“ Tiểu thư, lão phu nhân cho người đến thông báo, bệ hạ đến chơi, thỉnh ngài đi ra ngoài yết kiến” Hồng Trù tiến vào chính phòng, cúi người nhẹ giọng bẩm báo với Lý Tuyền
“ Cái gì? Bệ hạ tới!” Lý Tuyền đang nhấp ngụm trà, nghe nha hoàn bẩm báo xém chút nữa đã phun ra “ Ta muốn thay quần áo, đem bộ y phục tùy giá ra đây”. Nói xong, nàng đứng dậy đến trước bàn trang điểm ngồi xuống. Hồng Miên đem gương đồng điều chỉnh cho vừa tầm mắt của Lý Tuyền, sau đó đứng phía sau, dùng tay nâng nhẹ tóc của nàng.
“Tiểu thư, nô tỳ sẽ búi tóc của người theo kiểu Song loa kế” Mười ngón tay của Hồng Miên linh hoạt xuyên qua làn tóc đen nhánh của chủ tử, chỉ mất ít phút đã búi một kiểu Song loa kế. Lý Tuyền kéo hộp trang sức lại, lấy ra hai kim trâm hình con bướm đưa cho Hồng Miên “ Cài cái này vào đi”
“Vâng!” Hồng Miên tiếp nhận trâm cài, nhẹ nhàng đặt nó lên tóc của Lý Tuyền, cười nói “ Tiểu thư, người nhìn thử xem”
Lý Tuyền ngắm dung mạo chính mình hiện lên trong gương đồng, cố gắng mở to mắt để xem một chút, nhưng là loại gương này, thật sự có nhìn đến cả tiếng nàng cũng không thấy rõ được.
Tố Cẩm mang một kiện váy đỏ thẫm đi đến trước mặt Lý Tuyền “ Tiểu thư, mặc bộ này được không?”
Lý Tuyền nhìn chăm chăm vào y phục, thở dài lắc lắc đầu “ Đổi kiện thiên lam đi” Đi gặp Văn Tuyên Đế mà mặc y phục màu đỏ chính là tự tìm chết, ai biết người này hiện giờ đầu óc có được bình thường hay không.
Tố Cẩm đáp lời “ Vâng!”, sau đó đem kiện thiên lam ra, hầu hạ Lý Tuyền thay. Hồng Miên bên cạnh đang treo ngọc bội lên váy thì Lý Tuyền phất phất tay “ Ngọc bội mang một cái là đủ rồi, đừng treo nhiều quá”
Bị nhóm nô tỳ hết xoay trái rồi lại xoay phải, khó khăn lắm mới xong, Lý Tuyền lại đứng trước gương đồng, cố gắng căng mắt ra nhìn bản thân một lần nữa “ Tốt lắm, thật nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn cũng rất đáng yêu” Nàng vừa lòng gật đầu “ Tố Cẩm, Tố Quyên, bốn người các ngươi đi theo ta, Hồng Miên và Hồng Lăng, các ngươi lưu lại trông coi viện”
“Vâng!” nhóm nha hoàn khoanh tay đồng thanh đáp.
Lúc Lý Tuyền mang theo Tổ Cẩm bốn người ra đến cửa, một vú già vội vàng quỳ xuống hành lễ, vẻ mặt kinh sợ “ Tam tiểu thư, NHị lang quân sai nô tỳ đến bẩm báo, không cho ngài đi ra yết kiến, bệ hạ...ngài đang muốn giết người!”
Lý Tuyền nghe được vú già nói, vội vàng hỏi “ Sao lại thế này, ngươi nói mau”
Đám người Tố Cẩm nghe xong đã sớm run run, thiếu chút nữa đã ngã xuống nền đất. Nhóm nô tỳ lấy từ Tố và Lục để đặt tên chính là trong Vương phủ và Hoàng cung được điện hạ và bệ hạ tặng cho Lý Tuyền, các nàng như thế nào không biết mức độ điên cuồng của nam nhân Cao gia khi say rượu, Hoàng đế Cao Dương cũng không phải là ngoại lệ.
Tố Cẩm và Tố Quyên là thị tỳ trong cung, được lựa chọn đến hầu hạ Tam tiểu thư Lý gia, thời điểm đó, các nàng đã khóc rất nhiều. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chạy thoát khỏi hoàng cung địa ngục đó là may mắn lớn nhất của các nàng, ở Lý phủ, các nàng không lo cái ăn cái mặc, nhưng quan trọng nhất là không cần phải sợ hãi nam nhân Hoàng tộc tùy lúc lại nổi điên.
Tố Cẩm lấy hết sức lực chống đỡ thân mình, lắp bắp khuyên Lý tuyền “ Tiểu thư, lang quân đã nói như vậy, hay là chúng ta về lại tiểu viên đi, chúng nô tỳ sẽ canh giữ ngoài cửa, không cho Hoàng đế xông vào”
Lý Tuyền nhìn thoáng bốn người bên cạnh đã sợ hãi đến mức mặt không còn giọt máu, trong lòng vô cùng thương tiếc. Nhưng làm như vậy không được, vị Hoàng đế kia chạy đến Lý phủ, cả tổ phụ mẫu, bá phụ, bá mẫu cùng gia đình nàng đều phải ra yết kiến, ai biết được người điên kia sẽ nhắm ai mà chém, nàng phải chạy ra để hỏi rõ.
