Thế Gia

quyển 1 chương 17: kiên trì, bền lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, trong Lan Khê viên tiếng ca hát điểu nhi thanh thúy, xen lẫn thanh âm tiểu hài tử non nớt đọc sách lang lảnh vang lên.

Trong viện mấy hạ nhân quét dọn nhìn nhìn Chính ca nhi đang đọc thuộc lòng, trên mặt đều không nhịn được lộ ra biểu tình vui vẻ. Thiếu gia chuyển sang đây sống, trong viện sẽ không còn bị ám khí trầm trầm như trước nữa. Lan Khê viên hơn nửa năm chìm đắm trong không khí u ám, rốt cục cũng thay đổi sinh cơ bừng bừng rồi

Nguyệt Dao rửa mặt xong liền đi sang thư phòng tìm bảng chữ mẫu. Thể chữ Liễu nàng đã luyện đến đỉnh rồi, sẽ không cần luyện nữa, nếu vậy học thêm một loại thể chữ khác cũng tốt hơn. Không cầu viết được tốt như thể chữ Liễu tự, chỉ cần có thể sử dụng trong ngày thường là được. Thế nhưng nàng tìm hơn nữa ngày cũng không tìm ra được mộtquyển bảng chữ mẫu ưng ý. Nguyệt Dao nghĩ có lẽ mình nên đi thư quán tìm mua.

Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao liên tục lật sách bèn hỏi: "Tiểu thư, người muốn tìm thứ gì sao?"

Hoa Lôi nghe Nguyệt Dao nói muốn tìm bảng chữ mẫu, suy nghĩ một chút thưa: "Tiểu thư, nô tỳ nhớ rõ trước đây phu nhân đã cho tiểu thư một quyển bảng chữ mẫu. Để nô tỳ đi tìm xem." Nói đến đây, chợt phát giác mình vừa lỡ lời. Mỗi lần các nàng cùng tiểu thư nói chuyện lão gia phu nhân, tiểu thư đều bị thương tâm.

Nguyệt Dao tuy rằng khổ sở, nhưng cũng không có thương tâm quá độ như lúc trước. Nghe Hoa Lôi nói, nghĩ đến nương nàng trước kia viết một ngón Mai Hoa triện thể tự thực đẹp. Nàng trước đây thường xem nương viết chữ Mai Hoa triện, nhìn xa như kiểu chữ triện phi vũ, nhìn gần lại trông như hoa mai đương nở rộ, tuyệt mỹ thanh lệ.

Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao trầm tư bèn gọi: "Tiểu thư, tiểu thư."

Nguyệt Dao phục hồi lại tinh thần, trong lòng hơi hơi thở dài. Sự tình cũng đã hơn hai mươi năm, cho dù trí nhớ nàng có tốt đến đâu cũng không thể nhớ nổi: "Ngươi đem nó tìm ra cho ta đi!" Nếu có thể học Mai Hoa triện, như vậy tất nhiên là không gì có thể tốt hơn nữa rồi. Thiên kim tiểu thư, nữ tử trong khuê các, ai không mong muốn mình có thể viết được một tay tự thể Mai hoa triện xinh đẹp người người hâm mộ. Nhưng là loại tự thể này lại vô cùng khó luyện.

Nguyệt Dao lúc này muốn học Mai Hoa triện, cũng không phải vì muốn cho người khác ước ao,hâm mộ mà nàng nghĩ nếu mình có thể viết một tay Mai Hoa triện xinh đẹp, sau này cho dù nàng không bán tranh, thì bán tự cũng có thể kiếm thêm một khoản thu nhập xa xỉ. Năm đó nàng nghe người ta nói một bộ Mai Hoa tự nếu viết tốt, ở trên đườngphố đã có thể bán được mười hai lượng bạc ! Ở cái địa phương nhỏ như vậy cũng có thể bán được giá cao như thế ở kinh thành hẳn là bạc lại càng nhiều.

