“Tha thứ?” Tưởng Nhược Nam chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ có làm sai chuyện gì đó mới cần tha thứ… Trái tim nàng thấy được an ủi, bởi ít ra hắn cũng không xảo biện, không khiến nàng phải khinh bỉ người đàn ông nàng yêu sâu sắc.
“Tha thứ chuyện gì, tha thứ vì chàng đã thích Thanh Đại?”
Hắn quỳ một gối xuống trước mặt, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của nàng.
Nàng giật mình, lập tức giằng ra, nhưng khi gặp đôi mắt vằn tia máu vì thiếu ngủ của hắn, nàng không giằng ra nữa.
Hắn chầm chậm nói: “Nhược Lan, không phải như nàng nghĩ đâu.
Đúng, đều là lỗi của ta, khi nàng ấy ôm ta, nói với ta những lời như thế, nhất thời ta đã bị mê hoặc, ta cảm động, lại không nỡ, vì vậy mới không đẩy nàng ấy ra.
Về điểm này ta không thể phủ nhận…”
Hắn nắm chặt tay nàng, vẻ mặt dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay ướt mồ hôi đã để lộ tâm trạng căng thẳng của hắn.
Nàng lặng lẽ nhìn hắn.
“Nhưng Nhược Lan, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội lại lời hứa với nàng, mặc dù ta biết Thanh Đại là một cô gái tốt, ta thương xót nàng ấy vì ta mà bị thương; khi nàng ấy nói nàng ấy thích ta, ta cũng cảm động.
Nhưng chỉ thế mà thôi, lúc nàng ta sắp chết, ta chỉ cảm thấy nàng ta rất đáng thương, lại có chút tội lỗi với nàng ta; nhưng khi nàng rời bỏ ta, Nhược Lan, ta hoàn toàn không thể chấp nhận, ta gần như phát điên lên.
Nếu ta thích nàng ta thì đối với nàng là gì? Hoàn toàn không thể so sánh.
Trong lòng ta không ai có thể so sánh với nàng…”
Hắn cúi đầu xuống, tì trán lên đầu gối nàng, bàn tay khẽ run rẩy.
Tưởng Nhược Nam thấy mắt mình cay cay, nàng mím chặt môi mới kìm được không cho nước mắt lăn xuống.
“Nhược Lan, ta không biết phải nói thế nào để nàng tha thứ cho ta, nhưng ta biết trong lòng ta không có người phụ nữ khác, ta khẳng định.” Hắn ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào.
Mắt thấp thoáng ánh nước, “Nhược Lan, ta đã thấy những chiếc khăn tay nàng may cho ta rồi, rất đẹp, ta rất thích, nhưng vẫn còn chưa may xong, nàng không thể bỏ dở giữa chừng được.
Nàng không thể từ bỏ như thế, nàng từng nói nhất định trên người ta phải có thứ gì đó do chính tay nàng làm… Nhược Lan, chúng ta đã từng có những ngày rất vui vẻ, nàng không thể vội vàng mà vứt bỏ ta…”
Mũi nàng cay cay, nàng không thể kìm được nữa, nước mắt trào ra, nàng lẩm bẩm nói: “Lúc ở trong vườn mai, chính mắt thiếp nhìn thấy nàng ta ôm chàng, thiếp cứ đợi mãi, đợi chàng đẩy nàng ta ra, nhưng chàng chẳng làm vậy… Thiệu Khang, chàng có biết tâm trạng thiếp khi đó…”
Cận Thiệu Khang thấy trái tim đau nhói, hắn đứng dậy, kéo nàng ôm vào lòng, “Đều là lỗi của ta, ta là một tên tiểu nhân, ta nhất thời hồ đồ, nhưng bây giờ ta rất tỉnh táo, ta biết ta muốn gì, ta biết đối với ta thứ gì quan trọng nhất, sau này ta tuyệt đối không hồ đồ nữa, Nhược Lan.
Hãy tha thứ cho ta, đừng rời bỏ ta, đừng bỏ mặc ta.” Hắn ôm chặt nàng, nước mắt chảy xuống cổ nàng.
Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, trên mũi vấn vít mùi hương quen thuộc của hắn, trái tim đau đớn khôn cùng, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Đây là người đàn ông mà nàng vô cùng yêu, đây là cuộc hôn nhân nàng phải bỏ ra rất nhiều mới có được, nếu cứ thế từ bỏ, sau này nàng nhất định sẽ hối hận.
Đây không chỉ là cho hắn cơ hội, cũng là cho tình cảm của chính nàng một cơ hội.
Cận Thiệu Khang đưa Tưởng Nhược Nam về nhà.
