Chương : Gợn sóng
Cố Hoài Chi vẫn là lần đầu tiên ở thời đại này gặp phải người tự tin bạo lều như Tần Vũ, rốt cuộc mọi người ở thời buổi này đều rất khiêm tốn, Cố Huyền là một tôn đại Phật lớn như vậy, khi người khác khen hắn, chẳng sợ trong lòng hắn lại tự đắc, ngoài miệng còn sẽ khiêm tốn vài câu.
Tần Vũ lại không giống nhau, người khác không khen hắn không quan hệ, chính hắn vén tay áo tự lên, còn thật dám nói, ngay cả Thương Ưởng cũng bị dọn ra.
Cố Hoài Chi nghe xong cũng chỉ có thể lộ ra mìm cười xấu hổ mà không mất lễ phép, nói thật, tư tưởng của Tần Vũ xác thật tư tưởng siêu việt thời đại, vấn đề là, hắn lại lợi hại như thế nào, so với Thương Ưởng, vẫn là có khoảng cách.
Chẳng sợ Võ Đế trục xuất độc tôn học thuật của bách gia nho gia, pháp gia tư tưởng kỳ thật cũng có thể cùng Nho gia thoáng chống lại. Loạn thế pháp gia thịnh thế Nho gia đã thành cam chịu, thậm chí có người cho rằng, thịnh thế khởi xướng Nho gia, ý nghĩa nào đó có lợi là pháp cốt nho da.
Dù sao mặc kệ nói như thế nào, chỉ xem thành tự, Thương Ưởng tuyệt đối ném Tần Vũ một đoạn.
Ngay cả Cố Quyết luôn luôn cuồng vọng, đều nhịn không được phun tào với Cố Hoài Chi, "Lấy chính mình so sánh với Thương Ưởng, rốt cuộc là ai cho hắn dũng khí?"
Cố Hoài Chi nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau một lúc lâu mới nói: "Đại khái vẫn là quá tuổi trẻ đi."
Cố Quyết:???
Ngươi là một thiếu niên mười lăm tuổi nói một trung niên đại thúc tuổi quá tuổi trẻ? Ngươi đầu óc có bệnh đi?
Cố Hoài Chi kỳ thật có thể lý giải tâm tình của Tần Vũ, đời trước khi công ty nhận người, Cố Hoài Chi từng nghe người của bộ phận nhân sự nói có một ít sinh viên mới tốt nghiệp thật là khuyết thiếu xã hội đòn hiểm, cái gì cũng thiếu chỉ là không thiếu tự tin, cảm thấy chính mình chính là nhãi con ngưu bức nhất trên đời, ở trong mắt hắn những người khác đều là rác rưởi. Còn khiến cho không ít người cộng minh, Cố Hoài Chi cứ vậy nghe được sự tích kỳ ba này.
Biểu hiện này của Tần Vũ, nói trắng ra là chính là cậy tài khinh người, cảm thấy chính mình là không xuất thế thiên tài, lại bị Cố Hoài Chi kíƈɦ ŧɦíƈɦ một phen, tác phong hành sự càng thêm cực đoan.
Trùng hợp chính là, điều này lại hợp khẩu vị Lương Túc
Cố Hoài Chi lại nhịn không được hoảng hốt một hồi, đỉnh đầu hắc tuyến hỏi Cố Huyền, "Đây không phải là ông cậu chỉ điểm hắn nói đấy chứ?"
Cố Huyền cũng không nghĩ tới Tần Vũ dám nói như vậy, bất quá nghĩ đến tính cách của Lương Túc, biểu tình Cố Huyền cũng dần dần vi diệu lên, trầm ngâm một lát mới trả lời: "Có lẽ đi. Lương Túc người này, là người thẳng tính, không kiên nhẫn nghe người khác nói loanh quanh lòng vòng. Tần Vũ to gan như vậy, nói chuyện lại trực tiếp, thật đúng là hợp tính Lương Túc."
Đến nỗi Tần Vũ khoác lác bản thân quá to gan? Lương Túc chính là người có thể xử lý hoàng đế tự mình đăng cơ, chẳng lẽ gan hắn lại không lớn? Hơn nữa, bình thường người có bản lĩnh lớn đa phần đều khiêm tốn, Tần Vũ dám khoác lác mình như vậy, khẳng định là có chút tài hoa, ít nhất nếu so tài học cũng có thể treo lên đánh một đống người, bằng không hắn dám cuồng như vậy? Văn nhân luôn rất cần thể diện.
Cố Hoài Chi thương thảo với Cố Huyền một hồi sau đó nhạy bén ngửi thấy mùi âm mưu trong vụ này.
Loại thủ đoạn này, đúng là giống với bút tích của Từ Đạo Hoành.
Quan điểm này được đến nhận đồng từ Cố Huyền, Cố Hoài Chi lập tức nhẹ nhàng thở ra, điểm tán cho ông cậu mình, sau đó quyết định ngồi ăn dưa xem Kinh Thành trình diễn, "Ông cậu thật lợi hại, lúc này trong Kinh sẽ có nhiều người đau đầu."
Một lời trúng đích.