Nguyệt Dao nhìn nhìn xem đã đến giờ nên đi thỉnh an tổ mẫu rồi. Mặc dù nói tổ mẫu đã lên tiếng cho phép nàng không phải đi, thế nhưng Nguyệt Dao lại không có đem lời này coi là thật. Trưởng bối nói cho ngươi không đi, đó là thương tiếc ngươi. Còn chính ngươi muốn đi, đó lại là một mảnh hiếu tâm. Nguyệt Dao vốn chuẩn bị mang theo Đình Chính đi cùng nàng qua đó. Nhưng nhìn thấy Chính ca nhi sau nàng liền bỏ qua cái ý niệm này. Cái này không phải là bởi vì tổ mẫu không thích Chính ca nhi mà không mang hắn theo, mà là do chân Chính ca nhi còn đang bị thương. Đi lại vài bước trong sân thì không vấn đề gì, nhưng nếu để hắn đi đường xa như vậy, Nguyệt Dao sợ vết thương bị rách ra, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

Nguyệt Dao ra khỏi gian phòng, liền nhìn thấy Cổ ma ma hai mắt chính mục quang mang sáng quắc mà nhìn nàng. Nguyệt Dao liếc qua liền biết Cổ ma ma đang suy nghĩ gì. Không hờn không giận nói: "Ma ma, ngươi theo ta đi qua chỗ tổ mẫu thỉnh an!"

Cổ ma ma thật bất ngờ, bà vốn không biết vì cớ gì mà mấy ngày nay Nguyệt Dao đột nhiên lạnh nhạt với bà ta như vậy. Bất quá bây giờ Nguyệt Dao nguyện ý thân cận bà để bà đi bên cạnh, không có lạnh lùng như lúc trước vậy, bà ta tự nhiên cầu còn không được.

Chính ca nhi lôi kéo y phục Nguyệt Dao không chịu cho nàng đi. Nguyệt Dao biết Đình Chính là sợ mình một đi không trở lại, đành ngồi xổm xuống vuốt tóc Chính ca nhi ôn nhu nói "Chính ca nhi, tỷ tỷ bây giờ phải đi thỉnh an tổ mẫu. Nhiều nhất một canh giờ sẽ trở về. Lúc trở lại, tỷ tỷ muốn kiểm tra xem đệ học được bao nhiêu. Nếu đệ mà lười biếng tỷ tỷ sẽ phải phạt đệ."

Chính ca nhi nghe được Nguyệt Dao nói lập tức quay lại, thần sắc liền buông lỏng ra. Lập tức nhu thuận gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ không lười biếng."

Lan Khê viên cách Ỷ Tùng viện lão phu nhân ở khá xa, đi đường cũng đến hai khắc chung. Trước đây nghĩ tới đương đi như vậy có chút xa, nhưng bây giờ Nguyệt Dao lại nghĩ đoạn đường này vừa đúng để cho nàng đi lại tiện thể rèn luyện thân thể. Thân thể này thực sự là được chiều chuộng quá mức, bị dưỡng thành kiều thân thể nhu nhu nhược nhược, như thế này thực ra mà nói là không tốt.

Nguyệt Dao nhớ tới sư thái trong am đã nói, sư thái nói thời điểm còn nhỏ là lúc xây dựng nền tảng tốt cho thân thể. Nếu khi còn bé trụ cột thân thể đánh hảo, thân thể dưỡng được khỏe mạnh, đến lúc trưởng thành sẽ ít bị vài cái bệnh vặt mà thương thân. Bởi vậy Nguyệt Dao quyết định, nàng không những phải rèn luyện thân thể thật tôt, dược thiện cùng đồ bổ cũng đều không thể ăn ít đi. Nàng cũng phải để Chính ca nhi cùng với nàng rèn luyện bồi bổ. Hai bút cùng vẽ, đem nền tảng của thân thể đánh vững chắc.