Trên xe ngựa, Cận Thiệu Khang ôm nàng vào lòng khẽ nói: “Nhược Lan, ta biết, chuyện lần này làm tổn thương trái tim nàng, sau này ta nhất định sẽ nỗ lực để nàng quên vết thương này đi.”
Tưởng Nhược Nam cười cười, không lên tiếng, nếu nàng đã quyết định cho cả hai thêm một cơ hội nữa, nàng cũng sẽ cố gắng để bản thân quên chuyện này đi, nếu không, chẳng phải sẽ khiến hai bên cùng không vui ư? Nàng chịu tha thứ cho hắn là vì muốn mình sống vui vẻ, chứ không phải muốn giày vò lẫn nhau.
Còn nếu mãi dằn vặt nhau, thì sự tha thứ của nàng còn có ý nghĩa gì nữa?
Cận Thiệu Khang lại nói: “Chỗ Thanh Đại ta cũng sẽ xử lý nhanh thôi.”
Tưởng Nhược Nam hỏi: “Thanh Đại là do Hoàng thượng ban tặng, chàng sẽ xử lý thế nào?”
Cận Thiệu Khang trầm mặc một lúc mới đáp: “Nói với bên ngoài là nàng ta bị bệnh, đưa về biệt viện.
Sau này ta quyết không bạc đãi, cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng ta.
Chỉ cần nàng ta không phản đối, không gây sự thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Tưởng Nhược Nam thoáng nghĩ, nếu Thanh Đại trong sáng vô tội giống như những gì nàng ta thể hiện, với tính cách của nàng ta, sẽ không gây sự không phản đối.
Nhưng nếu là loại người như Vu Thu Nguyệt nói, thì sao có thể ngoan ngoãn rời đi?
Cho dù như vậy, nàng ta cũng chẳng thể tự do được bao lâu nữa, thời hạn nửa năm đã gần hết, theo như thỏa thuận, Hoàng thượng sẽ đưa Thanh Đại về.
“Những chuyện này chàng cứ tự xử lý, chỉ có điều mẫu thân…”
“Nàng yên tâm, tất cả ta sẽ đứng ra giải quyết, sẽ không để nàng phải khó xử.”
Tưởng Nhược Nam cười cười, dựa sát vào lòng hắn.
Cận Thiệu Khang đối tốt với nàng, điểm này không có gì để nghi ngờ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng không nỡ vứt bỏ cuộc hôn nhân này.
“Thiệu Khang, sau này chúng ta liệu có vui vẻ như trước kia nữa không?”
Cận Thiệu Khang khẽ thơm vào má nàng một cái, “Sẽ như thế, nhất định là như thế.” Hắn sẽ cố gắng hết sức.
Khi quay về tới Hầu phủ đã là nửa đêm.
Hai người không tới kinh động Thái phu nhân nữa mà đi thẳng về Thu Đường viện.
Bọn Liên Kiều sau khi thấy họ về mới thở phào nhẹ nhõm, nói với những a hoàn trong viện vài câu, rồi bắt đầu bận rộn dỡ đồ đạc của Tưởng Nhược Nam xuống, lại mang nước vào cho họ rửa mặt rửa tay.
Đúng vào lúc hai người đang chuẩn bị đi nghỉ thì Liễu Hồng đột nhiên cầu kiến.
Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang quay sang nhìn nhau, giờ này còn có chuyện gì nữa?
Liễu Hồng bước vào hành lễ với hai người, nói: “Hầu gia, Thanh di nương biết Hầu gia và phu nhân về, Thanh di nương muốn mời Hầu gia qua Nghênh Hương viện một chuyến, nói là có chuyện muốn bẩm với Hầu gia.”
Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang, để hắn tự quyết định.
Cận Thiệu Khang nghĩ một lúc rồi nói với nàng: “Vừa khéo nhân cơ hội này để ta nói rõ với nàng ấy luôn.
Ngày mai chuẩn bị qua loa là có thể đi rồi.”
Sớm đưa nàng ta ra khỏi Hầu phủ ngày nào tốt ngày ấy, Nhược Lan không cần phải nhìn thấy nàng ta, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.
Đối với Thanh Đại, những gì hắn có thể làm được chỉ như thế thôi.
Hi vọng nàng ta hiểu.
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu.
Cận Thiệu Khang mặc quần áo, trước khi đi còn nắm tay nàng nói: “Đợi ta về…” Hắn cười cười, khuôn mặt mệt mỏi gầy rộc đi tới nỗi không còn thấy cả lúm đồng tiền nữa.
“Sớm quay về nhé!”
“Ta biết.”
Cận Thiệu Khang đi rồi, Liên Kiều mang đồ ăn đêm vào cho nàng.
Thời gian vừa qua Tưởng Nhược Nam cũng chẳng ăn bữa nào cho ra hồn, lúc này tâm trạng nhẹ nhõm, vừa mệt vừa đói.
