Chương : thắng tuyệt đối
Những người ở chính sự đường này đều là cáo già, thấy Phùng Khắc Kỷ ăn mệt trong tay Cố Hoài Chi, đánh giá của những người khác đối với Cố Hoài Chi lại cao hơn một bậc. Bình thường bọn họ tiếp xúc với Cố Hoài Chi chỉ có một cấn tượng chung, xuất thân cao, lớn lên tuấn, có tài hoa, còn là Trạng Nguyên đầu tiên khi mở khoa cử, điển hình là đại biểu của thế gia tử ưu tú.
Nói thật, hình tượng thế gia tử thế này, có thể tìm ra không ít người phù hợp điều kiện thế này từ các đại thế gia. Cho nên chẳng sợ lúc trước thanh danh của Cố Hoài Chi có vang đến đâu, ở trong mắt những đại lão chân chính này, cũng vẫn quá tuổi trẻ, không có địa phương đặc biệt nổi bật. Nói cách khác, ấn tượng của bọn họ đối với Cố Hoài Chi cũng không khắc sâu.
Thẳng đến hôm nay, Cố Hoài Chi dùng vài câu đã hóa giải được hố mà Nguyên Hi Đế đào cho hắn, lại nhẹ nhàng đẩy lui Phùng Khắc Kỷ, lúc này mới làm các đại lão này chân chính bắt đầu coi trọng Cố Hoài Chi.
Coi trọng mới tốt, Cố Hoài Chi chịu chú ý càng nhiều thì cơ hội chứng minh thực lực cũng càng nhiều. Nguy hiểm cùng kỳ ngộ vĩnh viễn đều tồn tại cùng nhau, chỉ cần Cố Hoài Chi lại biểu hiện nhiều vài lần, về sau nếu Nguyên Hi Đế muốn đề bạt hắn, những đại lão này cũng không có gì để nói.
Người có năng lực đi đến nơi nào cũng có thể dựa vào bản lĩnh mà trở lên nổi bật. Cố Hoài Chi và các sĩ tử đợt này, có cùng khởi điểm là khoa cử nhưng đã bắt đầu dần kéo ra chênh lệch.
Thiết tưởng của Nguyên Hi Đế đối với tài nguyên giáo dục là xây dựng Quốc Tử Giám cùng Thái Học trong Kinh, xây dựng Châu Học ở các Châu, Phủ Học ở các Phủ, Huyện Học ở các Huyện, cấp bậc thấp nhất là Tường Học(), cùng loại với tiểu học hương trấn đời sau, kỳ thật chính là dùng để vỡ lòng cho hài đồng.
()Tường Học: chỉ trường học địa phương thời xưa(không phải do mình gõ thiếu chữ đâu)
Không có biện pháp, trước mắt giao thông không tiện, nếu hài đồng trong thôn trấn muốn đọc sách cũng chỉ có thể xem phụ cận có người biết chữ hay không, cũng không câu nệ đối phương có học thức như thế nào, chỉ cần có thể dạy hài đồng biết mấy chữ là được. Nói cách khác, hài tử còn nhỏ như vậy, cha mẹ nhà ai sẽ yên tâm để bọn họ lên huyện cầu học chứ?
Đây là nguyên nhân cơ bản mà con cháu nhà nghèo khó xuất hiện nhân tài. Có thể nói, hiện tại có thể đọc sách bái sư, thì điều kiện của gia đình cũng sẽ rất khá giả. Mục đích Nguyên Hi Đế xây dựng Tường Học ở thôn trấn là muốn cho con cháu nhà nghèo một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Cố Hoài Chi đương nhiên giơ hai tay tán thành, nếu không hắn cũng sẽ không kéo sĩ tử nhà nghèo lúc trước ra, đề nghị sung quân bọn họ đến nông thôn làm phu tử.
Hiện tại xem ra đây cũng có thể xem như một cách loại đẹp cả đôi đàng.
Đương nhiên, xét thấy nhân tài thiếu, Nguyên Hi Đế cũng không có khả năng lập tức xây dựng Tường Học ở mỗi thôn trấn, chỉ là căn cứ vào số lượng dân cư mà các nơi đăng báo, lựa chọn một vài khu vực có nhân số nhiều nhất xây dựng Tường Học trước, nếu có hiệu quả rõ ràng sẽ chọn ra một nhóm sĩ từ khoa cử đi Tường Học làm phu tử, ba năm khảo hạch một lần, người ưu tú có thể trực tiếp thăng lên quan ngũ phẩm.