Nguyệt Dao chậm rãi đi tới. Có thể tự do tự tại hô hấp không khí mới mẻ, đây là chuyện tốt đẹp nhường nào. Có xem thêm bao nhiêu thư tịch đi nữa cũng không thể so với thanh âm tiếng hát của điểu nhi dễ nghe hơn, có hưởng thụ cũng không được.

Còn chưa tới chính phòng, nàng đã nghe được bên trong hoan thanh tiếu ngữ. Mấy lần trước, bởi vì thời điểm Nguyệt Dao tới tương đối trễ, không thế nào đụng phải chuyện này. Hôm nay tới lại vừa lúc đụng phải ba vị đường tỷ muội đến thỉnh an.

Nguyệt Dao đi đến trong phòng, liếc mắt liền nhìn thấy trong chính đường bình phong khắc ti bằng gỗ tử đàn. Cái bình phong khắc ti bằng gỗ tử đàn này vốn co giá trị không ít. Nghe nói cái này là lúc thái gia còn tại đặt mua. Trong lòng Nguyệt Dao có chút buồn bực khó hiểu, tổ mẫu cho người đưa vài thứ đồ nay trưng bày ra ngoài là có dụng ý gì.

Nguyệt Dao nhịn không được đi tới nhìn chăm chú cái bình phong này. Nguyệt Dao không có vì bình phong giá trị xa xỉ này mà sinh lòng mơ ước gì. Nàng là bị hoa văn đặc biệt trên bình phong hấp dẫn.

Nguyệt Dao bị một trận tiếng cười vui vẻ, giòn giã trong phòng kéo lại tinh thần. Thấy nha hoàn bên cạnh mình thần sắc kỳ quái, Nguyệt Dao cũng chỉ cười một tiếng, không giải thích gì thêm. Bởi vì nhứng cái này vốn không cần thiết.

Nha hoàn cũng không hỏi gì, liền dẫn Nguyệt Dao vào phòng. Nguyệt Dao vừa vào phòng, liền thấy thần tình trên mặt ba vị tiểu thư mỗi người đều tràn đầy vui mừng.

Lão phu nhân thấy Nguyệt Dao tới, vẫy vẫy tay để cho nàng đi vào. Lão phu nhân từ sáng sớm đã nghe người phía dưới nói, ngày hôm qua Nguyệt Dao bắt đầu chỉ bảo Chính ca nhi nhận chữ, buổi tối cũng dạy đến khuya mới nghỉ.

Nguyệt Dao mặc một thân áo bông màu anh thảo giáp tơ, bên dưới là váy tú sắc liên kiều. Thấy lão phu nhân vẫy tay, sau khi hành lễ thỉnh an lão phu nhân, mới đến trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân từ ái nói: "Đêm qua con đã dạy Chính ca nhi nhận chữ đọc sách rồi sao." Hỏi nhưng không phải là hỏi, mà lại mang ý khẳng định. Lão phu nhân đối chuyện tình trong Lan Khê viện mà nói có thể xem là rõ như lòng bàn tay.

Nguyệt Dao biết Liên gia hôm nay vẫn không có chuyện gì có thể thoát khỏi tầm mắt của tổ mẫu. Nàng gật đầu vừa cười vừa nói: "Chính ca nhi năm nay tuổi mụ cũng đã năm tuổi, nhưng là còn chưa có vỡ lòng, cho nên con liền vỡ lòng cho hắn."

Lão phu nhân đối năng lực Nguyệt Dao có bao nhiêu, trong lòng bà cũng nắm chắc rõ ràng. Tam nha đầu thực là kế thừa toàn bộ thông tuệ của nhị nhi tử, cũng do tự tay nhi tử vỡ lòng cho con bé. Để Nguyệt Dao chỉ dạy Chính ca nhi đọc sách tập viết, Nguyệt Dao đương nhiên có thừa năng lực mà dạy rồi.

