Thế Gia Danh Môn 2

chương 178

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần này, Nữ Y viện vừa được xây dựng, nên rất ít người qua lại.

Tưởng Nhược Nam sớm đã cho đám a hoàn lui ra, để họ đứng bên ngoài chờ gọi hầu, nên không cần phải lo lắng nội dung cuộc nói chuyện của hai người bị nghe thấy.

Cận Yên Nhiên khi nghe Tưởng Nhược Nam hỏi vậy, ban đầu có chút xấu hổ, nhưng lại nghĩ tới hoàn cảnh hiện nay của mình, chẳng còn màng tới việc xấu hổ hay không nữa, nàng ta cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Thời gian đầu, một tháng Ninh Vương cũng có đến chỗ ta mấy ngày.

Nhưng từ khi ta bị sảy thai…” Nói đến đây, vẻ đỏ bừng trên mặt Cận Yên Nhiên dần dần tan biến, thay vào đó chuyển sang trắng bệch, “Sau khi sảy thai, tâm trạng rất không tốt, ta thường xuyên khóc lóc.

Ban đầu, Vương gia còn an ủi ta mấy lần, nhưng sau này có lẽ là chán nên cũng chẳng hay tới phòng ta nữa.

Gần hai năm nay, Vương gia lại nạp thêm một thị thiếp mới, thị thiếp này chính là họ hàng xa của trắc phi Tĩnh Nhàn, khi tới Vương phủ tìm trắc phi Tĩnh Nhàn, do trẻ trung xinh đẹp nên được Vương gia chọn.

Trắc phi Tĩnh Nhàn cũng tìm cách bố trí đưa cô ta vào Vương phủ, từ đó về sau, Vương gia rất ít khi tới phòng của ta.

Đừng nói là một tháng, mà cả ba tháng Vương gia cũng chẳng đoái hoài…”

Nói mãi nói mãi, Cận Yên Nhiên lại bắt đầu khóc.

Tưởng Nhược Nam đã đoán được phần nào sự tình qua lời kể của nàng ta.

Sau khi bị sảy thai, có lẽ Cận Yên Nhiên bị mắc chứng trầm cảm, lúc cần được an ủi yêu thương nhất ấy, mẫu thân và huynh trưởng lại không có ở bên, chồng thì hờ hững hắt hủi.

Có thể mắng chửi Ninh Vương là tên khốn không? Có thể nếu ở thời hiện đại thì hắn đúng là tên khốn.

Nhưng hắn là Vương gia, từ nhỏ đã được lớn lên trong sự o bế của mọi người, hắn đâu biết nghĩ cho người khác? Hắn biết an ủi Cận Yên Nhiên vài lần đã là tốt lắm rồi, nhưng bảo hắn phải nhìn Cận Yên Nhiên ủ rũ khóc lóc trong thời gian dài, đương nhiên hắn sẽ chán.

Hậu viện nhiều phụ nữ như thế, hà tất hắn phải mặt cười không nhìn lại ngày ngày tới chỗ Cận Yên Nhiên nhìn mặt ủ mày chau.

Trắc phi Tĩnh Nhàn kia cũng thật lợi hại, thấy Ninh Vương không còn kiên nhẫn với Cận Yên Nhiên nữa, lập tức bố trí một thị thiếp cho hắn.

Đàn ông đều bị kích thích bởi sự mới mẻ, Ninh Vương vốn đã phiền chán với Yên Nhiên, lúc này sẽ lập tức vứt Yên Nhiên lên tận chín tầng mây.

Mà thân thế của thị thiếp kia không quá cao quý, dẫu sao cũng không thể trở thành trở ngại của trắc phi Tĩnh Nhàn, nhưng chỉ thế thôi cũng chưa đủ để Ninh Vương hoàn toàn quên Cận Yên Nhiên.

Chỉ cần lạnh nhạt với Cận Yên Nhiên vài năm, Cận Yên Nhiên héo úa già nua, lại thêm tâm trạng u uất, lúc ấy sẽ càng khiến Ninh Vương chán ghét.

Một khi đã không còn được Ninh Vương yêu thương, Yên Nhiên sao có thể sinh con? Vị trí thế tử sẽ là của con trai Tĩnh Nhàn.

