Thế Gia Tử

chương 83: quay ngựa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương quay ngựa

Bạn nhỏ Cố Tiếp sinh vào cuối tháng tư, thời tiết không nóng không lạnh làm Từ Thanh Y trong lúc ở cữ cũng không quá gian nan. Khi Ngô thị lại đây xem cháu ngoại còn khen, "Đứa nhỏ này thật tri kỷ, không khóc không nháo, lúc sinh ra đã tri kỷ như vậy. Năm đó ta sinh nhị ca ngươi vào tháng tám tháng, trời đã nóng còn không thể mở cửa sổ tránh trúng gió, dùng đá càng không cần nghĩ, cũng không biết đã chịu đựng một tháng kia thế nào. Ngươi ấy, thật là có phúc khí!"

Từ Thanh Y cũng cảm thấy chính mình phúc vận thâm hậu, bỏ qua những chuyện khác, hôm sinh sản, Cố Hoài Chi không màng tất cả chạy vào phòng sinh an ủi nàng, trên đời này sợ là cũng không tìm thấy người thứ hai. Hiện giờ lại có bảo bảo, ngay cả áp lực chuyện con nối dõi cũng không còn, Từ Thanh Y cảm thấy mình giống như ngâm mình trong vại mật, mỗi ngày đều thấy ngọt ngào.

Cố Hoài Chi lại không để chuyện này trong lòng, đời sau có rất nhiều hành vi thể hiện tình cảm, Cố Hoài Chi không cảm thấy hành vi lúc trước của mình khác người. Ngược lại là Trịnh Văn Tương lén nhắc nhở hắn một câu, "Kính trọng thê tử vốn là chuyện tốt, nhưng quá mức nhi nữ tình trường, lại có vẻ không quá có thể gánh vác trọng trách."

Cố Hoài Chi không khỏi nhíu mày, "Lời này có ý gì?"

Trịnh Văn Tương ôm ngực cà lơ phất phơ dựa vào cửa, "Vậy thì phải hỏi ngươi, tiểu Cố Trạng Nguyên sa vào tình yêu, cường sấm phòng sinh, chuyện nên biết người ta đều đã biết. Nếu không phải ta ra tay ngăn chặn một vài đồn đãi, nói không chừng hiện tại khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đã truyền lưu câu chuyện tiểu cố Trạng Nguyên ái thê rồi."

Tuy rằng Trịnh Văn Tương nói theo kiểu hài hước nhưng Cố Hoài Chi cũng hiểu được đây cũng không phải thanh danh tốt gì. Giống như Trịnh Văn Tương nói, trên quan trường, quá mức nhi nữ tình trường sẽ bị trừ điểm, làm người cảm thấy người này dễ dàng xử trí theo cảm tính, không thể trọng dụng. Điểm này Cố Hoài Chi cảm không sao cả, rốt cuộc hắn thường xuyên xuất hiện trước mặt Nguyên Hi, chỉ riêng chiến tích quang huy lúc trước so chiêu với Phùng Khắc Kỷ còn có thể ngăn chặn đối phương ngăn chặn quang cũng đã để lại ấn tượng hậu sinh khả úy trước mặt các đại lão đứng đầu ở vòng quyền quý, thêm việc Nguyên Hi Đế cùng Thái Tử xem trọng hắn, lại có Cố Huyền hộ giá hộ tống, Cố Hoài Chi cũng là người có bản lĩnh, hoàn toàn không cần lo lắng về tiền đồ ngày sau.

Khiến Cố Hoài Chi khó hiểu là chuyện này truyền ra như thế nào? Bà mụ lúc trước mời đều rất đáng tin cậy, miệng cũng nghiêm, sẽ không nói việc tự của nhà chủ ra bên ngoài. Lấy độ khống chế của Từ thị và Vương thị đối với Cố gia, hạ nhân trong nhà cũng không có khả năng lắm mồm chuyện nhà chủ. Vậy vấn đề tới, chuyện Cố Hoài Chi tiến phòng sinh rốt cuộc là ai tiết lộ ra ngoài?

Đối với Cố Hoài Chi mà nói, điểm này càng khiến hắn không thể chịu đựng. Việc tư trong nhà bị tiết lộ ra bên ngoài chứng minh chủ nhân không thể kiểm soát việc nhà, sao Cố Hoài Chi có thể nhịn được?

Trong lòng biết đây là có người đang muốn gây chuyện, Cố Hoài Chi cười lạnh, "Xem ra gần đâu ta quá vui vẻ nên mới mất cẩn thận, khiến người có cơ hội gây chuyện!"