Đừng xem thường chức quan ngũ phẩm này, Cố Hoài Chi mở một đường máu đoạt được Trạng Nguyên từ đông đảo thiên tài mới chỉ được phong chức quan lục phẩm. Để tấn chức ở quan trường cũng rất phức tạp, rất nhiều sĩ tử nhà nghèo khả năng cả đời cũng không thể bước thêm một bước nữa. Trước mắt có cơ hội đi Tường Học dạy học này, ba năm đổi một lấy một chức quan cao hơn hai, ba cấp, tính thế nào cũng là bọn họ kiếm lời.
Đương nhiên, thế gia cũng không ý kiến gì với đề nghị này. Dù sao đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không có khả năng bỏ xuống kiêu ngạo chạy xuống dưới dạy học tiện dân hương dã. Hiện tại có người chủ động ôm lấy chuyện này, thế gia cũng chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Cố Hoài Chi cảm thấy ý tưởng này của Nguyên Hi Đế rất vượt thời đại, đây còn không phải giáo viên tình nguyện sao? Đổi thành nhân viên công vụ, đại khái chính là có lý lịch chủ động đi Tây Tạng hỗ trợ, là một công cụ sắc bén để kiếm thêm điểm.
Nguyên Hi Đế nghe thấy cảm khái của Cố Hoài Chi, nhịn không được trêu chọc nói: "Nếu ngươi cảm thấy ý tưởng này của trẫm không tồi, không bằng cũng đi Tường Học làm phu tử thử xem? Trạng Nguyên lang tự mình giảng bài, e rằng ngạch cửa Tường Học phải bị đạp vỡ!"
Lời này giống như mình là cô nương chưa gả bị bà mối đạp vỡ ngạch cửa vậy? Cố Hoài Chi âm thầm phun tào trình độ văn hóa của Nguyên Hi Đế một phen, trên mặt lại rất thành khẩn mà mở miệng nói: "Thần cũng muốn đi, nhưng thê tử thần có thai trong người, đây là đứa bé đầu tiên củ thần, nếu không tận mắt nhìn thấy nó sinh ra, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tiếc nuối. Làm phu tử thì khi nào cũng có thể đi, nhưng bỏ lỡ lúc hài tử sinh ra lại là tiếc nuối cả đời."
Đánh chết Nguyên Hi Đế cũng không thể nghĩ đến Cố Hoài Chi sẽ tìm lý do như vậy để cự tuyệt đi Tường Học. Nguyên Hi Đế nghe đã cảm thấy răng đau, một lời khó nói hết nhìn Cố Hoài Chi, gian nan nói: "Nếu ái khanh không muốn đi thì nói thẳng là được, không cần ...... Nhi nữ tình trường như vậy."
Động cái là treo thê nhi bên miệng, tư thái như tiểu nữ nhi, khí khái nam tử của ngươi đâu? Đại quê mùa như Nguyên Hi Đế tỏ vẻ không thể lý giải tư duy này của Cố Hoài Chi.
Trăm triệu không nghĩ tới, Cố Hoài Chi còn có thể biểu hiện càng buồn nôn, nghiêm trang mà trả lời: "Hồi bệ hạ, đây đều là lời từ đáy lòng của thần."
Được rồi, ngươi thắng. Nguyên Hi Đế bại lui, không trêu chọc Cố Hoài Chi nữa, sợ Cố Hoài Chi vừa mở miệng lại cho hắn ăn cẩu lương.
Nguyên Hi Đế có cả một hậu cung chú định không thể lý giải hành vi buồn nôn của Cố Hoài Chi với thê tử, nhưng cẩn thận hồi tưởng biểu tình của Cố Hoài Chi khi nói những lời này, Nguyên Hi Đế lại cảm thấy dường nhi mình đã bỏ lỡ một ít tình cảm tốt đẹp, nhịn không được đi đến tẩm cung của Hoàng Hậu, cẩn thận đánh giá Hoàng Hậu hồi lâu mới thở dài nói: "Ngươi và ta làm phu thê nhiều năm, ngươi ở bên ta chịu không ít đau khổ, bất tri bất giác, đã qua hơn nửa đời người."
Hoàng Hậu cũng cảm khái vạn ngàn, tuy Nguyên Hi Đế tôn trọng nàng, nhưng hậu cung lại không ngừng thêm người, rốt cuộc cảm tình đã không bằng lúc trước. Cũng may địa vị Thái Tử củng cố, Hoàng Hậu cũng không cần đi tranh đoạt sủng ái của Nguyên Hi Đế, có nhi tử là Thái Tử cùng Phúc Vương, Hoàng Hậu đã có thể đứng thực thẳng. Nhưng như vậy cũng không đại biểu Hoàng Hậu không chơ mong Nguyên Hi Đế quan tâm, nghe thấy cảm khái xuất phát từ đáy lòng của Nguyên Hi Đế, Hoàng Hậu không khỏi cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, lúc trước thiếp gả cho bệ hạ, sao có thể nghĩ đến mình sẽ mẫu nghi thiên hạ? Bệ hạ nói thiếp thân đi theo ngài chịu khổ là nói quá lời. Loại khổ này, biết bao nhiêu người muốn chịu cũng không có cơ hội kìa!"