Con trai là thế tử, nàng ta lại nắm quyền hành trong Vương phủ, việc trở thành nữ chủ nhân thật sự của Vương phủ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tâm tư của trắc phi Tĩnh Nhàn này rất thâm sâu, tính toán đâu ra đấy, một người ngây thơ thật thà như Cận Yên Nhiên không phải là đối thủ của nàng ta.

Tưởng Nhược Nam trầm ngâm hồi lâu, thực ra nếu Yên Nhiên muốn lật ngược tình thế cũng rất đơn giản…

“Yên Nhiên, muội có biết muội thua ở đâu không?” Tưởng Nhược Nam khẽ hỏi.

Cận Yên Nhiên thút thít đáp: “Ta biết, ta quá yếu đuối, không có khí thế của Vương phi…”

Tưởng Nhược Nam cười cười, thầm nghĩ, xem ra những lời nàng nói hôm ấy, đúng là Yên Nhiên có suy ngẫm thật.

“Đấy chỉ là một vấn đề thôi, còn vấn đề khác nữa.”

“Vấn đề khác nữa?” Cận Yên Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước nhìn nàng.

Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Đúng, mà vấn đề này rất quan trọng.Thậm chí còn quan trọng hơn cả những gì ta từng nói.

Đấy chính là, muội đã mất sự sủng ái của Vương gia trong Vương phủ.

Chủ Vương phủ là Vương gia, mà muội lại mất sự sủng ái của Vương gia, đồng thời cũng mất luôn sự ủng hộ của ngài ấy.

Không có Vương gia ủng hộ, muội không thua sao cho được?”

Cận Yên Nhiên tiếp tục lau nước mắt, “Muội cũng không muốn mất đi sự sủng ái của Vương gia, nhưng Vương gia đã không thích muội nữa, muội biết làm thế nào?”

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta liên tục lau nước mắt mà đau đầu, không kìm được nói tiếp: “Yên Nhiên, nước mắt phụ nữ rất lợi hại, nhưng thứ ấy nên là vũ khí bí mật, dùng vào thời khắc quan trọng mới phát huy được công dụng tối đa của nó.

Muội thường xuyên mang thứ vũ khí bí mật này ra dùng, khiến nó chẳng còn chút uy lực nào nữa, không chỉ thế, nhìn muội khóc nhiều người ta sẽ chán ngán.

Tự muội nghĩ xem, đã bao lâu rồi muội không cười với Ninh Vương, bao lâu rồi muội không thì thầm với Ninh Vương, bao lâu rồi muội không đi dạo một mình với Ninh Vương? Tình cảm vợ chồng không phải vô duyên vô cớ mà có được.

Trước kia muội có thể dựa vào nhan sắc của mình, nhưng một khi muội không thể làm ngài ấy vui nữa, ngài ấy sẽ hết kiên nhẫn với muội.

Sẽ có người phụ nữ xinh đẹp khác nhanh chóng thay thế muội.”

Cận Yên Nhiên cuống lên: “Vậy ta phải làm gì để lấy lại được tình cảm của Vương gia?”

“Đầu tiên, đừng động tí là khóc nữa, cho dù có khóc cũng phải trang điểm thật xinh đẹp và khóc cũng phải thật đẹp.

Cố gắng cười thật nhiều, đặc biệt là khi gặp Ninh Vương.

Ngay muội cũng thích nhìn thấy bộ dạng vui vẻ tươi tắn của người khác, cả ngày mặt ủ mày chau, nhìn thấy là chẳng còn tâm trạng vui vẻ nữa, như thế ai còn muốn gặp? Thứ hai, hàng ngày hãy bỏ thời gian ra mà trang điểm cho mình thật xinh đẹp, lộng lẫy.”

Nói tới đây, Tưởng Nhược Nam nhìn y phục trên người Cận Yên Nhiên, chau mày: “Tuổi còn trẻ, sao lại mặc màu trầm như thé, hơn nữa kiểu dáng cũng lỗi thời rồi.

Ta nhớ trước kia muội rất biết cách trang điểm ăn mặc cơ mà.”

Cận Yên Nhiên ủ rũ đáp: “Giờ ta đâu còn tâm trạng, Vương gia không thích ta, có trang điểm ăn mặc đẹp cũng chẳng ai nhìn, chi bằng tiết kiệm thời gian ấy…”

Tưởng Nhược Nam không khách khí, ngắt lời: “Muội như thế Vương gia càng không muốn gặp, vốn sắc mặt đã khó coi rồi, lại không trang điểm, càng chán.”

