Tôi chẳng biết mình ngủ mất từ bao giờ, nhưng khi nào tỉnh lại thì tôi có ấn tượng. Sáu rưỡi sáng, đúng thật phải rời cmn giường. Thế nên lúc mơ màng mở mắt, tôi còn nghĩ mình vừa xuyên hồn vào một chiến sĩ bộ đội.
Cũng may, quần áo tù mộc mạc giúp tôi nhận rõ sự thật.
Dung Khải không huyên náo như hôm qua, chỉ ngồi im lìm một chỗ gấp chăn, cả người chẳng còn sinh khí, mặt mũi trắng bệch. Ngược lại, Kim Đại Phúc tươi tỉnh khoan khoái, động tác gấp chăn cũng mạnh mẽ uy lực, rõ rành rành đang rất thỏa mãn. Chu Thành vẫn là Chu Thành, không có chút xíu thay đổi nào, đến nỗi tôi còn hoài nghi liệu đêm qua người bị làm có phải hắn hay không, so sánh ra, Dung Khải nhìn trông còn giống hơn.
Nói đến Dung Khải, chẳng lẽ sau nửa đêm hôm qua đã bị Kim Đại Phúc trừng trị? Nếu chỉ ngủ không ngon, nào đến nỗi biến thành như vậy?
Gấp chăn gọn gàng, mấy gã đàn ông chen chúc tranh nhau dùng vòi nước, cuối cùng Dung Khải thấp bé nhất chen không được, bèn hùng hùng hổ hổ vào WC đánh răng.
Sáu giờ năm mươi phút, bên ngoài truyền đến tiếng hô rát họng: “Tập hợp —–”
Tôi còn đang buồn bực thì “các bạn cùng phòng” đã bỏ chạy nhanh như chớp, ơ hay, mở khóa lúc nào vậy ta?
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, tôi cũng nhanh chóng ra ngoài, lúc này hành lang đã chật kín người đứng, nhưng không gian có hạn không ảnh hưởng đến hàng lối đội ngũ, hành lang vốn chỉ chứa được hai người đi song song, lúc này lại nhét được ba hàng dọc, được cái nghiêng nghiêng đi sát vách tường, nên cũng không đến nỗi ngực người này dán lưng người nọ.
Du Khinh Chu và một quản giáo tôi chưa gặp bao giờ đang phân bổ đội ngũ thành hai hàng, lúc này tôi mới phát hiện quân số đã chia thành hai bộ phận, nếu tôi đoán không nhầm, Du Khinh Chu phụ trách mấy phòng phía sau, còn quản giáo kia phụ trách mấy phòng đằng trước.
Sự thật chứng minh tôi không đoán sai, sau tiếng hô “Điểm số” của Vương bát đản, một đám đàn ông liền “Một, hai, ba, bốn” như học sinh tiểu học, tôi đây gì cũng chịu được, nhưng mẹ kiếp, có nhất thiết phải làm mấy trò ngu ngốc thế này không?!
À mà có trò còn ngu ngốc hơn —
“Báo cáo quản giáo, khu số Hai, từ phòng Mười hai đến phòng Mười bảy, nhân số bốn mươi lăm người, bốn mươi bốn người có mặt, một người nằm viện, báo cáo hết!”
Má ơi, người anh em đứng hàng đầu kia thực sự nghĩ mình là ủy viên thể dục…
Từ Mười hai đến Mười bảy, sáu phòng giam, bốn mươi lăm người, trừ phòng của bọn tôi năm người, quả thực các phòng khác đều chứa đến tám. Một người nằm viện, không phải là giường trên của Dung Khải chứ?
Chẳng để tôi có thời gian suy nghĩ, hàng ngũ bắt đầu tiến lên, tôi không biết họ đang đi đâu, nhưng cứ theo sát là được.
Ra khỏi khu nhà giam, trên sân thể dục rộng lớn đã có một binh đội khác, hình như toàn bộ bạn tù đều tụ tập về đây từ bốn phương tám hướng, chỉ để hoàn thành một mục tiêu cộng đồng vĩ đại nào đó.
Tôi muốn biết mục tiêu ấy là gì.