Trịnh Văn Tương gật đầu, "Ngươi rốt cuộc phản ứng lại. Người ta nói nữ tử mang thai ngốc ba năm, ngươi không mang thai sao còn choáng váng?"

Cố Hoài Chi vô ngữ, sau một lúc lâu mới nói: "Việc này còn muốn đa tạ Trịnh huynh, nếu không, sợ là ta còn chẳng hay biết gì."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì." Trịnh Văn Tương tùy ý mà phất phất tay, "Trừ bỏ ta còn có những người khác cũng ra tay đè ép chuyện này xuống, nhà vợ ngươi bên kia cũng xuất lực không ít. Ta còn đang cảm thấy khó hiểu vì sao Cố gia các ngươi lại không có ai ra tay xử lý chuyện này."

Cố Hoài Chi cười khổ, trong lòng biết sau khi trở về sợ là sẽ bị Cố Huyền phê bình. Cố Huyền đã giao một bộ phận tình báo trong tay cho hắn, kết quả hắn đắm chìm trong vui sướng cụa việc mới lên chức cha, không trước tiên phát hiện chuyện này. Hiện tại nghe Trịnh Văn Tương nói, Cố Hoài Chi sao còn không rõ, sợ là Cố Huyền lại phải dùng hiện thực dạy hắn làm người nên lúc này mới không ra tay giúp hắn bình ổn việc này. Cố Hoài Chi hoài nghi Cố Huyền còn ngăn cản việc Từ gia ra tay một chút, nếu không, lấy năng lực của Từ gia cũng không đến mức khiến tin tức truyền rộng như vậy. Hiện tại tin tức này vẫn trong trạng thái được khống chế, quan viên bình thường cũng sẽ không bàn tán chuyện tình cảm phu thê của người khác, thê tử bọn họ nghe xong chuyện này cũng sẽ chỉ hâm mộ Từ Thanh Y, còn có thể giúp Cố Hoài Chi xoát hảo cảm một phen.

Tuy nhiên những việc này cũng không tiện tiết lộ cho Trịnh Văn Tương, Cố Hoài Chi tuy cảm tạ Trịnh Văn Tương nhắc nhở hắn, nhưng quan hệ của hai người không xa không gần, cũng không tiện giao thiển ngôn thâm, chỉ hơi hơi mỉm cười cảm tạ Trịnh Văn Tương lần nữa.

Trịnh Văn Tương cũng là người thông minh, thấy Cố Hoài Chi như vậy cũng biết hắn đã đoán được ngọn nguồn trong đó, tự nhiên dời đề tài, "Hôm tắm ba ngày của Tiếp nhi bảo bối nhà huynh ta cũng chưa nhìn thấy nhóc ấy lâu lắm. Thấy hài tử kia đúng là rất đáng yêu, ta cũng chưa thấy qua em bé đáng yêu như thế."

Cố Hoài Chi trong lòng đắc ý, trên mặt còn phải khiêm tốn một chút, "Trịnh huynh quá khen."

Lại nghĩ đến thân phận thật của Trịnh Văn Tương, Cố Hoài Chi nhiều lời một câu, "Nếu Trịnh huynh thích Tiếp nhi như vậy, rảnh rỗi không bằng cùng Từ Ngũ ca tới trong phủ ta chơi với bé con. Em bé một ngày một khác, mấy ngày nay đã khác hẳn với hôm tắm ba ngày, giống như màn thầu nhỏ vậy, trắng trắng mềm mềm, béo hơn không ít."

Trịnh Văn Tương cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, thống khoái gật đầu: "Được, lần tới ta nhất định sẽ cùng Từ Ngũ ca đến chơi với Tiếp nhi!"

Khi nói đến ba chữ "Từ Ngũ ca" này, Trịnh Văn Tương còn nhấn mạnh thêm. Cố Hoài Chi cùng Trịnh Văn Tương trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đều minh bạch ý của đối phương.

Cố Hoài Chi không khỏi cảm khái một câu vẫn là bé con có mặt mũi, Trịnh Văn Tương thậm chí cũng không che giấu mà thống khoái thừa nhận chuyện hắn biết thân phận thật của Từ Thanh Y. Nếu không hắn cũng sẽ không tiếp lời này. Cố Hoài Chi cố ý đưa ra chuyện Trịnh Văn Tương và Từ Huy cùng nhau tới chơi với bé con, ý tứ rất rõ ràng —— hai ngươi đều là cữu cữu của hài tử, hoan nghênh đến chơi với hài tử.