Cận Yên Nhiên nhất thời không thể tiếp nhận được những lời hà khắc đó của nàng, tức tới mức nước mắt tuôn rơi.

Ngồi đó dùng khăn lau nước mắt liên tục, nhưng không dám mở miệng ra đắc tội với nàng.

Tưởng Nhược Nam mềm lòng, cầm tay Cận Yên Nhiên, “Được rồi, ta đã nặng lời với muội.

Ta cũng là vì lo lắng cho muội thôi…”

Cận Yên Nhiên gật gật đầu, hai vai vẫn không ngừng rung lên, thút thít: “Ta biết, Công chúa là vì muốn tốt cho ta.

Công chúa nói đi, ta có thể chịu được…”

“Cũng chẳng có gì để nói nữa, muội hãy tìm mấy người thợ may giỏi trong kinh thành mà may thêm cho mình vài bộ quần áo hợp thời, màu sắc tươi sáng hơn.

Mua thêm trang sức, những thứ muội đeo trên người lúc này, tôn quý có thừa nhưng nhìn không được trẻ trung lắm, không hợp với muội.”

Cận Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Chỉ thế thôi là giành lại được sự sủng ái của Vương gia ư?”

“Như thế thôi thì đương nhiên không đủ, nếu như khi muội vừa vào vương phủ, với diện mạo xinh đẹp của muội, chỉ thế thôi cũng đủ hớp hồn Vương gia rồi.

Có điều giờ muội đã lấy Vương gia được năm năm, đã từng đắc sủng, từng sảy thai, cũng đã thất sủng, nếu chỉ thế thôi thì không đủ.” Nói đến đây, Tưởng Nhược Nam đột nhiên ghé sát vào Cận Yên Nhiên, hai mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhanh nhẹn tinh quái đó khiến Cận Yên Nhiên thấy sởn gai ốc.

Tưởng Nhược Nam hạ giọng, nói: “Hai hôm nữa, buổi tối muội hãy bớt chút thời gian đến chỗ ta một chuyến, đến khi ấy ta sẽ nói với muội chi tiết hơn.”

“Buổi tối?” Cận Yên Nhiên thấy bối rối, “Buổi tối muội không tiện ra ngoài…”

Tưởng Nhược Nam cười: “Việc ấy thì có gì khó, ta sẽ gửi thiệp, mời muội đến nhà ta ăn tối là được chứ gì?”

Hai hôm sau, Cận Yên Nhiên đúng hẹn tới tìm nàng.

A hoàn đưa Cận Yên Nhiên vào phòng Tưởng Nhược Nam.

Hôm nay, nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu vàng thêu hoa cúc, trên đầu cài trâm điểm hạt minh châu, trông vô cùng rực rỡ hoa lệ.

Tưởng Nhược Nam thấy vậy bèn khen: “Hôm nay ăn mặc trang điểm khá hơn rồi đấy.”

Cận Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu: “Hôm nay gặp Vương gia, Vương gia còn nhìn ta mấy lần.” Mặt nàng ta đỏ ửng.

Tưởng Nhược Nam thầm cảm khái trong lòng, chỉ vì phu quân chịu nhìn mình vài lần mà nàng ta vui tới thế này sao?

Mặc dù giúp Cận Yên Nhiên bày mưu tính kế, nhưng trong lòng nàng rất coi thường vị Vương gia này.

Nếu là nàng thì cái loại đàn ông đó càng cút xa càng tốt, đừng hòng chạm được vào cọng lông mao của nàng.

Có điều nàng không thể yêu cầu Cận Yên Nhiên phải suy nghĩ giống mình được.

Đối với Cận Yên Nhiên mà nói, phải tìm mọi cách để giành lại sự sủng ái của Vương gia, giúp nàng ta đứng vững trong Vương phủ, đấy mới là thứ nàng ta cần.

Tưởng Nhược Nam mời nàng ta ngồi, a hoàn dâng trà.

Cận Yên Nhiên sau khi ngồi xong thì nói với Tưởng Nhược Nam: “Phủ Công chúa không nhỏ, hoàn toàn không kém gì so với Hầu phủ, Thái hậu đối với Công chúa thật tốt.”

Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cười đáp: “Thái hậu đúng là rất tốt với ta, có thể nói, nếu không có Thái hậu sẽ không có Tưởng Nhược Lan ngày hôm nay.”

