Lý Tuyền mệt mỏi đứng lên, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn tùy lúc nào cũng có thể ngã oạch ra đất, hàng ngàn ngôi sao nhỏ không ngừng bay quanh đầu, nàng lấy tay quơ quơ trước mặt như muốn đuổi nó đi. Tố Cẩm thấy vậy, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng.
Lý Tuyền đóng chặt mắt, dựa vào người Tố Cẩm, nhẹ nhàng phân phó với hạ nhân đang đứng chờ sẵn “ Tối nay bệ hạ chắc chắn sẽ nghỉ ngơi ở nhà chúng ta, các ngươi đều đứng đây canh chừng, có động tĩnh gì liền chạy sang bẩm báo cho ta, có biết không?”
Vài nô tỳ nghe Tam tiểu thư dặn dò liền răm rắp gật đầu tuân mệnh.
An bài mọi thứ hoàn hảo, sau đó Lý Tuyền quay người ra khỏi sân giữa, vừa đi vừa lấy tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương, đôi lông màu lá liễu nhíu chặt thành một đường, có vẻ rất đau đớn.
“Tuyền nhi!” Lý Tổ Nạp cùng Lý Sâm chạy đến trước mặt nàng, đồng thanh gọi một tiếng.
Lý Tuyền ngẩng đầu, thấy phụ thân cùng ca ca thì cúi người xuống chuẩn bị hành lễ. Lý Tổ Nạp thấy nữ nhi bảo bối như vậy thì vô cùng đau lòng, vươn tay ngăn cản nàng hành lễ, nhẹ giọng nói “ Tuyền nhi, bệ hạ có làm khó con hay không?” Những lời này phải gian nan lắm Lý Tổ Nạp mới nói ra được. Lý phủ không phải không có đàn ông, vậy mà tất cả lại để nữ nhi mới mười tuổi ra mặt, thật sự làm cho hắn cảm thấy cực kì hổ thẹn.
Lý Tuyền lắc lắc đầu “ Phụ thân, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, bệ hạ đã ngủ, không khéo lại thức dậy. Vả lại, cha cũng sai hạ nhân chạy vào cung báo cho cô cô một tiếng, bảo người sáng mai đem quần áo vào hầu hạ Hoàng thượng”
“Ân!” Lý Tổ Nạp gật đầu, mang theo hai đứa con quay trở lại đại viện chi thứ hai.
Lý Sâm nhìn muội muội bước chân xiêu vẹo, cả người như vô lực sắp ngã, sắc mặt tái xanh thì cảm thấy vô cùng thương tiếc. Hắn tiến nhanh một bước, lấy bàn tay to lớn cầm cánh tay mảnh khảnh của Lý Tuyền “ Tiểu Tuyền, rất mệt phải không, để nhị ca bế muội về!”
Lý Tuyền vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ đã bị ca ca mạnh mẽ bế lên, vững vàng nằm trong ngực hắn. Nàng thật sự rất mệt, vô cùng mệt, không chỉ thân thể mà còn là tâm thần, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên mà nàng phải vắt cạn lực tinh thần để ứng phó, nên đầu óc bây giờ tựa hồ muốn nổ tung để giảm bớt áp lực. Tựa đầu vào lồng ngực vững chắc của nhị ca, Lý Tuyền thấp giọng nỉ non “ Cảm ơn nhị ca !”
“Nhị ca mới là người phải cảm ơn muội...!” Lý Sâm ôm muội muội, quay đầu nhìn phụ thân “ Phụ thân, nhi tử đưa Tiểu Tuyền trở về nghỉ ngơi”
Lý Tổ Nạp gật đầu “ Mau đi nhanh đi! Nhớ rõ phải gọi Thái y đến xem bệnh cho nha đầu, bảo hắn kê vài đơn thuốc tẩm bổ cho muội muội con”
Lý Tuyền vừa nghe phụ thân nói xong, mặc kệ cảm giác đau đầu mãnh liệt, khẽ nhô đầu nhỏ ra khỏi bờ vai của nhị ca, bất mãn nhìn Lý Tổ Nạp “ Phụ thân, con chỉ hơi mệt thôi, không có chuyện gì to tát, không cần thiết phải đi mời Thái y. Với lại, con không thích uống thuốc!”
