười bảy, khiến tôi cảm giác như đang được nhìn lại chính mình lúc mới vào đây.
Nếu biết trước thế này thì tôi đã chẳng thèm động viên mọi người tiếp nhận hắn làm gì, để bây giờ Du Khinh Chu cứ gọi tôi là đại diện tổ dân phố.
Thời gian buổi sáng rất quý giá, không thể lãng phí được, vì thế tôi và Chu Thành, còn cả Kim Đại Phúc, mỗi người cầm một phích nước nóng cặm cụi tưới tắm, Hoa Hoa nhận nhiệm vụ kiểm tra vòi nước, xem đã có giọt nào chảy ra chưa.
Phích nước nóng để qua đêm đã nguội mất hơn nửa, nhưng cũng may kế hoạch rã đông lê thê cuối cùng cũng đại thành, cả đám quay sang nhìn hai thằng ranh đang khoanh tay nhàn nhã chờ tin thắng lợi.
Tôi nhìn Chu Thành, Chu Thành nhìn Kim Đại Phúc, Kim Đại Phúc bẻ khớp ngón tay răng rắc.
Nếu cả phòng chỉ có hai đứa nó dưới ba mươi tuổi thì bọn tôi còn nhịn, nhưng cả Hoa Hoa nữa mà, Hoa Hoa nhỏ tuổi nhất còn góp sức, bọn tôi phải cho hai đứa kia hiểu thế nào là lễ phép văn minh khiêm tốn nhường nhịn!
Nhiệt độ ở công xưởng ấm hơn ký túc xá rất nhiều, có lẽ là để đảm bảo hiệu suất công việc. Lưu Địch cắm rễ bên cạnh tôi, mới đầu thì buôn chuyện không chịu làm, về sau thấy chán mới bắt tay vào nghiên cứu gia công. Chẳng biết có phải phát hiện ra lạc thú hay không mà mấy hôm nay tốc độ của hắn nhanh hơn hẳn, tôi cảm thấy hắn rất có thiên phú cải tạo lao động, Tiểu Phong Tử nói đó là dấu hiệu thăng cấp, từ đơn bào biến thành song bào.
“Thực ra làm một lần là đẹp lắm rồi, anh xem cái này thế nào?”
Ờ, bạn trẻ lại lân la khoe khoang thành phẩm.
“Đẹp, đẹp vô cùng, đẹp nhất cái phân xưởng này luôn.”
“Cái đm anh đã ngẩng đầu lên đâu…”
Tôi (-_-|||), đành phải ngước mặt lên, sâu xa nói, “Lưu đại sư, tôi đề nghị ngài sau khi ra tù hãy đi làm nghệ thuật, thật đó, ngài rất thích hợp đeo đuổi nghệ thuật mà.”
Lưu Địch thấy tranh cãi vô ích, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Anh cứ mở mồm ra là độc địa đến tận Siberia.”
Tôi cười xấu xa, thấp giọng bảo, “Thực ra có phương pháp đơn giản lắm, cậu lệnh nhà giam cộng điểm cho phòng mình, tôi sẽ động viên bọn Đại Kim Tử nghiên cứu thủ công nghệ với cậu.”
Lưu Địch cực kỳ bình tĩnh nhìn tôi, ngữ điệu đều đều không thay đổi, “Thôi đi, nếu các anh không muốn làm thì đừng làm.”
Tôi cảm giác huyệt Thái dương giật giật, rốt cuộc đã biết thế nào là trở tay không kịp.
Lưu Địch bỗng nhiên bật cười, như thể biết tôi nghĩ gì trong đầu, “Giỡn với anh thôi. Tôi biết anh không phải kiểu người ham ăn biếng làm, anh cần cù chất phác lắm cơ mà, nếu nhà tù tổ chức bình chọn phạm nhân tân tiến, tôi chắc chắn anh đứng thứ nhất luôn.”