Căng-tin nhà tù rất bừa bộn, ẩn nấp phía sau hết bức tường này tới bức tường khác, tờ báo chữ to đùng rực rỡ dán trên tường cực kỳ hoài cổ — Quý trọng lương thực, lãng phí là đáng hổ thẹn!Trong thoáng chốc, thời gian như quay ngược lại những thập kỷ trước.
Nếu bỏ đói anh mười chín tiếng đồng hồ, thì kể cả húp bát cháo lõng bõng nước kèm dưa chua không có thịt thà, anh cũng sẽ cảm thấy mình như đang được ăn chùa trong bữa tiệc lớn nhất nước Pháp. Đương nhiên, tôi làm người cũng có phúc, nên căng-tin có bánh mỳ, hơn nữa còn không giới hạn, vì thế tôi ăn uống rất hăng say.
Du Khinh Chu và một đám quản giáo ngồi gần đó được ưu đãi đặc biệt, đồ ăn ngon hơn bên này, có cháo, bánh quẩy, bánh bao, sữa đậu nành, đậu phộng. Chẳng biết do nhàn rỗi quá hay do quan tâm đến lính mới, gã ta thỉnh thoảng sẽ đảo mắt lại đây, tôi thầm thủ, má nó, ăn một bữa cơm thì có quái gì mà phải soi, chẳng lẽ anh đây ném bánh mì khởi nghĩa vũ trang được chắc?
Sự thật chứng minh, tôi đoán trật.
Cơm nước xong, lúc quay về, gã ta lại đá mông tôi một cái, mông tôi dày thịt, chắc nhờ hồi trước hay bị Thiết Sa Chưởng của ông già chăm sóc, nhưng kể cả đá sướng thế nào thì cũng không được co chân đá suốt ngày chứ? Phạm nhân cũng có tôn nghiêm đó!
Mà đáng hận hơn cả, đá xong, gã còn phát biểu cảm tưởng, “Ăn nhiều thế, chắc toàn vào chỗ này nhỉ. Nuôi thằng con như cậu đúng là xúi quẩy.”
Tôi lúc này gọi là có ức cũng chẳng làm gì được. Lương thực nuôi nhà tù là do người dân nộp thuế, liên quan cái mẹ gì đến mày? Tao ăn hùm ăn hổ thì can hệ qué gì đến mày?
Vương bát đản đá tôi xong, hình như rất khoái chí, ngâm nga mấy câu hát rồi nhanh nhẹn bước lên phía trước đội ngũ.
Tôi đứng trong hàng nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể Nguyên Thần Xuất Khiếu xé xác gã ra. Tôi đã nhận ra, chỗ tôi đang ở là một viện tâm thần, phạm nhân thì tự kỷ, cai ngục thì thần kinh, chẳng có ma nào bình thường. (Nguyên Thần Xuất Khiếu là cảnh giới mà tất cả những người tu tiên đều mơ ước. Đạt đến cảnh giới này, có thể nói là đã trở thành Bán tiên =..=)
Quay lại nhà giam, lũ tự kỷ lại im lặng làm việc của mình, Chu Thành đọc sách, Kim Đại Phúc ngủ, sắc mặt Dung Khải đã khá hơn nhiều so với lúc mới dậy, bây giờ cậu ta đang chiếm lấy cái bàn, dùng bút máy viết đủ loại công thức nhìn chẳng hiểu lên giấy, lúc thì nhíu mày, lúc lại kinh ngạc kêu lên. Tôi trộm liếc một cái, vừa nhìn đã nhận ra đó là các ký hiệu toán học trong sách giáo khoa cấp II, hai trên một dưới là nguyên nhân, một trên hai dưới là hệ quả. Tôi không biết cậu ta đang chứng minh vấn đề vĩ đại gì, đối với một kẻ từ xưa đến nay chẳng có thiên phú học tập như tôi, kiểu đề bài chứng minh này chỉ có hai loại: Một, biết kết quả rồi còn chứng minh cái mọe giề? Hai, đề ra thế này thì chứng minh cái kiểu mọe giề?