Cận Yên Nhiên nhìn ra cửa: “Hai đứa cháu trai của ta đâu? Sao không thấy chúng?”

“Ta giao chúng cho muội muội của mình chăm sóc rồi, vì ta sợ chúng vào quấy rầy chúng ta.”

Cận Yên Nhiên cười: “Lần trước khi về Hầu phủ, gặp hai thằng bé, mẹ ta rất vui, cả ngày chỉ ở lì bên chúng, còn nói nhờ Công chúa nên bà mới có được hai đứa cháu trai ngoan ngoãn biết nghe lời như thế, đều là công lao của Công chủa cả.”

Tưởng Nhược Nam nhướng mày, Thái phu nhân nói những lời ấy thật ư?

Cận Yên Nhiên nói tiếp: “Lần này về nhà, ta thấy Hầu phủ rất lạnh lẽo, nhiều viện tử bỏ trống, đến nữ chủ nhân cũng không có.

Trước kia mẹ ta muốn lấy vợ cho ca ca, nhưng ca ca không đồng ý, nay đã bao nhiêu năm rồi, một người đầu ấp tay gối bên cạnh cũng không có, cứ tiếp tục thế này thì không được…” Nói rồi, nàng ta ngước mắt nhìn sắc mặt của Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam hiểu ý của nàng ta, nhưng nàng không định thảo luận vấn đề này với Cận Yên Nhiên, bèn cười đáp: “Muội không thể ra ngoài lâu quá, phải không? Lại còn có thời gian ngồi mà chuyện phiếm nữa, chúng ta hãy vào việc chính đi.”

Cận Yên Nhiên thấy mình đã nói tới nước ấy rồi, nàng ta vốn chỉ định nói giúp ca ca vài câu, nhưng thái độ của Tưởng Nhược Nam hình như là không có hứng thú nói tiếp, đành không nhắc lại nữa.

“Công chúa nói phải, không biết lần này Công chúa gọi ta tới, còn có điều gì muốn nhắc nhở?”

Tưởng Nhược Nam đứng dậy, cười bí mật, “Lần này muội tới, đúng là ta có việc muốn nhắc nhở chỉ bảo, có điều không phải ta, ta không có tư cách ấy.

Ta có mời một người đủ tư cách làm việc ấy tới cho muội.”

Cận Yên Nhiên cũng đứng dậy, mở to hai mắt, rất tò mò: “Ai vậy?”

Tưởng Nhược Nam bước tới, cầm tay nàng đi ra ngoài: “Đi theo ta.”

Ra ngoài, Tưởng Nhược Nam cho hai a hoàn lui, một mình nàng cùng Cận Yên Nhiên đi về hướng Nam, qua một hành lang dài, đến trước một tiểu viện tử khá khuất.

Tưởng Nhược Nam kéo nàng ta vào viện tử, sau đó chỉ căn phòng nói: “Người đó ở trong đợi muội, muội vào đi.

Đừng sợ, ta đứng ngoài này.”

Cận Yên Nhiên nhìn nhìn Tưởng Nhược Nam, rồi lại nhìn nhìn căn phòng vẻ mặt không hiểu.

Tháy Tưởng Nhược Nam cười cổ vũ, nàng ta mới lấy hết can đảm đi vào trong phòng.

Tưởng Nhược Nam đứng ngoài đợi, thầm đếm: “Một, hai, ba…” Vừa đếm đến năm, thấy Cận Yên Nhiên mặt đỏ tưng bừng, loạng choạng kinh hãi chạy ra.

Nàng ta chạy thẳng tới chỗ Tưởng Nhược Nam, tức giận hét lên với nàng: “Công chúa, Công chúa có biết ai ở bên trong không? Sao Công chúa lại bảo ta gặp loại người ấy?”

Tưởng Nhược Nam ra hiệu cho Cận Yên Nhiên nói nhỏ, nàng kéo Cận Yên Nhiên ra góc, hạ giọng: “Người ta mời tới, đương nhiên là ta biết chứ.”

Cận Yên Nhiên càng cuống hơn: “Công chúa, Công chúa biết mà còn làm thế? Nếu để người khác biết Công chúa mời loại người ấy vào phủ, không biết họ sẽ nói khó nghe tới thế nào?” Nói rồi kiên quyết lắc đầu: “Không được, ta không muốn nói chuyện với loại người ấy, ta phải về nhà trước đã.”

Nói xong Cận Yên Nhiên xách váy lên định bỏ đi.