Nói chuyện với tên này quá mệt mỏi, mẹ nhà hắn nói năng chẳng liên quan!
Nhưng kiểu gì thì kiểu, tôi vẫn không thể liên tưởng khuôn mặt bất cần đời này với một kẻ phạm tội giết người, chứ đừng nói là mang dao đi đâm chém giữa ban ngày ban mặt. Có lẽ bị bức ép đến phát khùng thì ai cũng làm chuyện khác người, tôi nghĩ vậy.
“Đúng rồi, khu Mười lăm có một gã tên là Dưa hấu, cậu biết không?” Tôi chợt nhớ tới cố nhân nọ, chẳng phải có tình cảm gì, mà chỉ đơn thuần tò mò thôi.
“Dưa hấu?” Lưu Địch vắt óc nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn mù tịt lắc đầu, “Không có ấn tượng.”
Tôi không cam lòng, bèn miêu tả một chút ngoại hình Dưa hấu, tuy bản thân tôi cũng chẳng nhớ rõ lắm.
Lưu Địch vẫn lắc đầu.
Ừ rồi, không nhớ thì thôi, cũng đâu phải ngôi sao thần tượng.
“Gã ta vào cùng với tôi, bị phân đến khu số Mười lăm, mới đầu hình như bị bắt nạt rất ác. Khu các cậu loạn lắm đúng không?” Tôi chuyển hướng thăm dò.
“Cũng bình thường,” Lưu Địch không để ý lắm, lơ lãng nghịch nghịch đồ đạc đặt trên dây chuyền, “Nhà tù nào mà chẳng thế, anh tưởng xã hội này êm ái lắm à?”
Tôi nhún vai, cũng phải.
“Nhưng mà khu số Hai của các anh bình yên thật đấy,” Bỗng nhiên Lưu Địch nói, “Cái gã Du gì đó, giỏi lắm, mặc dù rất đáng ghét…”
Tôi thích câu cuối cùng của hắn.
“Bình yên cái gì, lúc trước vừa có hai người chết đấy, cậu không biết à?”
“Biết, nhưng chuyện đó liên quan gì đến nhà tù này? Đã không muốn sống thì ở đâu mà chẳng giống nhau.”
Tôi không hiểu lắm, “Thực ra chỗ bọn tôi toàn dưới mười năm, có gì phải luẩn quẩn trong lòng nhỉ, chớp mắt cái là qua thôi mà.”
Khóe miệng Lưu Địch giật giật, “Thế thì mắt anh chớp chậm thật đấy.”
Tôi cảm thấy câu nói của hắn còn mang ý khác, bèn hỏi, “Cậu bị phán mấy năm?”
Lưu Địch ngẫm nghĩ, vẻ mặt y hệt lúc nãy cố nhớ về Dưa hấu, “Quên rồi.”
Tôi sụp đổ, “Thế mà cũng quên được à?!”
Lưu Địch chẳng để tâm, ngáp một cái ra chiều mệt mỏi, “Tôi chưa bao giờ nhớ những chuyện không có ý nghĩa với tôi.”
“Mẹ kiếp, cái kiểu cuồng vọng của cậu chỉ làm người ta muốn đạp hai phát.”
“Ừ, cứ tự nhiên.”
“Tôi nói là đạp vào mặt ấy.”
“…”
Buổi tối đi ngủ, Lưu Địch nói, chỗ này là rừng núi hoang vắng, ống dẫn nhiệt từ lò sưởi tới đây thì nguội lạnh, có lẽ bị rò rỉ điện rồi. Tôi rúc trong chăn, cuộn mình thành tư thế bào thai, nhưng vẫn không quên nhắc nhở, cậu có thể đi phản ánh chút không, ai ngờ Lưu Địch đáp, phản ánh rồi, ba tôi bảo chuyện này là bình thường. Tôi không nói gì, nửa ngày sau mới bình luận, thế thì đành phải chăm chỉ rèn luyện thể lực, từ mai bắt đầu tập aerobics. Lưu Địch nói biến mẹ anh đi, đừng có gở mồm.