Lúc tôi còn ở trại tạm giam, cuộc sống mỗi ngày chỉ xoay quanh mảnh đất trồng rau, ở đó trại tạm giam không gọi là trại tạm giam, mà gọi là nhà kho, vườn rau là của người khác, bọn tôi làm, người ta thu hoạch. Mệt thì có mệt, nhưng không buồn tẻ, bất kể ban ngày lao động hay buổi tối tắt đèn, các huynh đệ lúc nào cũng có thể tâm sự, tán gẫu đủ loại chủ đề, về chuyện đã trải qua, về chuyện bà tám của những người khác, tỷ như ai được giảm án, ai kháng án thành công, không thì cũng mơ mộng về mấy cô em ở trại giam đối diện. Có câu không ai ngăn cấm tự do ngôn luận, đúng, thế giới vật chất tuy cằn cỗi, nhưng thế giới tinh thần lại giàu có vô cùng.
Vậy nên tôi ghét nơi này.
Tôi cảm thấy, rồi cuối cùng sẽ có ngày tôi cũng bị cải tạo thành một cái xác không hồn, giống như ba vị trước mặt đây.
Cửa phòng mở rộng, gió lùa vào qua song sắt, lùa thật sung sướng! Sướng hơn cái quạt trần cũ rích trên đỉnh đầu kia nhiều. Chẳng biết ở đây ban ngày không cần khóa cửa, chỉ buổi tối mới hạn chế tự do, hay hôm nay là ngày đặc biệt, tôi cầu nguyện là khả năng thứ nhất.
“Phùng Nhất Lộ, ra đây!” Khuôn mặt Vương bát đản lại xuất hiện bên ngoài.
Tôi lại phát hiện chỗ này rất hay, ở đây không giống mấy bộ phim gọi tên phạm nhân bằng dãy số, kiểu như , mà là tên chữ, thực ra cũng phải, gọi tên dễ nhớ hơn gọi số, cần quái gì phải màu mè cho mệt?
Nhưng vẫn có một chuyện chẳng khiến tôi vui nổi —- Tôi nghi ngờ tên thần kinh này có ý với tôi. Không thể trách tôi, sau khi nghe tận tai màn mưa móc đêm qua, tôi đã sinh nghi với tính hướng của đàn ông nơi này, tất nhiên không thể nói ra miệng, nhưng tôi thề, nếu Du Khinh Chu dám đụng đến một ngón tay của tôi, tôi sẽ liều chết bẻ hết ngón tay gã, cộng thêm cả cái thứ phía dưới kia nữa.
“Cậu gấp đây hả?” Không chờ tôi ra đến cửa, Vương bát đản đã nheo mắt nhướn mày, hỏi.
Tôi dừng lại, theo ánh mắt gã, nhìn về phía giường mình, rất gọn gàng, chăn gấp đẹp đẽ, gối đầu nghiêm chỉnh, ga trải trường không một nếp nhăn, đây là lần thu dọn sạch sẽ nhất của tôi từ lúc chào đời tới giờ.
“Vâng, sao thế?” Tôi rất thản nhiên đón nhận ánh mắt của gã.
Du Khinh Chu nhìn tôi vẻ thích thú, một lát sau, gã bất chợt bước đến. Tôi cứ nghĩ nguyên tắc của gã là suốt đời sẽ không đặt chân vào phòng giam, nhưng chẳng ngờ gã không chỉ bước vào, mà còn lướt qua tôi, đến bên giường giũ tung chăn ra, thậm chí còn làm một góc chăn rơi xuống đất. Cuối cùng gã ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Gấp lại lần nữa.”
Tôi cảm thấy gã cố ý gây sự.
Nhưng bản thân đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, lại còn gánh thêm thuộc tính giai cấp, tôi đành phải nhịn.
Nghiêm túc gấp chăn một lần nữa, tôi thề, lần này đẹp hơn lần trước không chỉ một bậc.
Nhưng kết quả vẫn vậy, chăn lại bị giũ ra, lại bị ném xuống, tôi lại bị yêu cầu, “Gấp lại.”
Tôi vô thức nhìn về phía các “Bạn cùng phòng”, mẹ kiếp cả đám đều làm bộ như không thấy gì hết!
Được, chúng bây giỏi, chúng bây thích thế chứ gì? Ông mặc kệ! Muốn ra sao thì ra!