Nàng ăn hết bát vằn thắn, lại gọi Liên Kiều hâm nóng phần của Cận Thiệu Khang, đợi hắn về rồi ăn.
Ăn xong, nàng rửa sạch tay và mặt, nằm trên giường, đợi Cận Thiệu Khang về.
Giường được sưởi ấm nên cơ thể nàng thoải mái vô cùng, Tưởng Nhược Nam đợi mãi đợi mãi, sự mệt mỏi vô thức ập đến, nàng cố gắng chống chọi, cuối cùng không chịu nổi, đã ngủ mê mệt mất một lúc.
Không biết là bao nhiêu lâu sau, Tưởng Nhược Nam đột nhiên tỉnh dậy.
Trong phòng tối đen như mực, tĩnh mịch lạ thường.
Nàng quờ tay sang bên cạnh, trống không.
Trái tim nàng nặng trĩu, nàng hỏi vọng ra bên ngoài: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
Một lúc sau, Liên Kiều khoác áo đến, mang nến vào, mắt vẫn còn ngái ngủ nói: “Phu nhân, đã là giờ Sửu rồi.”
“Hầu gia vẫn chưa về sao?”
Liên Kiều hoang mang đáp: “Chưa thấy Hầu gia về.”
Tưởng Nhược Nam giật mình, hắn đã đi hai canh giờ rồi…
Nàng không khống chế được trái tim mình khiến nó đập điên cuồng, nàng hít sâu vài lần, ép mình phải bình tĩnh trở lại.
Không được nghĩ lung tung, không được nghĩ lung tung, có lẽ họ chỉ nói chuyện lâu mà thôi, sẽ không, hắn sẽ không làm chuyện ấy.
Hắn vừa đón nàng về, hắn không thể làm thứ chuyện ấy, hắn không phải loại người ấy…
Nàng tự nói với mình hết lần này tới lần khác, nhưng sự hoảng sợ trong lòng thì không hề suy giảm, một vài suy nghĩ vượt tầm kiểm soát chiếm lĩnh tâm trí nàng.
Nàng không thể điều khiển được bản thân nữa, nàng xuống giường, mặc quần áo, nói với Liên Kiều, “Liên Kiều, chúng ta tới Nghênh Hương viện.”
Ánh nến trong tay Liên Kiều soi sáng khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Tưởng Nhược Nam, Liên Kiều bất giác rùng mình, trong lòng cũng thấy sợ hãi.
“Vâng… Phu nhân.”
Liên Kiều cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, Tưởng Nhược Nam theo sau, vội vội vàng vàng, nàng quên cả áo khoác.
Lúc này gió lạnh quất từng đợt lên người, lên mặt nàng, giống như những nhát dao, nhưng nàng chẳng có cảm giác gì.
Hai mắt nàng nhìn thẳng phía trước, thầm lặp đi lặp lại một câu.
Sẽ không, sẽ không, hắn không phải loại người ấy…
Không lâu sau, họ đã tới Nghênh Hương viện.
Liên Kiều quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, Tưởng Nhược Nam khẽ nói: “Liên Kiều, gõ cửa…” Giọng nói nàng run lên.
Liên Kiều cũng căng thẳng, thò tay gõ vào cửa hai lần, nhưng cửa viện tử lại mở ra khi tay Liên Kiều vừa chạm vào, két két lên mấy tiếng nặng nề…
Tưởng Nhược Nam bước lên trước một bước, Liên Kiều đột nhiên túm chặt cổ tay nàng.
“Phu nhân, chúng ta về thôi…”
Tưởng Nhược Nam nhìn Liên Kiều, mắt nàng mở rất to, khẽ khàng nhưng dứt khoát giằng khỏi tay a hoàn, quay người đi vào khoảng không tối đen như mực bên trong cánh cửa.
Liên Kiều vội vàng đi theo.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi hương của hoa lan, Tưởng Nhược Nam xông thẳng tới tiền viện, đứng trước chính phòng.
Tưởng Nhược Nam dừng bước, nhìn ánh đèn vàng vọt hắt ra từ phía cửa sổ.
Gió Bắc thổi vù vù, giống như tiếng quỷ khóc, kèm theo đó là tiếng tuyết rơi xào xạc.
Toàn thân Tưởng Nhược Nam lạnh cứng.
Nàng nhìn cánh cửa chính phòng mà ngẩn ngơ.
Liên Kiều nhìn bộ dạng nàng, bèn đi tới cầm tay nàng, gần như khóc đến nơi: “Phu nhân, chúng ta về đi, tay phu nhân lạnh lắm…”
Tưởng Nhược Nam không nói, đột nhiên nàng ưỡn thẳng sống lưng bước thêm bước nữa, tay chạm vào cánh cửa.