Sáng hôm sau, lời tiên đoán của tôi thành hiện thực.
“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn, làm theo nhịp của tôi, Vương Văn Viêm phòng Chín, nhìn đi đâu thể hả, nhìn nữa tôi trừ hết điểm của cậu bây giờ!”
Má nó đi hóng mát còn phải tập aerobics, ai mà ngờ nổi hả trời!
Tập aerobics không phải chỉ cần duỗi tay đạp chân vài cái là xong như tập thể dục theo đài, tập aerobics là phải vận động thực sự.
“Vận động, hiểu không? Phùng Nhất Lộ, cẳng tay hay cánh gà đấy hả, đập đập cái gì?”
Du Khinh Chu điên rồi, điên thật rồi.
Chỉ thấy gã đứng trên đài cao, ra sức làm mẫu, thỉnh thoảng bắc loa phóng thanh đốc thúc mọi người tập luyện, ba chín ngày đại lãnh mà mồ hôi như tắm. Tôi cũng hơi hơi cảm thông cho gã — Chẳng biết gã học bài múa này mất bao lâu, nhưng tôi tin chắc, thời gian dùng để truyền đạt lại cho bọn tôi, hẳn là xa xa không hẹn ngày thành tựu.
Đảo mắt nhìn quanh già trẻ lớn bé, nếu bảo học tán đả vật lộn linh tinh thì chưa chắc đào tạo được ra quán quân cả nước, nhưng múa aerobics kiểu này lại cực lắm nhân tài. Có mấy nòng cốt văn nghệ tiếp thu rất nhanh, chỉ hận không thể quăng cả mông lên trời, những người còn lại thì hoặc là đứng xem cho vui, thường thường sẽ bị bạn tù vung tay đập trúng, hoặc là ú ớ bắt chước bừa, trở thành trò cười cho cả nhóm.
Nếu mục đích của Vương bát đản là “Tay nắm tay nhau cười vui khắp chốn” thì chúc mừng gã, đại thành công.
Nếu trên sân thể dục có mấy cô nàng, chắc hẳn khắp trời đã tràn đầy tiếng cười ngân nga như chuông bạc, nhưng tiếc thay chỗ này chỉ có đàn ông, ùm ùm ồ ồ cười rung cả núi.
Lưu Địch thì nghiêm túc hiếm có, vung tay vung chân cực kỳ nhịp nhàng, thỉnh thoảng tôi liếc nhìn sang còn phải giật mình, “Ối, trước đây cậu tập rồi à?”
“Đừng đùa, tôi đây luyện mấy năm ca vũ đường phố rồi đấy!” Nhướn mày lên, Lưu manh khệnh khạng nói.
Tôi mặc kệ hắn, quay sang nhìn Hoa Hoa, ừ, vị này thì cực kỳ thê thảm. Tay chân như vừa được ráp lại với nhau, động tác cứng còng gượng gạo, mặc dù rất cố sức, khuôn mặt thoắt xanh thoắt đỏ. Cậu phát hiện tôi nhìn cậu đúng lúc đang làm động tác nhảy, vì thế lệch người một cái, té phịch xuống đất, tôi hít một ngụm khí lạnh, đau lòng thay cho cậu.
Hoa Hoa bối rối đứng lên, hung hăng trừng tôi một cái.
Tôi rụt cổ về, biết tội, không dám nhìn nữa — Đây là khiển trách anh quấy nhiễu, anh hiểu rồi.
“Giờ làm lại theo nhạc, hôm nay phải học xong bài thứ nhất!”
Du Khinh Chu rống vào loa phóng thanh, tôi nghĩ có khi nhà giam nữ đối diện cũng tiện thể học luôn được đấy — Cách vách, nhưng âm thanh đảm bảo vượt qua.