Lý Tổ Nạp nhẹ nàng vuốt mái tóc con gái bé nhỏ, ánh mắt ôn nhu, dụ dỗ “ Tuyền nhi ngoan, mặt con bây giờ trắng như một tờ giấy, phụ thân rất đau lòng. Để cho thái y chẩn bệnh cho con, phụ thân cũng sẽ yên tâm hơn, có được hay không?” Không đợi phản ứng của nữ nhi, hắn vội vàng đẩy con trai, ý bảo mau đem muội muội trở về, còn bản thân thì sai hạ nhân chạy đi mời thái y.
Hồ ly phụ thân giảo hoạt sợ Lý Tuyền lại tiếp tục phản kháng nên tự ý quyết định luôn, tránh cho nàng tiếp tục mè nheo, mà hắn sẽ vô lực chấp nhận mong muốn của nhi nữ.
Nhìn người hầu nghe lệnh của phụ thân cấp tốc chạy đi, Lý Tuyền khóc không ra nước mắt, hai má hoa đào cũng phồng lên, vô cùng bất mãn. Nàng cũng biết phụ thân cũng ca ca là đang lo lắng cho mình, nên cũng biết điều ngậm miệng không tiếp tục kêu ca.
Lý Sâm bình tĩnh ôm Lý Tuyền đi đến tiểu viện của nàng, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của muội muội chu lên, buồn cười nói “ Tuyền nhi, muội cũng đã sắp trưởng thành, tại sao còn sợ uống thuốc?”
“ Nhị ca!” Lý Tuyền phản kháng xoay xoay thân mình. Nàng là người dị năng, chẳng qua là sức lực sử dụng quá mức bản thân cho phép nên mới mệt mỏi, có phải bệnh tật gì đâu mà lại uống thuốc. Mà có trời mới biết, cái loại thuốc cổ đại này đắng như thế nào, chỉ cần húp một ngụm thôi cũng đã đủ đem hoàn toàn khẩu vị phong bế, có khi uống nước canh mà còn nghĩ đó là nước lã cũng nên.
Thời điểm hai huynh muội bước vào tiểu viện, liền nhìn thấy mẫu thân của cả hai người bọn họ đã đứng trực sẵn ở cửa.
Thê tử của Lý Tổ Nạp- Thôi thịvội vàng mang nha hoàn cùng vú nương chạy đến đây đứng đợi nữ nhi trở về. Thấy Lý Sâm bế Lý Tuyền đến, Thôi thị mắt đỏ hồng, vội vàng nâng váy bước đến, đưa bàn tay ngọc ngà vuốt ve gương mặt con gái từ đầu đến cằm, nức nở hỏi “ Tuyền nhi, con cảm thấy thế nào, có xảy ra chuyện gì hay không? Đứa nhỏ này cũng thật là, phụ thân không cho con chạy loạn thì cũng nên thành thật ở trong tiểu viện mới đúng, ai cho con đi ra tiền đường! Nếu có chuyện gì xảy ra, con muốn nương sống như thế nào!”
Lý Tuyền vươn tay ôm cổ mẫu thân, còn không biết trời cao đất dày, nhe răng cười, bộ dạng nịnh bợ lấy lòng “Nương, con không sao, chỉ là chân hơi mỏi nên ca ca mới bế con về, người đừng lo”
Lý Sâm cũng lên tiếng an ủi “ Nương, Tiểu Tuyền không sao đâu, người không cần phải lo lắng, con đưa muội muội vào phòng nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại”
“Đã sai người đi mời thái y chưa?” Thôi thị đi bên cạnh hai đứa con, tay nắm chạt bàn tay nữ nhi, một khắc cũng không buông ra.
“Phụ thân đã cho người đi mời rồi” Lý Sâm đáp lời.
Lý Tuyền tưởng đâu sẽ được nghỉ ngơi, nhưng mà người tính vẫn không bằng trời tính.
Chắc chắn Lão Thiên hôm nay thấy Lý Tuyền quá mức thoải mái, mẫu tử bọn họ mới tiến thêm được vài bước thì lại phái thêm một ôn thần nữa đến làm loạn. Một thiếu niên mặc sam y màu trắng đục, như trận cuồng phong quét đến trước mặt Lý Tuyền.
Thôi thị khôi phục tinh thần, thấy người trước mặt liền cúi người hành lễ “ Thình an Điện hạ”
Lý Sâm thở dài trong lòng, khom người muốn bái kiến. Bạch y thiếu niên thấy thế liền nhanh chóng đỡ lấy tay hắn, ánh mắt lo lắng nhìn Lý Tuyền, âm thành khàn khàn “ Tiểu Tuyền, muội có sao không, chẳng lẽ phụ hoàng....” Nói tới đây, thiếu niên gắt gao cắn lấy môi dưới, một hồi lâu mới nói tiếp “ Phụ hoàng đánh muội?”
