Chương Trịnh thị
Sau khi Cố Hoài Chi bước vào quan trường, Cố Huyền đưa một bộ phận tình báo trong tay cho hắn. Chuyện Trịnh thị vào kinh vốn dĩ không liên quan gì đến Cố thị nhưng suy xét đến thân thế của Từ Thanh Y, Cố Hoài Chi vẫn phân một tia chú ý cho Trịnh thị.
Lần này vào kinh xem như dòng chính hiện giờ của Trịnh thị, tuy nói là dòng chính, nhưng cũng chỉ là mặt mũi bên ngoài, rốt cuộc dòng chính thật sự của Trịnh thị còn sống trên đời này cũng chỉ có Từ Thanh Y, còn là họ Từ.
Làm Cố Hoài Chi ngoài ý muốn là, dòng dõi của Từ Thị đời này thế nhưng chỉ một con trai độc nhất, gọi là Trịnh Văn Tương, nghe nói người này cũng là thông tuệ hơn người cũng khá nổi danh ở địa phương, lớn lên cũng cực kỳ anh tuấn, có thể so với Cố Hoài Chi ở Vân Châu năm đó. Tuổi cũng cũng chỉ lớn hơn Cố Hoài Chi một tuổi.
Cố Hoài Chi không khỏi trầm mặc, thời buổi này thiên tài không đáng giá tiền như vậy sao, tùy tùy tiện tiện xuát hiện?
Đây là sự hiểu lầm trong suy nghĩ của Cố Hoài Chi, thời đại nào cũng không thiếu thiên tài, đời sau cũng có rất nhiều thần đồng, đại học còn có lớp thiếu niên, hoàn toàn chính là chỉ số thông minh áp chế trời sinh. Cố Hoài Chi có thể gặp gỡ một đống thiên tài ở xã hội phong kiến đầy đất thất học thuần túy là bởi vì hắn vốn dĩ thuộc vòng đỉnh cấp quyền quý, tự thân cũng là thiên tài. Đại lão đều chơi với đại lão, người có thể vào mắt đại lão đều có chút ít bản lĩnh, người thường ngay cả tư cách bước vào thư phòng của Cố Hoài Chi cũng không có.
Trực giác như thần của Cố Hoài Chi sau bao năm tung hoành thương trường lại lần nữa phát huy tác dụng, liệt Trịnh Văn Tương vào danh sách nhân vật cần trọng điểm chú ý.
Người càng coi trọng Trịnh Văn Tương, tự nhiên là Phạm Đình đời trước chết trong tay Trịnh Văn Tương. Vị này vừa nghe thấy tin tức Trịnh thị vào kinh, vẻ mặt biên sắc đánh nghiêng chén trà.
Trên thực tế, nếu không phải Trịnh Văn Tương cho Phạm Đình áp lực tâm lý quá lớn, lúc trước Phạm Đình cũng sẽ không tung tin đồn vừa hại người lại chẳng ích ta sau khi nghe được việc hôn nhân của Cố Hoài Chi và Từ Thanh Y.
Quyển sách nhỏ trong lòng Cố Hoài cũng nhớ kỹ Phạm Đình, sai người chú ý Trịnh Văn Tương thế nhưng còn có thu hoạch ngoài ý muốn, nói là Phạm gia cũng có một cổ thế lực hỏi thăm tin tức của Trịnh Văn Tương. Lòng hiếu kỳ của Cố Hoài Chi nổi lên, tiếp tục điều động nhân thủ trong tay đi tra con đường này của Phạm gia. Kết quả tự nhiên không cần nhiều lời, Cố Hoài Chi là gia chủ tương lai của Cố thị, trong tay nắm giữ năng lượng sao có thể thua kém một nữ quyến như Phạm Đình? Giống lúc trước Từ Tích tra lời đồn đãi, động tác nhỏ của Phạm Đình đồng dạng bị Cố Hoài Chi tra xét cái rõ ràng.