Có lẽ do tư thế ngồi xếp bằng trên đất của tôi quá menly, Du Khinh Chu nửa ngày không lên tiếng, tôi cứ nghĩ gã sẽ đạp lên đùi tôi, hoặc là giở trò gì đó, một trò hung ác mà tôi không thể tưởng tượng được, nhưng cuối cùng thì không phải vậy. Vương bát đản chỉ tiếp tục dùng ngữ điệu lửng lửng lơ lơ hỏi tôi, “Bị cận à?”
Tôi sửng sốt, không hiểu vấn đề đó thì liên quan gì đến tình cảnh hiện tại, nhưng vẫn thật thà lắc đầu.
Vương bát đản hài lòng gật gật, “Thế mù à?”
Tôi nhíu mày, “Ý anh là gì?”
Vương bát đản bước tới đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, “Nếu không mù thì tốt nhất là nên chiêm ngưỡng tác phong của những người khác, còn nữa, phòng giam không phải cái giường êm ấm nhà cậu, đừng bạ đâu ngồi đó, bị cảm hay bị trĩ đều lãng phí tiền điều trị.”
Mọe, độc địa nhất trong tất cả các loại độc địa ông đây từng gặp!
Nghe xong những lời này, thử nghĩ xem tôi có nên đứng dậy hay không? Đứng dậy thì có vẻ nhát gan, nhưng không đứng lại chẳng khác gì thằng ngốc.
“Thôi đứng lên đi.” Vương bát đản như thể nghe hiểu tiếng lòng tôi, “Nhiệm vụ hôm nay không ít đâu, nhưng nếu cậu thích lãng phí thời gian ở đây thì tôi cũng không có ý kiến.”
Người ta đã mở đường cho thì tôi còn già mồm cãi bướng làm gì, thế là tôi gọn gàng đứng dậy phủi mông, theo quản giáo sải bước về phía mặt trời.
Văn phòng quản giáo nằm cùng tòa nhà với trại giam, nhưng văn phòng ở tầng một, còn trại giam ở tầng hai, hôm qua lúc chuyển vào tôi đã phát hiện, bây giờ được tận mắt chứng kiến, càng cảm thấy giống trạm canh gác.
Trong văn phòng còn có hai người nữa, một cũng là quản giáo, khoảng bốn mươi tuổi, hình như không phải thuộc khu nhà giam của bọn tôi, trông mặt rất lạ, người còn lại là một phạm nhân, khuôn mặt kia thì tôi lại biết, tốt xấu gì cũng ở chung mấy tháng, dù bây giờ mặt hắn sưng như cái đầu heo, tôi vẫn có thể nhận diện được.
“Tiểu Du, giao cho cậu đấy. Thằng này không biết điều, nếu phạm lỗi thì cậu đừng khách sáo.” Lão quản giáo vỗ vỗ vai vương bát đản, sau đó xoay người bỏ đi.
Tôi để ý trước khi đi, lão còn tặng cho “Dưa hấu” một ánh mắt cảnh cáo, làm hắn khẽ co rúm lại, ánh mắt sợ sệt thấy rõ
Dưa hấu là ngoại hiệu lũ nhà kho chúng tôi đặt cho Hách Cường, cũng chính là tên đầu heo trước mặt, bởi vì lúc mới đến trại tạm giam, đầu hắn trông như quả dưa hấu, nghe nói hắn là diễn viên quần chúng, cũng từng đóng thế cho một số ngôi sao, còn tội danh hắn mắc phải thì rất ghê tởm và đê tiện. Thế nên không ai trong nhà kho tôn trọng hắn, lời nói việc làm đều thóa mạ hắn. Nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn phạm tội, cũng chẳng biết hắn ngốc thật hay giả ngốc, cứ kiên quyết nói mình thật lòng yêu cô gái kia, bị tổn thương vì lời cự tuyệt lạnh lùng nên mới nảy sinh ý định trả thù, sau khi ra tù, hắn vẫn muốn đi tìm cô gái đó, không cưới cô thì sẽ không cưới ai khác. Tôi kết luận cả đời hắn sẽ phải sống độc thân.