Tưởng Nhược Nam đứng sau kéo nàng ta lại, “Yên Nhiên, muội tưởng ta không biết những chuyện ấy sao? Ta làm vậy chẳng phải là vì muội?”

Cận Yên Nhiên quay đầu lại, nhìn căn phòng một cái, khinh miệt nói: “Loại người ấy thì có ích gì cho ta?”

“Yên Nhiên, ta biết, với thân phận của muội đương nhiên muội sẽ coi thường người ta.

Nhưng dù sang hay hèn giàu hay nghèo, mỗi người đều có sở trường của riêng mình.

Hiện tại, những lời khuyên của cô ta chắc chắn có ích với muội.”

Cận Yên Nhiên hừ mũi: “Loại tiện nhân ấy ngoài dụ dỗ đàn ông ra thì có gì…” Nói đến đây, như ngộ ra điều gì, nàng ta quay ngoắt đầu lại, kinh ngạc nhìn Tưởng Nhược Nam: “Công chúa, không phải là người muốn ta…” Rồi nàng ta chỉ vào phòng.

Tưởng Nhược Nam nghiêm túc đáp: “Đúng thế, Yên Nhiên.

Với tình hình hiện nay của muội, cho dù có trang điểm ăn mặc đẹp đến đâu, hao tâm tốn sức đến đâu, cũng chỉ có thể thu hút được một phần chú ý của Vương gia thôi.

Muốn có được sự sủng ái triệt để của ngài ấy thì chỉ thay đổi bề ngoài không đủ, không khiến Vương gia nhìn muội với con mắt khác, nghiêng hẳn về muội.

Muội muốn lật ngược tình thế, thì phải khiến Vương gia mê muội, một lòng một dạ với mình, như thế ngài ấy mới có thể hoàn toàn đứng về phía muội.

Cho dù muội nói gì làm gì cũng không hề do dự mà ủng hộ muội, tin tưởng muội.

Muội có tự tin làm được như thế không?”

Nói trắng ra thì, Vương gia đã hoàn toàn không còn cảm giác mới mẻ gì với Yên Nhiên nữa, muốn giành lại sự sủng ái của hắn rất khó, trừ phi dùng thủ đoạn đặc biệt.

Các nữ tử danh môn rất bảo thủ, trong chuyện nam nữ cũng rất thụ động, Ninh Vương thân là Vương gia, trắc phi thị thiếp đều là con nhà lành, chắc hẳn không ai dám phóng túng trong chuyện ấy.

Nếu Yên Nhiên có thể khiến hắn cảm thấy khác biệt…

Giờ Tưởng Nhược Nam không còn là cô gái nhỏ không biết không hiểu chuyện nữa, lại thêm ở thế giới trước, trên mạng trên tạp chí đầy rẫy những đề tài về tình dục.

Rất nhiều người từng nói rằng: “Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”, “Phụ nữ yêu trước rồi mới nghĩ đến tình dục, nhưng đàn ông lại có tình dục trước rồi mới yêu.”

Loại người như Ninh Vương, nếu khiến hắn có cảm giác khác lạ ở trên giường, hắn lại chẳng nâng niu Yên Nhiên như báu vật?

Mặc dù tìm cách phối hợp, nịnh nọt một kẻ như hắn khiến Tưởng Nhược Nam cảm thấy phụ nữ thật bi ai, nhưng ngoài con đường này ra, Yên Nhiên còn có cách nào khác đâu?

Dù Yên Nhiên hay trắc phi Tĩnh Nhàn hay là bất kỳ người con gái nào khác, ai có thể cười tới phút cuối cùng ấy mới là người chiến thắng.

Còn trong quá trình họ dùng thủ đoạn gì, ai quan tâm? Thua thắng không có đúng sai, mà phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn.

Bì về thủ đoạn, tâm cơ, Cận Yên Nhiên không phải là đối thủ của trắc phi Tĩnh Nhàn, vậy thì bỏ phắt không đi lòng vòng nữa mà đánh thẳng vào trọng tâm, túm chặt lấy Ninh Vương.

Có sự ủng hộ chống lưng của đại BOSS, lại đang ở vị trí của chính thê mà còn không đè bẹp được đám trắc phi thị thiếp nhỏ mọn kia thì đành trách Yên Nhiên không có khả năng chiến đấu thôi.