Trịnh Văn Tương trực tiếp giống Cố Hoài Chi lại lần nữa nhắc tới Từ Huy, đó chính là cam chịu.

Cố Hoài Chi còn rất vui vẻ, trước mắt tới xem Trịnh Văn Tương còn rất đáng tin cậy, có thực lực, có thêm một cái minh hữu như vậy tốt hơn việc có thêm một kẻ địch nhiều.

Nói đến kẻ địch...... Cố Hoài Chi không khỏi truy vấn một câu, "Án của Trịnh thị năm đó......"

Trịnh Văn Tương nháy mắt trầm mặt, cắn răng nói: "Đó là do có người rắp tâm bất lương hãm hại Trịnh thị! Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ cầm đầu của đầu sỏ gây tội đến tế bái an ủi tộc nhân vô tội uổng mạng!"

Cố Hoài Chi nghĩ đến thảm trạng của Trịnh thị, thở dài, "Dòng chính của Trịnh thị đều bị trảm, nối nghiệp không người, bởi vậy cũng không còn vinh quang ngày xưa. Con đường ngày sau của Trịnh huynh, bụi gai mọc thành cụm, không dễ đi!"

Trịnh Văn Tương bỗng nhiên cười, tiến đến bên tài Cố Hoài Chi, nhẹ giọng nói một câu, "Ai nói dòng chính của Trịnh thị đều bị gϊếŧ?"

Cố Hoài Chi đại chấn, không thể tưởng tượng mà nhìn Trịnh Văn Tương. Trịnh Văn Tương có thể thấy rõ ràng Cố Hoài Chi bởi vì khiếp sợ mà phóng đại đồng tử, tức khắc bật cười, "Hà tất kinh ngạc như thế? Không phải ngươi sớm đã đoán ra sao?"

Cố Hoài Chi thầm nói ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ đột nhiên thừa nhận như vậy. Lúc trước Cố Hoài Chi đã cảm thấy Trịnh Văn Tương quá quan tâm đến Từ Thanh Y, chẳng sợ Từ Thanh Y là cô nhi dòng chính của Trịnh gia đi chăng nữa, nhưng nếu Trịnh Văn Tương chỉ là chi thứ, lại chưa từng gặp qua Từ Thanh Y, cho dù có biết thân thế của Từ Thanh Y cũng không cần thiết quan tâm đến nàng như vậy. Huynh đệ ruột thịt còn có thể trở mặt thành thù huống chi chỉ là người cùng dòng họ chưa từng gặp mặt

Nghĩ như vậy, Cố Hoài Chi không khỏi hoài nghi thân phận thật sự của Trịnh Văn Tương. Năm đó Trịnh thị tốt xấu cũng là nhất lưu thế gia, chẳng sợ đột nhiên bởi vì chuyện mưu nghịch mà bị tru, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nội tình của ngàn năm thế gia vô cùng thâm hậu, nếu Trịnh gia có thể nghĩ cách giữ được Từ Thanh Y lúc ấy còn đang nằm trong bùng mẹ, tất nhiên cũng sẽ có biện pháp giữ được nam đồng trong gia tộc. Rốt cuộc lấy tư tưởng phổ biến ở hiện tại, nam đinh mới là hy vọng trọng chấn gia nghiệp, thay vì đặt huy vọng lên người đứa nhỏ trong bụng Tô thị còn không biết là nam hay nữ thì rõ ràng bảo vệ một nam đồng đáng tin cậy hơn nhiều.

Kết hợp với sự quan tâm chú ý của Trịnh Văn Tương với Từ Thanh Y, thân phận của hắn cũng rõ ràng lên —— Trịnh Văn Tương và Từ Thanh Y giống nhau, đều là cô nhi dòng chính của Trịnh thị, có khả năng còn là ca ca ruột của Từ Thanh Y. Đứng ở góc độ của Trịnh Văn Tương, Từ Thanh Y hẳn là người thân duy nhất trên đời này của hắn, quan tâm chú ý Từ Thanh Y hoàn toàn rất bình thường.