Tay vừa chạm vào đó đã mất hết sức lực, không ngừng không ngừng run rẩy.
“Phu nhân…”
Tưởng Nhược Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, đẩy mạnh một cái, “cạch” cửa bật mở, nhích ra hai bên tạo ra những tiếng cạch cạch liên tiếp.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Trên chiếc bàn tròn trong phòng, một bình rượu sứ trắng trên vẽ hoa văn, hai cái chén sứ cũng màu trắng, một cái còn đổ nghiêng.
Và trên chiếc giường đằng sau bàn tròn ấy…
Trên giường…
Tưởng Nhược Nam đứng ngẩn ra nhìn, đầu óc trống rỗng.
Liên Kiều vào theo, nhìn cảnh tượng trong phòng, “á” lên một tiếng.
Chỉ thấy trên giường, Hầu gia và Thanh Đại đang nằm song song.
Mái tóc dài đen láy của Thanh di nương vắt lên khuôn ngực trần của Hầu gia, còn cánh tay Thanh di nương đang vòng ôm cổ hắn, để lộ làn da trắng muốt, rõ ràng trên người nàng ta không một tấc vải che thân.
Hai người họ ngủ rất say, Hầu gia còn ngáy nhè nhẹ.
Liên Kiều không biết tại sao, nước mắt lại trào ra.
Nàng ta nhìn Tưởng Nhược Nam, thấy mắt nàng cứ nhìn chằm chằm lên giường, không chớp, sắc mặt càng ngày càng trắng, cơ thể khẽ run lên loạng choạng, dường như có thể ngất lịm bất kỳ lúc nào.
Liên Kiều cầm tay nàng, khóc nói: “Phu nhân, chúng ta quay về đi, nhé?”
Tưởng Nhược Nam từ từ quay đầu nhìn Liên Kiều, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, giống như đang nhìn a hoàn lại giống như chẳng nhìn gì, hoàn toàn không có tiêu cự.
Nàng lẩm bẩm: “Liên Kiều, ngươi khóc gì… thì ra đến ngươi cũng biết là ta sẽ đau lòng…”
Nước mắt Liên Kiều rơi lã chã, kéo Nhược Lan quay về: “Phu nhân, chúng ta về đi.”
Lúc này, trên giường bỗng phát ra tiếng động nhẹ, Liên Kiều quay đầu lại nhìn, thấy Thanh Đại không biết đã tỉnh từ khi nào, đang mở to đôi mắt đẹp kinh hoàng nhìn họ.
Liên Kiều nhìn thấy nàng ta, cảm thấy máu dồn lên cả đầu, a hoàn hét lớn một tiếng, rồi lao đến: “Hồ ly tinh chết tiệt, ta đánh chết ngươi.”
Liên Kiều túm lấy tóc Thanh Đại, giơ tay tát cho nàng ta mấy cái, Thanh Đại bắt đầu khóc rú lên.
Liên Kiều đánh Thanh Đại điên cuồng, chẳng bao lâu sau Thanh Đại bị đánh sưng vù mặt mũi, nàng ta khóc lóc bổ nhào lên người Cận Thiệu Khang, ngay sau đó, Cận Thiệu Khang đang ngủ say cũng đột nhiên tỉnh dậy.
Hắn mở mắt, nhìn thấy Thanh Đại đang ôm mình mà khóc lóc, rồi lại nhìn Liên Kiều tức giận phừng phừng bên cạnh, sau đấy quay đầu nhìn thấy Tưởng Nhược Nam đứng ngẩn cách đó không xa, ánh mắt hắn hoang mang.
Nhưng rất nhanh, mắt hắn khôi phục lại vẻ tinh anh, hắn nhớ lại chuyện đêm qua, rồi lại nhìn Thanh Đại và mình, mặt cắt không còn giọt máu.
Hắn lật chăn muốn đi về phía Tưởng Nhược Nam, nhưng ngay lập tức phát hiện trên người mình không tấc vải, hành động đó cũng khiến sắc mặt Tưởng Nhược Nam trắng thêm vài phần.
Hắn co mình lại trong chăn, quay đầu nhìn Thanh Đại đang khóc lóc đau khổ, tức giận hét lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Đại sợ tới mức co rúm cả người, một tay kéo chăn che cơ thể, nhưng không cẩn thận để lộ những vết tím nơi ngực.
Tưởng Nhược Nam nhìn vết tím ấy, khẽ cười, nhìn thì là cười nhưng có cảm giác nàng đang khóc.
Cận Thiệu Khang sau khi nhìn thấy khuôn mặt liền sầm xuống, sự kinh hãi và tức giận trên mặt hoàn toàn biến mất.
“Hầu gia… ngài quên rồi sao?” Thanh Đại vừa khóc vừa nói: “Tối qua ngài uống say…”.