Làm Cố Hoài Chi càng cảm thấy hứng thú là, từ bên ngoài xem ra Trịnh thị nhiều năm chưa vào kinh, Phạm Đình hẳn là không biết Trịnh Văn Tương mới đúng, kết quả nàng rõ ràng hướng về phía Trịnh Văn Tương, còn cố ý muốn hố Trịnh Văn Tương, đúng là thú vị.
Rốt cuộc có thù oán gì?
Cố Hoài Chi cẩn thận cân nhắc, vừa vặn hắn cũng muốn thăm dò mục đích chuyến này của Trịnh thị, cũng không ngăn cản Phạm Đình, ngược lại sai người lén lút quaitj gió thêm củi. Chuyện đục nước béo có, mượn giao gϊếŧ người thế này, Cố Hoài Chi rất quen thuộc, dù sao đến lúc đó cũng là hai nhà Trịnh Phạm chém nhau, liên quan gì đến Cố thị đâu?
Cố Hoài Chi lương tâm nói vứt ta vứt, đối với chuyện này chẳng những không cảm thấy áy náy, ngược lại còn thấy vui vẻ.
Hố đã đào tốt, chỉ chờ con mồi nhảy vào thôi.
Tốt xấu cũng là thế gia, tuy Trịnh thị lâu chưa vào kinh, nhưng vẫn còn nhân mạch mà thế hệ trước lưu lại. Nghiêm túc tính lên, thế gia đại tộc cơ bản đều có kết thân, ngày Trịnh thị đến kinh thành, thế gia trong kinh ngại với tình cảm, cũng làm người chuẩn bị lễ vật chờ ở cửa thành chúc mừng bọn họ.
Hôm ấy Cố Hoài Chi còn phải đi làm, vẫn chưa đi gặp Trịnh Văn Tương khiến hắn có trực giác cần chú ý.
Có điều giữa người với người thật sự tồn tại duyên phận, ngày hôm sau Cố Hoài Chi gặp được Trịnh Văn Tương- người vừa vào kinh thành ngày đầu tiên đã duwajj vào khuôn mặt thu gom một đống fan.
Ừm... Vị này rất có đặc sắc, Cố Hoài Chi lần đầu thấy Trịnh Văn Tương cảm thấy vị này nếu sinh ở đời sau, đại khái chính là kiểu nam chủ tà mị cuồng quyến khiến người mê muội. Tuy nhiên không thể không nói, loại khí chất nửa chính nửa tà này của Trịnh Văn Tương rất lóa mắt, giống như cây nấm màu sắc sặc sỡ nậy, tuy rằng biết nó có độc, nhưng luôn có người không khống chế được muốn hái nó. Không hổ là người vừa vào kinh ngày đầu tiên đã có thể dựa vào khuôn mặt dẫn phát oanh động.
Trịnh Văn Tương hiển nhiên đã làm công khóa, vừa thấy Cố Hoài Chi, Trịnh Văn Tương liền cười chắp tay kêu một tiếng, "Cố huynh, Từ huynh."
Lễ tiết thật ra không kém, chỉ là biểu tình lười biếng, phảng phất ngay sau đó sẽ thành cá mặn, đối lập hoàn toàn với Từ Huy vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi treo lên tươi cười tiêu chuẩn, đang muốn khách sáo vài câu thì nghe thấy đối phương không chút khách khí mở miệng nói: "Tương ngộ tức là duyên, ta vừa tới kinh thành, hai mắt bôi đen, nếu đụng phải, ba nhà chúng ta cũng có chút sâu xa, không bằng ngồi xuống uống ly trà, mong nhị vị đề điểm ta nhiều hơn?"
Từ Huy khẽ nhíu mày, cảm thấy người này và hắn không phải cùng một đường. Cố Hoài Chi lại không cẩn thận suy nghĩ nhiều, Tương "ba nhà rất có sâu xa" trong miệng Trịnh Văn rốt cuộc là có tâm hay là vô tình?