Nguyên Hi Đế cười ha ha, thuận miệng phun tào Cố Hoài Chi với Hoàng Hậu, còn tìm kiếm đồng cảm từ Hoàng Hậu, "Tử Đồng ngươi nói xem Cố Hoài Chi này có phải quá mức nhi nữ tình trường hay không?"
Hoàng Hậu lại có bất đồng ý kiến, nhẹ giọng nói những gian gian và thống khổ lúc trước khi mình mang thai, lại cảm thán nói: "Bệ hạ nói hắn sa vào nhi nữ tình trường, lại không biết trong lòng hắn lại cảm thấy ngọt ngào thì sao. Đối với chuyện nhà, chỉ cần không chậm trễ đại sự, chúng ta chúc phúc vài câu là được."
"Ai nói không chậm trễ đại sự? Hắn dùng chuyện này làm cớ không đi Tường Học, chẳng lẽ không xem như chậm trễ đại sự?"
"Bệ hạ thật sự muốn phóng Cố Hoài Chi xuống Tường Học làm phu tử sao?" Làm phu thê nhiều năm, Hoàng Hậu đã sớm xem thấu dụng ý của Nguyên Hi Đế, nhẹ giọng cười nói, "Bệ hạ cũng chỉ muốn trêu chọc hắn vài câu thôi, lại oán giận làm gì? Nếu thê tử hắn có thai, thiếp thân thưởng vài món đồ vật xuống, thể hiện sự coi trọng của bệ hạ đối với hắn, như thế nào?"
Nguyên Hi Đế hừ lạnh một tiếng, "Đúng là để hắn được lợi."
Hoàng Hậu bật cười, người ta bảo càng lớn tuổi thì càng giống trẻ con, Nguyên Hi Đế lớn tuổi nên lộ chút không nói lý của hài đồng. Có điều, nàng cũng không dám chậm trễ, đừng nhìn ngoài miệng Nguyên Hi Đế ghét bỏ Cố Hoài Chi, nhưng Hoàng Hậu biết trong lòng Nguyên Hi Đế rất coi trọng Cố Hoài Chi. Tựa như lúc trước Nguyên Hi Đế luôn ghét bỏ Thái Tử vậy, ngoài miệng ghét bỏ nhưng trên thực tế đi chỗ nào cũng mang theo hắn, tự mình dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên, lại mời danh sư cho hắn, hao hết khổ tâm mới dạy ra một Thái Tử văn võ toàn tài như bây giờ. Nguyên Hi Đế tới tìm nàng oán giận Cố Hoài Chi, trên thực tế là muốn nàng cho thê tử Cố Hoài Chi nhiều thể diện hơn thôi. Chuyện nữ quyến từ nữ quyến giải quyết, cho nên Hoàng Hậu mới có thể thuận thế ban cho Từ Thanh Y một ít đồ bổ.
Mấy chuyện phức tạp giữa đế hậu, Cố Hoài Chi cùng Từ Thanh Y tự nhiên không biết. Bất quá hai người bọn họ lại kiếm được một bút, Hoàng Hậu cũng là phái hành động, Nguyên Hi Đế vừa đi, Hoàng Hậu đã sai người cầm lễ vật xuất cung đến Cố phủ, nói là nghe nói Từ Thanh Y có thai, riêng ban cho đồ bổ.
Nói thật, mấy thứ Hoàng Hậu đưa ở trong mắt Cố Hoài Chi cùng Từ Thanh Y vốn nhìn quen thứ tốt cũng không có gì đặc biệt, tuy nhiên là bởi vì Hoàng Hậu ban thưởng nên vạn phần có thể diện.
Từ Thanh Y còn kỳ quái, "Hoàng Hậu ở trong thâm cung, sao sẽ biết chuyện ta có thai?"
Chẳng lẽ chuyện mình mang thai, toàn kinh thành đều đã biết?
Cố Hoài Chi ho nhẹ một tiếng, cũng không dám nói mình tú ân ái một đợt ở trước mặt Nguyên Hi Đế, chỉ nói: "Có lẽ đây là ban thưởng của việc ta ra chủ ý cho bệ hạ lần trước, bệ hạ không tiện thưởng ta, nên mới mượn tay Hoàng Hậu ban thưởng cho nàng. Chúng ta là phu thê một thể, cho ai đều giống nhau."