--
Giống như lúc trước Cố Hoài Chi phân tích qua, Lương Túc đã xưng đế, những người khác chẳng sợ có một vạn cái không muốn, một khi Lương Túc cường ngạnh lên, cũng phải tạm thời né tránh mà nghe hắn.
Ai bảo trong tay hắn có binh đâu?
Thời buổi này, ai có binh thì người đó là lão đại, tính tình Lương Túc nóng nảy, ngươi không nghe, ta liền đánh đến khi nào ngươi nghe lời mới thôi.
Cho nên ở Kinh Thành bên kia, chẳng sợ những người khác sắp phẫn nộ lên đến tận trời thì Lương Túc vẫn đỉnh áp lực làm Tần Vũ bắt đầu sửa chế.
--
Nhưng các thế gia cũng không phải ăn chay, được thôi, thổ địa nhập vào của công không thành vấn đề, chỗ đất ở kinh thành này đều cho ngươi; không mua bán nô tỳ cũng có thể, dù sao hiện tại cũng đủ dùng. Vấn đề là tuyệt đại đa số ruộng đất của mọi người đều ở địa bàn của Triệu Ký, mọi người cũng rất vui vẻ giao chỗ đất đó cho triều đình, nếu Tần Vũ ngươi có năng lực, thì tự đi thu đi.
Ngoài miệng phối hợp nhưng thái độ tiêu cực, còn thường xuyên chế tạo phiền toái cho Tần Vũ.
Tần Vũ có tài hoa không sai, nhưng là văn chương sửa chế của hắn, ngay cả người chưa bước vào quan trường như Cố Hoài Chi cũng có thể nhìn ra có rất nhiều lỗ hổng,chỉ là một thế giới chủ nghĩa lý tưởng không thể thực hiện mà thôi. Đám lão bánh quẩy quan trường ở Kinh Thành có thể không nhìn ra?
Đương nhiên là không có khả năng, phải biết rằng, hiện tại rất nhiều quan viên trong triều đình đều giống Từ Đạo Hoành, đều từ Hưng Triều lưu lại. Khi người Hồ đột kích chống đỡ được, khi Lương Túc công thành bọn họ cũng làm ra phương pháp ứng đối chính xác, chẳng sợ đơn độc xách một một người không có tài văn chương bằng Tần Vũ, nhưng trên quan trường, lại không phải ai tài học cao thì lợi hại.
Tần Vũ vừa mới bước vào xã hội, đã nghênh trận đòn hiểm thứ nhất từ bọn họ.
Lúc này, ngáng chân Tần Vũ không phải tất cả là người thế gia. Quả thật thế gia bị hao tổn nghiêm trọng nhất, vấn đề là còn có không ít quan viên nhà nghèo, cực cực khổ khổ thật vất vả làm quan, có mấy khối thổ địa, thành quả cả đời phấn đấu đều ở chỗ này, nguyên bản tính toán đem gia nghiệp để lại cho con cháu, hiện tại Tần Vũ nhảy ra, nháy mắt cầm thành quả bọn họ phấn đấu nhiều năm đi luôn, ai có thể không tức giận?
Nghiêm túc lại nói tiếp, quan viên nhà nghèo càng đau lòng. Rốt cuộc thế gia vẫn luôn là nằm trên Sổ Công Đức của tổ tông, ruộng đất phần lớn là tổ tiên truyền xuống, tục ngữ nói nhãi con bán gia điền không đau lòng, đối lập với quan viên nhà nghèo vất vả dốc sức làm, thế gia thật đúng là không đau lòng đến mức ấy.
Nhất muốn mắng nương kỳ thật là võ tướng, đem đầu buộc trên lưng quần, lấy tính mạng dựng nghiệp, bị một cái tiểu bạch kiểm vừa mở miệng liền cầm đi, các võ tướng thật muốn đi đào phần mộ tổ tiên nhà Tần Vũ.
Động thái lần này của Lương Túc, có thể nói là đắc tội hết cả triều văn võ.
Lương Túc không biết tệ đoan của sửa chế sao? Hắn đương nhiên biết. Nhưng vấn đề là, hiện tại cũng chỉ có sửa chế mới có thể làm quốc đầy lên, nếu không, Lương Túc từ đâu ra tự tin khai chiến với Triệu Ký?
Quốc khố khi ở Hưng Triều cũng đã bị đào rỗng, Lương Túc mấy năm nay liên tục chinh chiến, bá tánh chịu chiến khổ đã lâu, ngay cả bản thân đều sắp không nuôi sống được, còn lấy cái gì nộp thuế? Không có thu nhập từ thuế, lương thực triều đình từ đâu mà đến? Sửa chế, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ của Lương Túc
Dù sao nếu không đổi chế, Lương Túc không có của cải, Triệu Ký như hổ rình mồi, lúc đánh lên, phần thắng của hắn không lớn. Sửa chế còn có thể đua một phen, chỉ cần binh mã còn ở trong tay Lương Túc, sau khi ấn chết Triệu Ký, bọn quan viên dù có ý kiến gì cũng phải chịu đựng cho hắn!