Cận Yên Nhiên nghe nàng nói xong thì lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: “Nếu ta có thể làm như thế, thì hôm nay đâu thê thảm tới mức này…”

Tưởng Nhược Nam cầm tay nàng ta, kéo nàng ta vào phòng: “Vậy thì vứt bỏ trở ngại tâm lí trong lòng đi, hãy trò chuyện với cô ta.

Cô ta sẽ dạy cho muội biết cách mê hoặc trái tim Ninh Vương.”

Cận Yên Nhiên nghi hoặc, bất an đi theo Tưởng Nhược Nam.

Khi sắp bước qua cửa, Cận Yên Nhiên lại túm chặt tay Tưởng Nhược Nam không chịu buông, “Công chúa tốt bụng, hãy cùng ta vào trong đi.

Một mình ta ta ngượng lắm…”

Tưởng Nhược Nam nhìn bàn tay đang túm chặt vạt áo mình của Cận Yên Nhiên, đành bất lực đáp: “Được, muội buông tay ra, ta sẽ gọi người canh cửa, tránh bị nhòm ngó.”

Tưởng Nhược Nam dặn dò chu đáo bọn người dưới xong, lấy thêm một tấm khăn che mặt, hai người đeo khăn, Tưởng Nhược Nam cầm tay Cận Yên Nhiên dắt vào trong phòng.

Trong phòng, một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, trang điểm rất đậm, lúng la lúng liếng đang ngồi trên ghế.

Thấy hai người vào, người đó vội vàng đứng dậy, quỳ trước mặt họ, “Nô gia thỉnh an hai vị phu nhân.”

Mặc dù mang khăn che mặt, nhưng Tưởng Nhược Nam có thể cảm nhận được sự khinh miệt toát ra từ người Cận Yên Nhiên.

Hai người ngồi xuống ghế.

Tưởng Nhược Nam nói với người phụ nữ kia: “Ngồi đi.”

Người phụ nữ đó ngồi xuống ghế đối diện, tươi cười nhìn họ.

Cơ thể cô ta lả lơi, sự mê hoặc của nụ cười thuộc về bản tính.

Cận Yên Nhiên khẽ hừ một tiếng.

Sự khinh miệt vô cùng rõ rằng, người phụ nữ đó hoàn toàn không để tâm.

Tưởng Nhược Nam giới thiệu cô ta với Yên Nhiên: “Thanh nương đã từng là người nổi tiếng một thời ở Bách Hoa lâu, giờ đang là ma ma dạy dỗ các cô nương trong đó.

Những cô nương nổi tiếng của Bách Hoa lâu hiện nay đều do một tay Thanh nương bồi dưỡng, có thể nói Thanh nương là nhân vật cũng tiếng tăm trong ngành này.”

Bách Hoa lâu là thanh lâu đắt khách nhất kinh thành, các cô nương trong ấy xinh đẹp mỹ miều, hiểu biết, rất được lòng các quan lại quý nhân.

Tưởng Nhược Nam cho người mời cô ta tới nhưng không cho cô ta biết thân phận của mình, dọc đường đi bịt mắt cô ta.

Sau khi vào phủ, quản nghiêm ngặt hơn, không để bất kỳ ai nhìn thấy cô ta.

Vì vậy, Thanh nương không biết nơi này là nơi nào và hai người ngồi trước mặt mình là ai.

Thanh nương nghe Tưởng Nhược Nam nói thì cười yêu kiều: “Phu nhân quá khen rồi, thật vinh dự khi được phu nhân xem trọng” Sau đó nhìn Cận Yên Nhiên lại cười: “Vị phu nhân này, nô gia biết phu nhân coi thường nô gia, mặc dù nô gia thân phận thấp kém, nhưng lại dễ dàng nắm thóp được đàn ông.

Nô gia từng gặp vô số người, chỉ cần nhìn một cái đã biết người đó đang nghĩ gì, cũng biết phải làm thế nào mới khiến hắn mê muội.

Có cầu tất có cung, phu nhân, người có thể coi thường nô gia, nhưng bản lĩnh này của nô gia, người không thể coi thường được.”

Cận Yên Nhiên không thể nhịn được nữa, quay sang nói với Tưởng Nhược Nam: “Chính là muốn ta học những thủ đoạn hạ lưu… Ta là ai chứ, ta sao có thể học những thứ này? Vương… Phu quân ta chẳng phải sẽ coi thường ta sao?”.

Truyện Chữ Hay