Nhưng ghê tởm thì ghê tởm, dù sao cũng cùng đến từ một trại tạm giam, hôm qua lúc ngồi đối diện với tôi, mặt hắn vẫn trắng trẻo trơn tru như cái bánh bao, thế mà mới một ngày không gặp đã biến thành thế này, tôi cũng có chút không đành lòng.
Vương bát đản mặc kệ chuyện đó, cửa vừa đóng, gã liền ném hai cuốn sách copy tới trước mặt chúng tôi, “Quy định của nhà giam, dành một ngày rưỡi học thuộc lòng cho tôi, chiều mai kiểm tra lại.”
Không ngờ đến đây là để học chính trị.
Tôi tiện tay giở hai trang điều lệ, bên trong toàn là quy định nội vụ, bao gồm cả chế độ cải tạo lao động, làm việc và nghỉ ngơi, còn có cả chế độ phân chia khen thưởng và xử phạt. Tuy chẳng biết phân chia kiểu gì, nhưng tính chất của chuyện hôm nay thì tôi hiểu được —- Hồi trước tôi làm ở nhà máy cũng như thế, lúc mới vào phải nhập chức huấn luyện, huấn luyện xong mới được ra làm.
“Vương… Ặc, quản giáo, tôi có thể cầm về ký túc xá học không?” Cả văn phòng chỉ có một cái bàn, tôi và Dưa hấu ngồi một bên, đối diện chính là vương bát đản, áp lực này không phải chuyện đùa, khác quái gì đỉnh núi Thái Sơn đâu!
“Tuy rằng tôi cũng chẳng thích nhìn mặt hai người, nhưng không có cách nào khác, không được.” Du Khinh Chu vờ vịt thở dài, ra vẻ mình cũng phiền não lắm, thở dài xong, tên khốn lại nửa cười nửa không nhìn tôi, “Cậu đặt biệt danh gì cho tôi thế? Vương gì vậy? Gọi hết tôi nghe thử xem.”
Tôi thầm run, Vương bát đản sắc sảo gớm, ờ đúng, tốt xấu gì gã cũng là cảnh sát, tố chất cơ bản ấy mà.
Nhưng ông đây cũng đâu phải vô tích sự, ra vẻ vô tội, tôi lập tức toét miệng cười ngoan ngoãn, “Làm gì có biệt danh đâu, chẳng phải tôi ở trại tạm giam mấy tháng sao, chỗ đó có một quản giáo họ Vương, bỗng nhiên chuyển đến đây, nhất thời lỡ miệng gọi nhầm ấy mà.”
Vương bát đản nghe tôi bốc phét xong, không nói tiếng nào, chỉ tiếp tục nhìn tôi, để tôi tìm từ miêu tả cái ánh mắt rất đáng đấm của gã, chính là “Xem hàng”, như thể lũ phạm nhân bọn tôi đều là đồ vật không có sự sống, chẳng khác nào cái giường, cái chén, cái tủ để đồ.
“Ở đây nói ít thì sai ít.” Rốt cục Vương bát đản mới mở miệng, giọng điệu hờ hững như thể chẳng liên quan đến mình, “Bằng không cậu chết thế nào cũng chẳng biết đâu.”
Tôi không nói gì, thứ nhất, tôi không rõ liệu đây có phải là uy hiếp hay không, thứ hai, kể cả có đúng là uy hiếp thì tôi cũng chưa có ý định đi vào khuôn khổ. Không phải tôi muốn chống đối vương bát đản, nhưng cái gì gọi là ít nói? Biến thành cương thi như ba tên phòng số Mười bảy kia? Tôi không làm được, tôi có thể chấp nhận cải tạo, nhưng không thể chấp nhận bị cách thức hóa.
Vương bát đản cũng không cần tôi tỏ thái độ, giống như gã chỉ rảnh rỗi thuận miệng nói vài câu, có nghe hay không lại là phần của tôi, chẳng quan hệ gì tới gã, “Bây giờ là tám rưỡi sáng, mười một rưỡi tôi sẽ quay lại kiểm tra, tốt nhất lúc ấy hai người đã thuộc một phần ba.”
Tôi thấy Vương bát đản có vẻ muốn bỏ đi, liền đặc biệt hỏi một câu, “Quản giáo, ngài không trông chừng chúng tôi à?”