Những nguyên nhân này đều là Cố Huyền phân tích cho Cố Hoài Chi, Cố Hoài Chi nghe, liên tục gật đầu, cảm thấy quả nhiên nghèo chính là nguyên tội, Lương Túc nghèo, chẳng sợ biết sửa chế có tai hoạ ngầm, vẫn là muốn đánh cuộc một phen.
Nhưng Cố Hoài Chi nghe xong, đột nhiên cảm thấy không đúng, "Mấy năm nay Triệu đánh giặc cũng không ít, vì sao Vân Châu giống như không chịu ảnh hưởng gì? Ngược lại, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt."
Đây thật đúng là vấn đề hay, Cố Huyền mạc danh cười cười, thuận miệng nói: "Lúc trước chiến trường không ở Vân Châu, các bá tánh vẫn chưa chịu nỗi khổ chiến loạn. Mặt khác, Kỳ Đông Vương còn để lại không ít của cải, sứ quân thu hồi Bình Châu cùng Lộ Châu, trên thực tế là kiếm được. Mà Lương Túc, mấy năm trước Hồ Vương tiến công kinh thành, mấy cái Châu phụ cận kinh thành đều bị hắn tai họa không nhẹ, đặc biệt là Thanh Châu, cơ bản xem như phế đi, triều đình còn phải bát lương hướng cứu tế. Lương Túc tiếp nhận một cái cục diện rối rắm, sứ quân bên này còn chưa bị thương nguyên khí, hiện tại khai chiến, sứ quân có ít nhất phần thắng. Nếu không, ngươi cho rằng vì sao Lương Túc nóng vội như vậy?"
Cố Hoài Chi lộ ra suy tư, Cố Huyền thấy thế, cúi đầu uống một ngụm trà nhuận nhuận hầu, nói tiếp: "Ông cậu ngươi mới là không khóe nhất, phỏng chừng hắn nhìn trúng điểm này, nên mới đẩy Tần Vũ ra ngoài, Lương Túc cũng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống."
Nghe tới Lương Túc tựa hồ có điểm thảm. Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, hạ kết luận, "Như thế xem ra, Lương Túc có năng lực đánh thiên hạ, lại không có tài trị quốc. Có thể là soái, cũng có thể là vương, lại không thể trở thành hoàng."
"Đúng vậy." Cố Huyền gật đầu, tán thưởng nhìn Cố Hoài Chi, "Cái gọi là chim khôn lựa cành mà đậu, thời điểm lựa chọn lương mộc, nhất định phải mở to hai mắt thấy rõ ràng, hắn có thể gánh nổi toàn bộ thiên hạ hay không."
Nhiều năm như vậy, Cố Hoài Chi đã dần dần hiểu ra, rất nhiều thời điểm Cố Huyền kỳ thật là nhảy ra khỏi thị giác cá nhân cẩn thận châm chước vấn đề, cuối cùng dùng góc nhìn của thượng đế suy xét, lúc này mới có năng lực khống chế toàn cục.
Cố Hoài Chi đang trong quá trình học tập, đã sờ đến bên cạnh tầng kia, chỉ kém một cái cửa để dột phá là có thể hoàn toàn thăng cấp.
Bất quá nếu nhắc tới vấn đề của cải hai bên, Cố Hoài Chi còn có một cái nghi vấn đa chôn giấu ở trong lòng nhiều năm tính toán hỏi Cố Huyền, xem có đáp án hay không.
Thấy tâm tình Cố Huyền còn rất không tồi, Cố Hoài Chi lặng lẽ dán lại gần, đè thấp thanh âm hỏi: "A công, mấy năm nay, tuy nói triều đình miễn hai năm thuế, nhưng cũng vẫn luôn chuẩn bị chiến tranh, luyện binh lại tốn tiền, nhìn tiêu dùng của bộ khúc trang viên chúng ta cũng thấy được. Sứ quân luyện vạn tinh binh, còn phải phát quân lương cho - vạn binh lính khác, ngựa vũ khí cũng là đồ vật tốn tiền, cẩn thận tính thử, dù bán cả Vân Châu cũng không có nhiều bạc như vậy đi?"
Trước kia Vân Châu là nơi nghèo đến nổi danh, chẳng sợ Triệu Ký biết cách làm giàu, cũng không đến mức lợi hại đến thế này. Những người khác không rõ ràng, Cố Hoài Chi đối với tiêu dùng nuôi tinh binh lại rõ rành rành, đời trước hắn lăn lộn thương trường, đối với con số rất mẫn cảm, hơi tính toán là có thể đoán ra, mấy năm nay Triệu Ký sợ là vẫn luôn lỗ vốn.
Như vậy vấn đề lại tới nữa, Triệu gia lại không phải thế gia, Triệu Ký lại không được Triệu tướng quân sủng ái, cũng không phân gia, sao có thể cho Triệu Ký nhiều bạc?
Của cải của Triệu Ký, chẳng lẽ là từ bầu trời rơi xuống?
Cố Huyền hơi hơi mỉm cười, ý vị thâm trường mà nhìn Cố Hoài Chi, "Đó là bởi vì, bên người sứ quân có Thần Tài a."