Từ Thanh Y hồ nghi nhìn Cố Hoài Chi cảm thấy Cố Hoài Chi giống như có chuyện gạt nàng, nhưng nàng thích sự thân cận trong lời nói của Cố Hoài Chi với nàng, phu thê hai người tuy hai mà một, lời nói bất giác nói ra mới là lời thiệt tình, Từ Thanh Y trong lòng ngọt ngào, cũng không tiếp tục truy vấn.
Nếu đã có kế hoạch đại khái, Nguyên Hi Đế cũng không kéo thời gian, xách sĩ tử phạm tội lúc trước ra, đơn giản thô bạo sung quân toàn bộ bọn họ đến nơi nghèo khổ để bọn họ vì sự nghiệp giáo dục của Tề Triều mà cống hiến.
Đám sĩ tử này nghe nói ngọn nguồn mình có thể khôi phục xong, một đám đối với Cố Hoài Chi cảm kích rơi nước mắt, muốn tự đến Cố phủ nói lời cảm tạ, lại sợ thân mình mang tội làm bẩn đất thanh quý của người ta, đào rỗng của cải nhờ người tặng một phần hậu lễ cho Cố Hoài Chi cũng kèm theo một phong thư, từng câu từng chữ đều lộ ra cảm kích từ tận đáy lòng với Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi thu tin, nhìn lễ vật kia lại cảm thấy nóng bỏng tay. Tuy rằng không phải thứ tốt gì, nhưng Cố Hoài Chi biết đây khẳng định đã là đồ vật tốt nhất mà bọn họ có thể lấy ra. Trực tiếp lui về không khỏi tổn thương tình cảm của đối phương, Cố Hoài Chi suy ghĩ, dứt khoát tặng lại cho đối phương một ít giấy Tuyên Thành tốt nhất cùng ngân lượng, đồng dạng kèm theo một phong thư, nói ở nông thôn dạy học không dễ, những ngân lượng này chỉ là một phần tâm ý của hắn, thỉnh đối phương ngàn vạn đừng chối từ.
Không thể không nói, thủ đoạn này của Cố Hoài Chi thật sự làm người thuyết phục. Dáng vẻ này càng khiến đám sĩ tử nhà nghèo hổ thẹn không bằng, sôi nổi cảm thán, "Cố thị quả nhiên không hổ là ngàn năm thế gia, giáo dưỡng ra con cháu khiêm tốn lại nhân nghĩa. Ngàn năm nội tình của sĩ tộc xác thật là thứ con cháu nhà nghèo chúng ta không thể bằng được."
Danh vọng của thế gia cọ cọ tăng lên, Cố Hoài Chi thường xuyên bị người khen, hiện tại sĩ tử nhà nghèo cùng thổi hắn, hắn cũng không có cảm giác. Nhưng Phùng Khắc Kỷ lại nhìn không thuận mắt, cảm thấy đám sĩ tử nhà nghèo này đúng là kiến thức hạn hẹp, được một chút chỗ tốt đã bắt đầu nịnh nọt, thật là nhục văn nhã.
Đối với hành vi xoát danh vọng cho thế gia của Cố Hoài Chi khiến người luôn lấy mục tiêu là chèn ép lực lượng của thế gia như Phùng Khắc Kỷ không quen nhìn, nhịn hồi lâu vẫn không nhịn xuống trào phúng Cố Hoài Chi, "Tùy tay dùng ơn huệ nhỏ đã làm đối phương cảm động đến rơi nước mắt, nói vậy chắc hiện tại ngươi cảm thấy rất đắc ý phải không?"
Cố Hoài Chi khó hiểu, chính mình thì có thể đắc ý cái gì? Suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Phùng Khắc Kỷ xong, Cố Hoài Chi cố ý kinh ngạc nói: "Vãn bối thì có gì phải đắc ý? Người khen ta còn ít sao? Trước mắt chẳng qua là thay đổi một đám người khác khen ta mà thôi, vì sao ta phải đắc ý?"
Phùng Khắc Kỷ lại lần nữa nghẹn khuất, trong lòng cũng buồn bực, thật là kỳ quái, vì sao chỉ cần mình gặp phải tiểu tử này thì không lúc nào có thể chiếm thượng phong chứ?
Phùng Khắc Kỷ không cam lòng còn đang muốn tiếp tục mắng Cố Hoài Chi, lại nghe Cố Hoài Chi hỏi hắn, "Phùng đại nhân biết trong lòng tổ phụ ta tôn sùng vị xuất thân nhà nghèo nào nhất không?"