Cẩn thận đề phòng, Cố Hoài Chi khách khí đồng ý lời mời của Trịnh Văn Tương, ba người chọn trà lâu ngồi xuống nói chuyện, Trịnh Văn Tương rất có chú ý, khi ngồi xuống, gã sai vặt đã thuần thục dải đệm lên ghế, lại lấy ra một bộ trà cụ tinh tế nhỏ xinh đặt lên bàn. Khóe mắt Cố Hoài Chi hơi giật, trực tiếp bỏ qua những cái này bắt đầu nói chuyện với Trịnh Văn Tương, ra ngoài Cố Hoài Chi dự kiến, Trịnh Văn Tương cảm giác không đứng đắn giống Cố Quyết kỳ thật miệng rất chặt, am hiểu nói chuyện quanh co, kinh nghiệm đánh Thái Cực của Cố Hoài Chi cũng không ít thế nhưng Trịnh Văn Tương lại có thể nói chuyện không rơi hạ phong với Cố Hoài Chi, hai bên không ai lấy được tin tức hữu dụng từ trong miệng đối phương.
Từ Huy vốn ít nói, thấy Cố Hoài Chi cùng Trịnh Văn Tương âm thầm giao phong, Từ Huy càng thêm trầm mặc, chỉ xem mình thành quần chúng, trong lòng yên lặng ghi nhớ lời nói khách sáo của hai người, cảm thấy mình cũng có thể học một chút.
Thời gian uống trà cũng đủ để Cố Hoài Chi xác nhận Trịnh Văn Tương là một lão bánh quẩy.
Vấn đề là, tuổi tác vị này cũng không lớn, vì sao không sớm vào kinh, trực tiếp tham gia khoa cử? Hiện tại lại không làm tiến cử như trước, nếu Trịnh Văn Tương muốn làm quan, chẳng sợ thuận lợi khoa cử thì nhanh nhất cũng phải mất bốn năm. Như vậy không phải lãng phí thời gian sao?
Trịnh Văn Tương nghe xong vấn đề này, biểu tình có chút không được tự nhiên, gian nan nói: "Ta... có bệnh sạch sẽ, nghe nói khoa khảo muốn ở trường thi suốt ngày..."
Đến, Cố Hoài Chi đã hiểu, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nên chịu không nổi. Cố Hoài Chi hồi tưởng hoàn cảnh trường thi một chút, cảm thấy lấy mức độ bệnh sạch sẽ của Trịnh Văn Tương chỉ sợ vừa tiến vào trường thi, chưa kịp phát bài thi đã có thể bỏ khảo.
Đây thật đúng là chuyện xưa bi thương. Cố Hoài Chi không khỏi đồng tình nhìn Trịnh Văn Tương. Ngay cả Từ Huy không thích Trịnh Văn Tương đều cảm thấy người này có chút đáng thương.
Trịnh Văn Tương lại rất thoáng, "Đến lúc đó quyên cái quan là được, dù sao tài học của ta cũng không phải giả, luôn sẽ có ngày có thể thi triển."
Trịnh gia yên lặng nhiều năm rốt cuộc vào kinh, khẳng định sẽ không mặc kệ nhân mạch lúc trướ. Sau khi thu thập thỏa đáng, Trịnh gia bắt đầu hạ bái thiếp cho các nhà, mời bọn họ đi Trịnh phủ mở thơ hội.
Việc giao tế thế này tự nhiên Cố Hoài Chi cũng sẽ trình diện. Trịnh phu nhân hạ bái thiếp cho nữ quyến, ba chị em dâu Vương thị cũng mang theo Cố Chước Hoa lại đây.
Nếu mời nữ quyến thì nghĩa là các nữ quyến khác cũng sẽ đến.
Ánh mắt Cố Hoài Chi khẽ động, thấy Từ Thanh Y đi phía sau Từ Huy, gót sen nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới..
Cố Hoài Chi cười nhìn Từ Thanh Y. Mọi người đều biết Cố Hoài Chi đã đi Từ phủ cầu hôn, thấy hành vi này của Cố Hoài Chi, sôi nổi cười thầm, chỉ nói là thiếu niên lang quân tình đậu sơ khai.