Không thể trách tôi được, hôm qua lúc trên đường đến đây, quản giáo trại tạm giam đã dạy dỗ tôi ba tiếng đồng hồ, nào là nên làm gì, không nên làm gì, nên chú ý gì, không cần chú ý gì, trong đó điều quan trọng nhất, chính là ngoài nhà tù, bất kể hoạt động nào cũng phải có giám sát theo sau, nếu tùy tiện đi loanh quanh trong ngục, cảnh sát vũ trang sẽ chặn anh lại, một khi phát hiện anh có hành vi chống cự hoặc gây rối, họ sẽ thẳng tay nổ súng. Vì thế đẳng thức sẽ là, có giám sát = an toàn, không có giám sát = bắn bỏ.
Có lẽ vấn đề tôi hỏi nằm ngoài dự liệu, Vương bát đản hiếm hoi nở nụ cười, không phải kiểu cười nửa thật nửa giả, cũng không phải kiểu cười quái đản, nụ cười này rất bình thường, khiến cho phong cách đặc sệt Ngô Trấn Vũ của gã bất chợt le lói một tia nắng mặt trời, “Cậu muốn vượt ngục à?”
Móa nó, vấn đề này mà cũng hỏi được sao!
Tôi hấp tấp lắc đầu như trống bỏi, chẳng khác gì bị người dí súng sau lưng.
Vương bát đản chỉ chỉ Dưa hấu, “Vậy nhìn hắn như thế kia, cậu định đổ thêm dầu vào lửa sao?”
“Làm sao có thể,” Tôi kêu lên, không cần suy nghĩ, “Súc sinh cũng chẳng làm chuyện đó!”
“Vậy kết luận,” Vương bát đản nhún vai, “Tôi ở ngay tại văn phòng cách vách, muốn đi WC thì báo cáo, nhưng nếu có thể nhịn thì tốt nhất vẫn nên nhịn, bởi vì tôi định chợp mắt một lát.”
Nhìn bóng dáng Vương bát đản biến mất trước cửa, tôi thật không dám tin gã cứ như thế mà đi, để lại cánh cửa mở cùng với hai bọn tôi hoạt động tự do. Tôi nói sẽ không vượt ngục là anh bạn tin luôn? Biết rồi, anh bạn tin tưởng hàng rào điện và cảnh sát vũ trang, tôi muốn chạy cũng chẳng chạy được, cùng lắm thì bị bắn chết toi, nhưng nếu tôi bị bắn, chẳng lẽ anh bạn không phải gánh trách nhiệm trông giữ không nghiêm?
Bởi vậy nên tôi mới nói, toàn một bọn thần kinh!
“Anh, anh Lộ, chúng ta bắt đầu học đi.” Phỏng chừng biểu cảm trên mặt tôi dữ tợn quá, Dưa hấu sợ tới mức nói chuyện cũng lắp bắp.
“Học cái gì mà học, cậu nói xem tại sao mặt mũi lại thành thế này trước?” Tuy tôi cũng khinh thường Dưa hấu, nhưng dù sao cũng đã có duyên mấy tháng, không hỏi thăm thì cứ cảm thấy không thoải mái.
“Là vì, bọn họ nghe nói tôi phạm tội… Đó, nên một đám mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, cố tình bắt nạt tôi.” Dưa hấu nói xong thì nghẹn ngào.
“Mày bị đần à!” Tôi kêu lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bọn nó bắt nạt mày mà mày cứ mở cửa đón chào à? Không đánh lại à? Mẹ kiếp còn quản giáo nữa mà, làm ngơ à?”
“Làm ngơ,” Bả vai dưa hấu bắt đầu run run, cứ thế khóc lên, “Mẹ kiếp chúng nó có cả nhóm, anh Lộ, em không sống nổi nữa, thật đấy, thế nào em cũng sẽ bị chúng nó giết chết thôi…”
Tôi không thích Dưa hấu, nhưng nhìn hắn làm thằng đàn ông mà khóc lóc như vậy thì tôi cũng khó chiu, chỉ có điều tôi thì làm được gì? Hỏi thăm vài câu? An ủi vài câu? Bản thân tôi cũng chỉ là một thằng tù phạm, lo thân mình chưa xong, chẳng lẽ lại có thể thò một tay đến lo chuyện của nhà giam khác?