“Nói mau, rốt cục đã xảy ra chuyện gì” Nàng lớn tiếng hỏi
Bà vú già nge tiếng quát, lấy lại bình tĩnh, run run trả lời “ Lão gia và Lão phu nhân nghe tin bệ hạ ghé thăm, rất cao hứng, cho người gọi hai vị lang quân và ba vị thiếu lang quân cùng nhau ra cửa lớn để yết kiến. Nhưng mà bệ hạ vào đến cửa, không nói không rằng, trực tiếp lấy cung tên bắn về phía lão phu nhân, may mắn là lão gia phản ứng kịp thời kéo người lại nếu không thì lão phu nhân.... Sau đó nhị lang quân sai nô tỳ đến báo với các vị tiểu thư không được đến tiền đường!”
Lý Tuyền nghe xong, âm thầm cắn cắn môi dưới, dượng điên này cứ mỗi lúc uống rượu say lại chạy đến Lý phủ làm loạn, thật hết thuốc chữa. Nàng cúi đầu trầm ngâm, không biết nên làm sao cho phải “ Có nên đi ra ngoài hay không? Nếu không ra, Hoàng thượng nổi điên thuận tay giết người, không chừng đem người trong toàn bộ Lý gia đều giết hết. Nhưng bây giờ đi ra, nếu lực tinh thần vẫn chưa đủ mạnh để trấn an Dượng, lúc đó chẳng những không cứu được người mà ngay cả bản thân cũng gặp nguy hiểm” Lý Tuyền cẩn thận suy nghĩ.
Đôi môi bị hàm răng trắng cắn nátcơ hồ đã xuất hiện đường tơ máu ẩn ẩn hiện hiện. Cuối cùng Lý Tuyền vẫn kiên quyết, phải đi ra ngoài, thắng bại vẫn chưa biết rõ, một là đàn áp được Dượng, cứu cả Lý gia, còn không thì chết cùng nhau, lương tâm khỏi bị cắn rứt.
Hạ quyết tâm, Lý Tuyền cúi đầu nhìn lại y phục trên người , tốt lắm, màu sắc nhẹ nhàng,sẽ không kích thích đến tâm trí của nam nhân ngoài kia. Nàng lại đưa mắt nhìn đến bọn nha hoàn phía sau, Tố Cẩm cùng mọi người đều mang màu sắc không quá chói, rất tốt. Lại dùng mũi ngửi ngửi mùi trên cơ thể, không có mùi quá nồng, có thể xông ra được rồi.
Lý Tuyền nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn bốn nha hoàn nói “ Đi, theo ta đến tiền đường, bái kiến bệ hạ!”
“Tiểu thư, ngàn lần vạn lần không thể!” Tố Cẩm cùng mọi người vội vàng lên tiếng ngăn cản, hơn nữa vú già quỳ trên đấ, ánh mắt nhìn Lý Tuyền như nhìn thấy người bị bệnh thần kinh.
Lý Tuyền đưa tay lên, ý muốn bảo tất cả ngậm miệng, mặt lạnh lẽo như băng nói “ Không cần nhiều lời, tránh ra cho ta đi!” Nói xong, nàng nhìn lại mấy gương mặt trắng bệch như tờ giấy của mấy nữ nhân, lại bỏ thêm một câu “ Đến tiền đường, các ngươi không cần theo ta đi vào, đứng bên ngoài đợi là được rồi”
“ Tiểu thư!” Tố Cẩm nhìn gương mặt không chút biểu cảm của chủ tử, biết là nàng đã quyết định, cho dù bọn họ có ra sức khuyên can cũng không thay đổi củ ý, chỉ kịp gọi một tiếng rồi lại im bặt. Cấp tốc theo Lý tuyền chạy đến tiền đường.
Đi qua từng đạo hành lang, xuyên qua từng cái cổng, tiền đường đại sảnh đã ở trước mắt. Chỉ cần đứng ở bên cạnh, chưa vào tiền đường thì đã nghe thấy tiếng cười to man rợ của nam tử, rồi lại tiếng khóc lóc cầu xin tha mạng. Tiếng kêu kia chính là giọng của tổ mẫu, Lý tuyền chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên não, lửa giận bùng nổ không thể kiềm chế được.
Nàng dùng sức hít một hơi, cố gắng trụ vững tâm thần, từng bước chậm rãi tiến vào tiền đường.
Lý phủ hiện tại đã hỗn loạn thành một đoàn, đương kim Hoàng đế Cao Dương đang giơ roi điên cuồng quật trên mặt đất, càng quật càng hăng, cất tiếng cười thõa mãn. Mà Lý lão phu nhân bây giờ không còn một chút phong phạm nào của trưởng mẫu thế gia sĩ tộc, trên mặt toàn là máu, cẩm y rách rưới chẳng khác gì quần áo của ăn xin, thân mình mỗi lần chịu một một roi thì lại lăn lộn quằn quại, âm thanh kêu cứu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
[ Thật sự ta chẳng thích cái bà già này chút nào, nên thêm mắm thêm muối edit cho bỏ ghét >.