“Thấy con gián nhưng em chớ sợ chớ sợ mà ~~ Thần kinh em vững lắm ~~ chớ sợ chớ sợ chớ sợ mà ~~”
“Ngủ một mình cũng chớ sợ chớ sợ mà ~~ Dũng cảm là chăn bông ~~ chớ sợ chớ sợ chớ sợ mà ~~”
Ai giết tôi đi! Hoặc là ai đưa cho tôi con dao, để tôi đi đâm chết Vương bát đản đản đản đản đản đản đản!
Cuối tuần tập đi tập lại, bị Vương bát đản tra tấn đến trưa. Cuối cùng thì chiều hôm sau mọi người mới được tự do hoạt động, tự do luyện tập. Mẹ nó chứ, ai thích tập thì tập, tuyết rơi ngập đầu thế này, tôi chỉ muốn rúc vào chăn bông.
“Cứ chờ xem, thế nào nửa đêm cũng bị chuột rút!” Tiểu Phong Tử nằm trên giường mắng Du Khinh Chu nửa giờ, mỏi mồm quá mới tạm dừng lại, “Mấy anh nói xem có phải ai vừa báo mộng cho gã không, tỷ như năm nay có đại kiếp nạn gì đó, phải hành hạ chúng ta để tiêu trừ tai họa?”
Tôi hết ý kiến, “Cậu xem mấy kiểu phim đó ở đâu thế?”
Lưu Địch bổ sung, “Chắc là phim trong nước rồi.”
Tiểu Phong Tử đang định cãi lại, Kim Đại Phúc bỗng chen ngang, “À đúng rồi, Lưu Địch, tối nay cậu có ngủ ở đây không?”
Lưu Địch không hiểu, bèn hỏi, “Có, sao thế?”
“Ờ, không có gì, báo trước thôi,” Kim Đại Phúc rất tự nhiên, “Tắt đèn xong sẽ có vài hoạt động nhi đồng không nên xem, không lâu đâu, nhiều nhất bốn mươi phút thôi, cố chịu nhé.”
Làm gì có gì Lưu Địch chưa thấy qua, vì thế chỉ suy nghĩ hai ba giây đã bừng tỉnh, lập tức vỗ đùi, “Ừa, tôi làm việc của tôi, anh làm việc của anh, cứ xem như tôi không tồn tại là được mà.”
Tôi há mồm trước sự thẳng thắn của hai người này, ngẩng đầu nhìn Chu Thành, tên kia đang quay mặt vào tường đọc sách, chỉ để lại một bóng lưng cao gầy. Tôi không biết tâm trạng hắn lúc này ra sao, nếu là tôi, dù có muốn ấy ấy với đàn ông thì tôi cũng chẳng bao giờ tìm Đại Kim Tử, thật là mệt người!
Đã có cảnh báo, tiết mục buổi tối tất nhiên đúng hẹn lại lên.
Kim Đại Phúc quả thực đã nói là làm, không hề ngần ngại, phỏng chừng nhịn cũng lâu rồi, bấm đốt ngón tay tính toán, từ hồi Lưu Địch chuyển đến đây đã gần một tháng, nên trận này kịch liệt vô cùng. Tiểu Phong Tử luôn luôn khắc nghiệt hôm nay rất im lặng, Hoa Hoa cũng không đập giường, cả phòng Mười bảy chỉ nghe một mình Lưu Địch —-
“Hoá ra hai người là một đôi à?”
“Cái !!! Sao hai người mãnh liệt thế?!”
“Ôi ôi, hai người nồng nhiệt thế này mà cách vách không kháng nghị à? Quản giáo mặc kệ à?”
“Cái tiên sư tôi nghe mà cũng hứng lên rồi…”
…
“Cứ xem như tôi không tồn tại là được mà.”
Tôi đến phải nhỏ lệ cảm thông cho Kim Đại Phúc.