Nguyệt Băng một bộ thần tình hiếu kỳ ngây thơ: "Tam muội muội, năm đó tam thúc vang danh xuất khẩu thành thơ. Chỉ trong vòng một ngày liền đem Bách Gia tính, Tam Tự kinh đọc thuộc lòng hết, viết chính tả cũng không có tìm ra một lỗi. Không biết Chính ca nhi ra sao?" Lời này nói ra rõ ràng lộ rõ không có hảo ý, tư chất của Đình Chính tất cả mọi người trên dưới Liên gia đều biết rõ. Chỉ còn kém trực tiếp nới thẳng ra Đình Chính kẻ ngu si thôi.

Lão phu nhân nhìn phía Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao biết Nguyệt Băng không có hảo ý, nhưng vẫn là nói lời thành thật: "Chính ca nhi rất tốt, ngày hôm qua cũng đã nhận thức được mười chữ."

Nguyệt Dao vừa nói xong, trong phòng nháy mắt yên lặng như tờ đến cả thanh âm cây cối, tiếng gió thổi bên ngoài đều nghe thanh thanh sở sở. Tất cả mọi người đều lăng lăng nhìn Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao cũng biết, một ngày đêm chỉ nhận thức mười chữ, nếu là đặt ở gia đình nông hộ cũng coi như không tệ. Thế nhưng đem đặt ở Liên gia là thế gia thư hương môn đệ mấy đời mà nói, lời nói này đều không thể nào nói ra miệng. Thật quá mất mặt rồi!

Nguyệt Băng che miệng cười nói: "Tam muội muội, muội thật có kiên nhẫn." Cũng không biết cái tam muội này đầu óc có phải dính rỉ sắt hay không rồi. Lại này tư chất còn nói không sai, Tam muội muội làm thế nào mà có thể nói ra miệng được chứ.

Lão phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn phía Nguyệt Dao. Dĩ vãng lấy Nguyệt Dao tính tình cao ngạo, gặp phải người có tư chất kém như vậy, có thể nới cùng kẻ ngu si không khác gì, Nguyệt Dao hẳn là sẽ tức giận ném đi không thèm dạy dỗ rồi. Nhưng hôm nay xem Nguyệt Băng châm chọc, Nguyệt Dao lại có thể bình tĩnh mặt không đổi sắc mà trả lời. Lão phu nhân đối với biểu hiện của Nguyệt Dao trong lòng sinh vài phần nghi hoặc.

Nguyệt Doanh còn đang mong đợi Nguyệt Dao sẽ biểu hiện ra cái dạng gì. Nguyệt Hoàn vẫn giống như lúc trước, đem mình là phông màn bối cảnh. Dù sao nàng trước nay vẫn luôn làm bối cảnh tốt.

Nguyệt Dao cứ như nghe không hiểu Nguyệt Băng đang châm biếm nàng: "Nhị tỷ tỷ nói không sai, Chính ca nhi tư chất quả thực so với người bình thường thiếu chút. Thế nhưng muội cho rằng, tư chất tốt hay không tốt điều không phải là trọng điểm. Muội tin tưởng, chỉ cần Chính ca nhi có đủ lòng kiên nhẫn, có nghị lực, có thể kiên trì bền bỉ nỗ lực nhiều hơn người thường gấp mấy lần. Nhất định sau này sẽ không kém hơn người bình thường là bao." Nguyệt Dao thấy Nguyệt Băng há mồm muốn nói chuyện, cũng biết Nguyệt Băng mở miệng chắc chắn sẽ không nói ra lời gì hay ho, cười tiếp tục nói: "Muội cũng không có trông cậy vào Chính ca nhi có thể giống như tổ phụ hay phụ thân, tham gia khoa cử, có thể khảo trúng Thám Hoa, Bảng Nhãn gì . Muội dạy hắn cốt yếu là muốn cho hắn đổng lễ tri sự, tương lai có thể chống lên môn hộ của chi thứ hai, như thế cũng đã đủrồi."