Lý Tuyền đè cái trán, đem cơn đau áp chế xuống, liếc mắt nhìn thiếu niên rồi lại nhìn mẫu thân nàng vẫn còn đang hành lễ chưa được đứng dậy. Thiếu niên bây giờ mới để ý, quay đầu nhìn Thôi thị, tùy tiện phất phất tay “ Mợ mau đứng dậy đi, vừa rồi ta không để ý đến người!” Sau đó lại dời lực chú ý đến Lý Tuyền.
Thái độ tùy tiện của biểu ca khiến Lý Tuyền vô cùng bất mãn, rất muốn tiến đến đem tay bóp cổ lắc một hồi cho đỡ giận. Đó là mẫu thân ruột thịt của ta,thế nhưng ngươi lại một bên quan tâm con gái người ta, một bên lại chẳng đem người ta để vào mắt? Nàng thật sự không hiểu nổi, trong đầu nam nhân Cao gia rốt cục chưa cái gì, suy nghĩ cũng thật khác người thường?”
Nhưng mà quan trọng bây giờ phải để nương rời đi trước, ở lại đây có khi bị tên tiểu tử này chọc cho nổi điên cũng không chừng.
“ Mẫu thân, Thái Nguyên Vương khó khăn lắm mới đến nhà chúng ta chơi, hay là người phân phó nha hoàn làm một chút điểm tâm. Lát nữa điện hạ quay về sẽ mang cho Hoàng hậu nương nương dùng thử” Lý Tuyền thâm ý nháy mắt với Thôi thị.
Lý Sâm nghe xong lời nói của muội muội, trên trán liền chảy ba vạch hắc tuyến. Trình độ đâm thọt của muội muội quả nhiên không ai sánh bằng, khó khăn mới đến chơi? Tiểu tử vương gia này hận không thể ngày nào cũng chạy đến Lý phủ làm loạn chứ đừng nói khó khăn, mới hôm qua còn dẫn theo một đám người chạy đến tìm Lý Tuyền, bát nháo một trận mới quay về hoàng cung.
Thôi thị luyến tiếc nhìn nữ nhi, nàng biết mình ở đây cũng vô dụng, có khi còn gây cản trở cho khuê nữ, đành lặng lẽ gật đầu, cúi người trước Thái Nguyên vương “ Điện hạ thong thả, thần xin được phép cáo lui”
Lúc này, người trước mặt phản ứng rất nhanh, phất phất tay nói “ Mợ cứ tự nhiên”
Lý Tuyền cố gắng nhẫn nhịn mới không vươn tay đấm cho tên tiểu tử này một cái. Đây là nhà của ta, đó là nương của ta, ngươi chạy đến làm khách rồi còn bảo người ta tự nhiên, không biết nhị cô cô như thế nào lại sinh ra tên nam nhân mặt dày vô liêm sỉ đến như vậy.
Có thể ở Lý phủ ngang nhiên kiêu ngạo như vậy, tiểu tử đó không ai khác chính là con trai của Hoàng đế nổi điên đánh người ban nãy. Cũng là nhi tử thứ hai của Hoàng hậu Lý Tố Nga, sắc phong Thái Nguyên Vương gia, nhị hoàng tử Cao Thiệu Đức, cũng chính là biểu ca của Lý Tuyền.
Cao Thiệu Đức năm nay mười ba tuổi, vẫn chưa trưởng thành nhưng đã hé ra dáng vóc của một soái ca tiêu chuẩn điển hình. Nhất là ánh mắt trầm tĩnh như nước hồ, làm cho người khác khi nhìn vào đều bị cuốn vào trong biển hồ tĩnh lặng ấy. Nhưng mọi người thật sừ là có mắt như mù, không nhìn ra dưới lớp ngoài trầm lặng ấy là một tên nam nhân xấu xa, chỉ sợ ông trời cảm thấy nhân gian có buồn chán mới phái hắn chạy xuống góp vui.
Đôi con ngươi đen láy của Cao Thiệu Đức vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Lý Tuyền, nhưng phát giác tiểu nhân nhi ben kia lại chẳng hề để ý đến hắn, sốt ruộc vươn tay đoạt lấy nàng “ Biểu ca, ta giúp huynh mang Tiểu Tuyền về phòng!”Nói xong đã cấp tốc ôm người chạy đến chính phòng.