“Nếu không thì, cậu xin đổi nhà giam đi…” Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ ra được cách đó.
“Em xin rồi,” Dưa hấu bỗng nhiên kích động, khàn giọng kêu lên, “Bọn họ bảo em mơ mộng hão huyền, bảo em có chết cũng phải chết ở khu số Mười lăm!”
Số Mười lăm…
Tôi nhớ tới phản ứng của Dung Khải.
“Các cậu ai là Hách Cường?” Ngoài cửa bất chợt truyền đến một âm thanh rất êm tai.
Thật sự rất êm tai, tôi rất khó miêu tả, có chút gì đó giống một tảng đá bên dòng suối nhỏ, được nước rửa trôi thành tròn tròn nhẵn nhẵn, lấy tay sờ sờ, thoải mái vô cùng.
Dưa hấu cũng sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, “Báo cáo, tôi là Hách Cường!”
Tôi tấm tắc khen ngợi, xét về phương diện quy củ, Dưa hấu trông thế mà rất có thiên phú.
“Tôi cũng nghĩ là cậu.” Người vừa nói bước vào phòng, đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khoác áo blouse trắng, tay mang hòm thuốc, đeo kính không gọng, hào hoa phong nhã.
Tôi phỏng đoán được người này đến làm gì, liền đứng dậy nhường chỗ.
Người nọ cũng không khách sáo, đặt hòm thuốc lên bàn rồi tự nhiên ngồi vào chỗ của tôi, tiếp đó mở hòm, lấy bông, cồn i-ốt, thuốc tím và một số thứ tôi không biết tên ra.
Dưa hấu cũng đã nhận ra người này là bác sĩ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, sau đó đưa mặt ra cho người ta mân mê.
Chỉ một lát sau, cái mặt Dưa hấu đã muôn hồng nghìn tía, nhưng đủ loại sắc màu ấy lại khiến người khác yên tâm hơn. Người nọ cất dụng cụ, cầm một gói thuốc nhỏ đặt vào tay Dưa hấu, “Sáng tối hai lần, mỗi lần hai viên, thuốc giảm đau hạ sốt.”
Dưa hấu cảm động rơi nước mắt, rối rít cúi đầu nói cám ơn.
Người nọ đứng dậy, cầm hòm thuốc chuẩn bị rời đi, lúc ra đến cửa, lại bỗng chợt quay đầu, “Nghe Du quản giáo nói cậu là người bên nhà giam Mười lăm?”
Dưa hấu không hiểu, để nguyên hai hàng nước mũi, ngẩn người.
“Phòng bao nhiêu?” Người nọ lại hỏi.
Tôi khẽ đẩy đẩy Dưa hấu, cuối cùng hắn mới chịu phản ứng, “Báo cáo, phòng số Bảy, nhà giam Mười lăm!”
“Ừ.” Người nọ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Số Bảy… Có một người tên Lưu Địch nhỉ?”
“À, vâng.” Dưa hấu ngơ ngác đáp.
“Tạo quan hệ tốt với hắn, sau này cậu sẽ không phải gặp tôi nữa.”
Nói hết từ cuối cùng, bóng dáng y sĩ đã khuất sau cánh cửa, hình tượng ấy, thật là cao cmn lớn.
Hiển nhiên Dưa hấu cũng nghĩ vậy, khuôn mặt giàn giụa nước mắt bắt đầu ánh lên hào quang “Tôi muốn sống sót”.
Ngồi lại trước bàn, tôi ngơ ngẩn nhìn mớ bông băng đã qua sử dụng. Không phải tôi oán trách y sĩ chữa thương xong không thu dọn rác, mà là, người như vậy nhất định phải ở tại phòng y tế, phụ trách điều trị cho một, hoặc thậm chí vài khu nhà lao, không có lý nào lại vô cớ xuất hiện ở nhà giam này, trừ phi, có người cố ý gọi hắn đến.
Du Khinh Chu, anh bạn ngủ cách vách có ngon không?