Nguyệt Dao lời này ý tứ cũng rất rõ ràng, nàng không nghĩ muốn Chính ca nhi tiền đồ có bao lớn. Càng không trông cậy vào hắn tham gia khoa cử sau đó vào triều làm quan, mục tiêu của nàng chính là cho Đình Chính tri sự minh lý, kéo dài huyết mạch của phụ thân, không để Chính ca nhi trở thành phế vật ngu ngốc. Cái khác nàng cũng không có đòi hỏi.

Lời này của Nguyệt Dao, cũng thành công đem những gì người khác muốn nói phong kín. Người ta đều đã nói không trông cậy vào Chính ca nhi khoa cử làm quan. Nếu mấy người bọn họ vẫn tiếp tục lấy chuyện Chính ca nhi tư chất kém ra mà nói tiếp, cũng có chút cố ý không bỏ qua người.

Lão phu nhân nghe xong sau trong mắt thoáng xẹt qua một tia tinh quang. Quả thực, xem tư chất của Đình Chính đừng nói tiến sĩ cử nhân gì, có thể đỗ được tú tài cũng là không dễ rồi. Tam nha đầu biết rõ đệ đệ mình khoa cử là vô vọng còn có thể tận tâm dạy dỗ như thế, có thể thấy được những gì con bé nói ra đều là sự bthật. Hôm nay Tam nha đầu, cứ như trưởng thành giống một cái tiểu đại nhân. Không những hiểu chuyện hơn, lại còn có thể suy nghĩ phân tích thấu triệt rồi. Bà thật không nghĩ tới lão nhị tức phụ nhập mộng, lại làm cho Tam nha đầu thông suốt.

Nguyệt Băng cười hì hì nói: "Tam muội muội, đợi lát nữa chúng ta theo ngươi qua đó, đi xem Chính ca nhi. Ngươi xem có phải vừa vặn."

Nguyệt Dao nhấp miệng, không có ứng thoại. Đều đã khi dễ đến trên người nàng như vậy, cãi nhau lại càng không tốt, vậy nàng chỉ có thể dùng cách trầm mặc bày tỏ kháng nghị.

Nguyệt Doanh thấy nhạt nhẽo, bèn cười nói: "Ta nghe nói Chính ca nhi rất sợ người lạ. Tam muội muội, ta nói có đúng không, có phải muội lo chúng ta nhiều người như vậy sang sẽ dọa Chính ca nhi."

Nguyệt Dao ân một tiếng, quay sang Nguyệt bang xin lỗi nói: "Nhị tỷ tỷ, Chính ca nhi rất sợ người lạ. Ngay cả mấy cái nha hoàn đều không đến gần hắn được. Chờ thêm mấy ngày hắn quen thuộc hơn, muội sẽ mang hắn đi gặp mấy người tỷ tỷ. Tổ mẫu, chân Chính ca nhi bị thương, con sợ để hắn đi đường xa như vậy sẽ làm vết thương sẽ rách ra, về sau để lại vết sẹo. Bởi vậy tự chủ trương không có cho hắn cùng đi. Mong tổ mẫu không trách tội." Nguyệt Dao nói lời này rất uyển chuyển. Nếu quả thật lưu tâm cái tôn tử này, cũng không có khả năng đem hắn đặt ở ngoại viện mà tự sinh tự diệt.

Lão phu nhân không biết Nguyệt Dao suy nghĩ nhiều như vậy: "Con đã đem hắn đưa tới viện tử của mình, người hầu hạ bên cạnh, con tính thế nào?" Lão phu nhân đây là đã biết thái độ Nguyệt Dao, nàng không muốn quan tâm nhiều đến mấy thứ này. Tuy rằng Nguyệt Dao nói chuyện này muốn thỉnh qua mình, thế nhưng lão phu nhân xác định Nguyệt Dao đây là có quyết định khác. Nếu Tam nha đầu có ý nghĩ này bà cũng vui vẻ đã thành toàn cho nó.