Từ Huy đã thói quen hành vi ngẫu nhiên khiêu thoát của Cố Hoài Chi, thấp giọng dặn dò Cố Hoài Chi, "Rụt rè chút, đừng lại kêu ta Ngũ ca trước mặt mọi người."
Cố Hoài Chi nhỏ giọng nói: "Ai muốn kêu ngươi là Ngũ ca? Tự mình đa tình. Ta kêu tức phụ của ta thì liên quan gì đến ngươi?"
Từ Huy:???
Ngươi lặp lại lần nữa! Ta xem ngươi là muốn ăn đánh!
Dưới sự uy hiếm của cậu em vợ, Cố Hoài Chi biết nghe lời phải mà sửa miệng, "Gần đây biểu muội khỏe không?"
Từ Thanh Y càng thêm thói quen tính cách của Cố Hoài Chi, lúc trước còn sẽ bị Cố Hoài Chi trêu chọc mặt đỏ bừng, hiện giờ Từ Thanh Y thành công thăng cấp, đã có thể bình tĩnh đối mặt với lời nói kinh người của Cố Hoài Chi, còn có thể phản lại vài câu, "Hết thảy mạnh khỏe."
Câu trả lời này khá thỏa đáng, Cố Hoài Chi còn chưa kịp mở miệng đã thấy Từ Thanh Y chớp mắt cười với hắn, trong miệng không tiếng nói ra hai chữ, "Đàn lang."
"Đàn lang" là xưng hô của nữ tử đương thời đối với người trong lòng, nhưng bởi vì hiện tại nam sắc giữa đường, khi Cố Hoài Chi lên phố cũng sẽ thu hoạch vô số thiếng hét chói tai kêu gọi "Đàn lang", tuy từ này không phải quá mức tư mật nhưng vẫn mang theo một tí xíu ái muội.
Cố Hoài Chi trăm triệu không nghĩ tới tốc độ trưởng thành của Từ Thanh Y lại nhanh như vậyu, chẳng những không đỏ mặt còn học phản bác. Cố Hoài Chi không khỏi bóp cổ tay, chỉ cảm thấy dường như chính mình đã bỏ lỡ rất nhiều lạc thú.
Từ Thanh Y phản liêu Cố Hoài Chi một phen lại khôi phục vẻ mặt đoan trang ưu nhã, thấy thế nào đều là quý nữ điển phạm, ngôn hành cử chỉ không góc chết. Chẳng sợ Cố Hoài Chi nói ra nàng vừa mới nói gì, phỏng chừng cũng không có ai tin.
Nghĩ như vậy, Cố Hoài Chi không khỏi sửng sốt, hừm, điểm này của cô nương này giống hệt chính mình, trình độ ngụy trang có thể!
Tuy nhiên, tâm tình tốt đẹp của Cố Hoài Chi cũng không duy trì được bao lâu, người Phạm gia tới, Phạm Đình cũng có mặt.
Thấy Phạm Đình, ánh mắt Cố Hoài Chi cùng Từ Huy đều lạnh xuống, tươi cười của Từ Thanh Y cũng lộ ra một cổ lạnh lẽo, Phạm Đình vốn còn nghĩ tới lôi kéo làm quen với Từ Thanh Y, vừa thấy biểu tình này của Từ Thanh Y, nghĩ lại sựu trắc trở khi nàng đưa thiếp mời cho Từ Thanh Y trong khoảng thời gian này, trong lòng Phạm Đình cứng lại: Chẳng lẽ nàng đã biết chuyện lời đòn đãi lúc trước?
Trịnh Văn Tương cách đó không xa vẫn luôn chú ý hai nhà Cố Từ, cảm nhận được sóng ngầm kích động từ chỗ đám người Cố Hoài Chi, ánh mắt Trịnh Văn Tương đảo qua hai người Từ Thanh Y cùng Phạm Đình, hơi rũ mắt, khóe miệng cười nhạt.