Cố Hoài Chi không khỏi cảm khái Trịnh thị thật sự kiêu ngạo, cho dù trong lúc bảo vệ huyết mạch cũng vô cùng nguy nan cũng không chịu để hậu đại sửa tên đổi họ, vẫn luôn để Trịnh Văn Tương họ Trịnh, sinh tồn dưới danh hào Hoa Dương Trịnh thị. Cố Hoài Chi hoài nghi nếu đi tra gia phả của Hoa Dương Trịnh thị, nói không chừng thân phận dòng chính của Trịnh Văn Tương cũng chưa sửa.

Bởi vậy có thể thấy được, kiêu ngạo của nhất lưu thế gia thật là khắc vào trong xương cốt, dung nhập trong huyết mạch.

Hơn nữa người ta cũng có tư bản để kiêu ngạo, hoàng thất lúc trước định tội Trịnh thị hiện tại đã hôi phi yên diệt nhưng Trịnh thị vẫn là thế gia, tuy rằng nghèo túng một thời gian, nhưng hiện tại Trịnh Văn Tương đã có khả năng trọng chấn gia nghiệp, làm Trịnh thị trở lại thành nhất lưu thế gia cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cố Hoài Chi lại lần nữa cảm nhận được lời nói lúc trước của Cố Huyền, hoàng thất chẳng qua là mây khói thoảng qua, chỉ có thế gia mới có thể vĩnh viễn lưu truyền.

Trịnh Văn Tương sảng khoái tiết lộ thân phận, Cố Hoài Chi cũng không thể dùng thái độ lúc trước đối với hắn. Đây chính là anh vợ ruột, còn rất quan tâm chính mình và Từ Thanh Y, Cố Hoài Chi đối với Trịnh Văn Tương cũng thân cận hơn không ít.

Trịnh Văn Tương đối với việc này thập phần vừa lòng, rụt rè gật đầu nói: "Ngươi cũng không tệ lắm, đáng giá phó thác chung thân."

Trong khoảng thời gian này Cố Hoài Chi vẫn luôn được khen, nếu không phải chính hắn biết chính mình trả giá bao nhiêu tâm tư trên người Từ Thanh Y, chỉ sợ lúc này đã sắp bay lên trời.

Cũng chính bởi như vậy Cố Hoài Chi mới không khỏi cảm thán tiêu chuẩn trượng phu tốt bây giờ thật thấp, kéo một nam nhân có tam quan bình thường từ trước lại đây đều có thể trở thành tấm gương nam nhân tốt.

Đối mặt với khen ngợi của Trịnh Văn Tương, Cố Hoài Chi rất thong dong, hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng cảm tạ một câu, "Đại ca quá khen, đây đều là chuyện ta nên làm."

Nếu Trịnh Văn Tương đã làm rõ thân phận, Cố Hoài Chi cũng thuận thế sửa lại xưng hô. Dù sao dòng chính của Trịnh thị cũng chỉ còn hắn và Từ Thanh Y, chính mình gọi hắn một tiếng đại ca cũng không sai.

Trịnh Văn Tương sửng sốt, cười nói, "Ngươi đúng là biết nói ngọt, có điều tiếng đại ca này cũng không gọi sai."

Nói xong, Trịnh Văn Tương lại nhắc nhở Cố Hoài Chi, "Lời đồn này truyền rất nhanh, Tiếp nhi sinh ra vào buổi sáng hôm đó đã có người nghị luận việc này. Lúc ấy bà mụ còn không chưa rời khỏi Cố phủ, chỉ sợ là có người hao hết tâm tư nhìn chằm chằm vào các ngươi, vừa mới có chút gió thổi cỏ lay đã bắt đầu làm mấy chuyện dơ bẩn không lên được mặt bàn. Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem chính mình đắc tội người nào?"

Cố Hoài Chi hơi hơi nhướng mày, "Vậy sao có thể nói rõ được? Người không vừa mắt ta rất nhiều, chẳng lẽ ta còn phải tra lần lượt từng người một?"

"Được rồi, đừng nói giỡn, nói chuyện đứng đắn. Trong lòng ngươi có phải đã có suy đoán hay không?"

Cố Hoài Chi hơi mỉm cười, "Đại ca không cảm thấy thủ đoạn xấu xa bực này không giống với bút tích trong quan trường mà giống cách làm của phụ nhân trong nội trạch sao?"

Trịnh Văn Tương nháy mắt hiểu sai, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, "Ngươi trêu chọc cô nương nhà khác?"

Cố Hoài Chi:......

Đại cữu ca tư duy phát tán cũng quá đỉnh rồi, nhìn ta giống kiểu người không đứng đắn nơi nơi hái hoa ngắt cỏ sao?

Truyện Chữ Hay