Nguyệt Băng nghe xong lời này cười nói: "Tam muội muội, hôm qua muội theo ta nương nói Chính ca nhi bên người không có lấy một quản sự ma ma cùng nha hoàn bà tử, nương ta đã tinh tâm chọn lựa ra vài cái nha hoàn, những nha hoàn này trước nay đều là người cần cù, chính là gia sinh tử, sẽ không sợ các nàng khởi cái tâm tư gì. Ta lát nữa sẽ đưa các nàng tới Lan Khê viện." Nguyệt Băng đây là đã quen thói phân phó người khác. Ngoại trừ lão phu nhân bên này, những người khác cũng đều sẽ không ngỗ nghịch ý của nàng. Chỉ là Nguyệt Băng lạikhông có nghĩ qua Nguyệt Dao có thể cho nàng mặt mũi này hay không.

Nguyệt Dao vốn có mang ý nghĩ chờ mọi người đi rồi nàng sẽ cùng tổ mẫu nói chuyện này, lúc này Nguyệt Băng mở đầu, nàng tự nhiên là thuận theo tiếp ý. Lập tức vừa cười vừa nói: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao muốn nhờngười vì Chính ca nhi chọn một ma ma quản sự thật tốt." Nàng nếu muốn cho Đặng ma ma trở lại những lời này nàng nhất định phải đưa ra đi. Tin tưởng tổ mẫu cũng đã nhận được tin tức rồi. Nếu tổ mẫu thật sự muốn tốt cho nàng, bà nhất định sẽ ứng lời của nàng. Nếu không ứng lại, vậy nàng nghĩ thêm biện pháp là được.

Lão phu nhân ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Nguyệt Dao, nha đầu này cũng đã bắt đầu dụng tâm tư rồi sao. Lập tức cũng cười nói: "Trước đó vài ngày Đặng ma ma có nhờ người nói với ta. Bảo là muốn trở về hầu hạbên cạnh nha đầu con. Bất quá quản sự ma ma chỗ con ta cũng đã chọn người tốt rồi, mà một viện tử cũng không thể có hai ma ma quản sự, thế nên ta đã cho người cự tuyệt. Bây giờ chỗ Chính ca nhi lại thiếu khuyết một quản sự ma ma, vốn Đặng ma ma vẫn hầu hạ nương con bà ta đúng là người ổn thỏa nhất rồi. Để cho bà ấy hầu hạ Chính ca nhi, thực không còn gì thích hợp hơn nữa." Quản sự ma ma bên chỗ Nguyệt Dao, lão phu nhân đã chọn tốt lắm. Không thể để Đặng ma ma về lại thay thếngười bà đã chọn tốt.

Nguyệt Dao tuy đã dự đoán tổ mẫu hội sẽ thuận theo tâm ý của nàng, nhưng lại không nghĩ rằng tổ mẫu sẽ đáp ứng nàng sảng khoái như vậy. Nguyệt Dao lập tức cảm động nói: "Nguyệt Dao thực là bất hiếu, đến tận bây giờ vẫn còn khiến cho tổ mẫu vì con mà nhọc tâm lo lắng." Đặng ma ma đối với nương nàng trung thành cảnh cảnh, thậm chí vì nương mà cả đời đều không lập gia đình, một mực ở lại bên người nương hầu hạ. Mà nàng cũng là Đặng ma ma nhìn từ nhỏ đến lớn, đối với cũng là nàng đào tâm mổ phổi. Chỉ cần Đặng ma ma trở lại bên người nàng, nàng liền nhiều hơn một cánh tay rồi.

Lão phu nhân cười vuốt nhẹ cái ótNguyệt Dao: "Đứa nhỏ ngốc, tổ mẫu còn không có già đến mức đó, không cần vì tổ mẫu mà lo lắng."

Truyện Chữ Hay