Lý Sâm nhất thời sửng sốt, muội muội bị đoạt đi nhưng hắn không dám đoạt lại. Dám chắc nếu hắn không chấp nhận, Thái Nguyên vương lập tức sẽ sinh khí, còn không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ như thế nào. Chỉ có thể âm thầm đi theo phía sau, luôn mồm nhắc nhở “ Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã!”
Cao Thiệu Đức tức giận nam nhân gà mái sau lưng, lại sợ chọc giận Lý Tuyền. Thời điểm nàng không cú ý. Liền quay đầulại trừng mắt một cái, sau đó lại trở về bộ dáng ban đầu, chân chó lấy lòng.
Con đường mà Lý Tuyền trở về chính phòng thập phần gian gian. Tám nha hoàn đều vây quanh lấy nàng, thấy vậy Cao Thiệu Đức lên tiếng quát “ Đều tránh ra một bên cả đi, vây quanh ở đây làm cái gì?”
Biết hắn sắp phát tác bực bội lên nha hoàn của mình, Lý Tuyền vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở ra, nhìn hắn oán trách “ Biếu ca, muội rất đau đầu”
Những lời này hoàn hảo đem tính khí thiếu niên nào đó áp xuống. Cao Thiệu Đức vội vàng ôm Lý Tuyền vào trong, cẩn thận đặt lên giường, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, nhỏ giọng hỏi “ Tiểu Tuyền chỉ đau đầu thôi sao? Huynh đến tiền đường nghe nói phụ hoàng vô lý đánh người, có phải phụ hoàng đánh muội không?” Thiếu niên dè dặt hỏi, ánh mắt u ám nhìn khuôn mặt Lý Tuyền, tràn ngập lo lắng.
“Không có! Dượng luôn thương muôi làm sao có thể đánh muội được” Lý Tuyền mỉm cười nhìn Cao Thiệu Đức “ Biểu ca, có thể lúc nãy muội đứng ở nơi vắng, bị gió độc thôi qua nên cảm thấy hơi đau đầu thôi, không có liên quan gì đến dượng. Dượng còn nói sáng mai sẽ mang muội đi chơi nữa kìa”
Ai, biểu ca cũng thật ồn áo, nàng đang rất muốn đi ngủ, ngủ nhiều thì tinh thần lực mới có thể khôi phục. Nhưng mà cũng không dám nói thẳng ra, ta đâu đầu là do cha ngươi nổi điên, đành phải trợn mắt nói dối.
Cao Thiệu Đức nhìn thấy sắc mặt Lý Tuyền dịu đi một chút, lấy tay đặt trên trán nàng, thở dài một hơi “ Tốt rồi, không có nóng! Vừa rồi huynh nhìn thấy biểu ca ôm muội, sợ rằng phụ hoàng đã đánh muội, nhưng không phải thì tốt rôi. Bất quá,....” Mặt hắn liền lạnh đi, giọng nói vốn khàn khàn lại trở nên lạnh lẽo như băng “ Nha hoàn của muội làm cái gì lại để muội bị trúng gió độc! Tất cả đều đem bán hết đi, ngai mai huynh lại cho người tuyển một vài nha hoàn cao cấp đến chiếu cố cho muội!”
Lý Tuyền nghe xong lại cảm thấy đầu càng đau thêm, hôm nay hình như ai cũng không vừa ý với nha hoàn của nàng thì phải. Hé mắt nhìn gương mặt của Cao Thiệu Đức, biết hắn không phải nói chơi, liền mở miệng ngăn cản “ Biểu ca, không liên quan đến các nàng, là do muội tự ý chạy loạn không nghe lời. Vả lại, những nha hoàn này đã ở lâu với muội, cũng biết những thói quen và cách hầu hạ, giờ lại đổi những người khác, muội không thích!”
Cao Thiệu Đức giận dỗi trừng mắt nhìn Lý Tuyền, trách cứ “ Tiểu Tuyền, muội quá mức mềm lòng! Lũ nha đầu này không biết làm gì, hơn mười nha hoàn vẫn không hầu hạ tốt một chủ tử!”
“Biểu ca~~!” Lý Tuyền kéo dài giọng nói, còn cố ý kéo cánh tay của hắn, lắc lắc. Nàng một bên ra sức làm nũng, một bên lại phỉ nhổ chính bản thân mình, càng ngày càng không có nguyên tắc!
Cao Thiệu Đức mềm lòng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, cúi người hôn lên trán trơn bóng, giọng nói ôn nhu “ Được rồi được rồi. Tất cả đều nghe theo muội, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”