Phùng Khắc Kỷ lập tức căng thẳng, dùng biểu tình "Ta căn bản không thèm để ý, xem ở việc ngươi muốn nói cho ta, ta có thể miễn cưỡng nghe một chút" nhìn Cố Hoài Chi, ngữ khí nghiêm túc không ít, "Không biết."
Cố Hoài Chi cũng không úp úp mở mở, nghiêm mặt nói: "Thừa Tướng tiền triều, Từ Quý Lăng."
"Quả nhiên là hắn, Từ Công đảm đương nổi xưng hô vinh quang của nhà nghèo."
"Vậy đại nhân có biết ngươi và Từ Công chênh lệch ở đâu không?"
Phùng Khắc Kỷ nháy mắt nhìn về phía Cố Hoài Chi, mắt sáng như đuốc, "Chuyện ta cũng không biết, ngươi có thể nhìn ra sao?"
"Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, đại nhân cẩn thận nghe ta nói xong lại mở miệng cũng không muộn." Cố Hoài Chi phong độ nhẹ nhàng như cũ, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười tiêu chuẩn, bình tĩnh mà nhìn Phùng Khắc Kỷ thần kinh căng chặt.
Phùng Khắc Kỷ hừ lạnh một tiếng, "Ta đúng là muốn nghe xem ngươi có thể nói ra thứ gì!"
Cố Hoài Chi ngữ khí nhàn nhạt, lời nói lại thẳng cắm thẳng trái tim Phùng Khắc Kỷ, "Bởi vì Từ Công nhìn nhận vấn đề công chính hơn đại nhân."
"Ngươi đang chỉ trích bản quan xử sự bất công?"
"Chẳng lẽ đại nhân không muốn thừa nhận, trong lòng ngươi có thành kiến với sĩ tộc sao?"
Phùng Khắc Kỷ dậm chân, "Đó chỉ là cảm xúc của ta, vẫn chưa vì chuyện tư mà chẫm trễ việc công!"
"Từ Công sẽ không như vậy." Cố Hoài Chi bình tĩnh giảng đạo lý với Phùng Khắc Kỷ, "Đại nhân từng bị sĩ tộc xem thường không ít, trải qua nhấp nhô, cho nên trong lòng có hận ý với sĩ tộc, vãn bối có thể lý giải tâm tình của đại nhân. Nhưng đại nhân lại luôn dùng cái nhìn xấu xa nhất để nghiền ngẫm sĩ tộc, vốn là không công bằng. Trong sĩ tộc có bại hoại, nhưng nhà nghèo cũng không hoàn toàn tốt. Lúc trước tuôn ra án gồm thâu thổ địa đã chứng thực điểm này. Nếu đại nhân còn tiếp tục dùng thành kiến như vậy đối đãi sĩ tộc, thứ cho vãn bối nói thẳng, suốt cuộc đời này sợ là đại nhân đều không thể đạt tới cảnh giới của Từ Công."
Vừa dứt lời, Phùng Khắc Kỷ gắt gao trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, tựa hồ muốn nhìn ra một cái động trên người Cố Hoài Chi. Cố Hoài Chi không chút nào yếu thế, đúng lý hợp tình nhìn Phùng Khắc Kỷ, dùng ánh mắt tỏ vẻ lời này của mình không có gì sai, có tật xấu là Phùng Khắc Kỷ.
Liên tiếp bị Phùng Khắc Kỷ nhằm vào, Cố Hoài Chi cũng phiền. Hơn nữa nếu thoái nhượng mãi sẽ chỉ khiến người cho rằng hắn là một quả hồng mềm, ngược lại ném thể diện Cố gia. Lúc trước Phùng Khắc Kỷ gây sự, Cố Hoài Chi đã cho hắn mấy cái đinh mềm, vốn tưởng rằng hắn sẽ không tiếp tục gây sự nữa, không nghĩ tới người này luôn nhìn chằm chằm Cố Hoài Chi không bỏ. Một khi đã như vậy, Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể tàn nhẫn.
Hai người giằng co một lúc lâu, Phùng Khắc Kỷ chật vật quay đầu đi, ngữ khí gian nan nói: "Là ta để tâm vào chuyện vụn vặt."
Dứt lời, Phùng Khắc Kỷ lấy tay áo che mặt, vội vàng rời đi.
Lần thứ hai Cố Hoài Chi đối đầu với Phùng Khắc Kỷ, Cố Hoài Chi thắng tuyệt đối.
---
Cuối cùng Phùng Khắc Kỳ cũng bị mắng!!!