“Cử động thì chết.”
Với lời cảnh báo đó, Kim Tae Hoon từ từ cởi chiếc tạp dề vinyl của mình.
Tách tách. Âm thanh từng giọt máu xanh nhỏ ra từ chiếc tạp dề đang nằm dưới đất khiến nó trông đáng sợ hơn bao giờ hết.
“Đại ca.”
Bang Hyun Wook xuất hiện sau khi Kim Tae Hoon đã bỏ tạp dề xuống sàn.
Khi cậu xuất hiện, không khí hỗn loạn xung quanh bỗng trở nên im lặng.
Sự im lặng này... khác hoàn toàn khác so với khi bầu không không khí đã trở nên ảm đạm trước đó.
Đó là một cảm giác áp lực từ trước đến nay không gì sánh bằng.
GgorGgak!
Như một cuộc hẹn với tử thần, âm thanh nước bọt chảy ngược xuống cổ họng có thể nghe thấy! Bằng chứng chính là tiếng của một ai đó đang bị đánh đập.
‘Thằng khốn đó thật sự là một con quái vật……”
Ngay cả bốn tên côn đồ cũng không thoát khỏi cảm giác áp lực.
Khi Kim Tae Hoon xuất hiện, bọn chúng bám sát vào nhau hơn nhưng đồng thời, cả bốn tên cũng nhớ ra một điều.
‘Mình phải làm gì đây?’
‘Nếu là ai khác khác ngoài kẻ đó thì chúng ta đã có thể đập lão già đấy ra bã.’
Lúc mọi người còn đang chật vật với con Orc ở tầng hầm thứ hai, Kim Tae Hoon đã xuất hiện cùng một chiếc rìu và bổ đầu nó.
Động tác của anh rất nhanh và chính xác. Trong cuộc chiến với con Orc, Kim Tae Hoon đã toác một phần đầu của nó ra, sau đó phun sơn đen vào mắt con quái vật. Khi con Orc đang loay hoay dụi mắt, Kim Tae Hoon rưới xăng vào cái đầu đang hở ra đấy rồi châm lửa thiêu cháy nó.
Có một điều mà bốn người họ biết chắc chắn.
Nếu cứ đứng ở đây đợi cho thời gian trôi qua, chẳng có điều gì tốt đẹp sẽ xảy đến với họ cả.
‘Mình phải làm gì đây?’
‘Liệu mình có nên cầu xin sự tha thứ?’
‘Chết tiệt, không phải mình chỉ cần đánh bại hắn thôi sao?’
Cứ như thế ba gã côn đồ rơi vào sự bối rối.
“Giết tao à? Thử xem! Thử và giết tao xem thằng chó đẻ!!”
Không như những tên côn đồ yếu đuối khác, một kẻ có thân hình lực lưỡng là người duy nhất nhe răng chống lại Kim Tae Hoon.
Vì thế, Kim Tae Hoon không hề nhân nhượng
“Kuk, kuk kuk!”
Bằng Thần lực, Kim Tae Hoon chộp lấy cổ họng tên côn đồ.
Kim Tae Hoon nhấc bổng gã lên trong trạng thái đó.
Các giá trị, khái niệm của thế giới và tư duy hợp lý đều không thể giải thích được điều này.
”Uehuk!”
“C, cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy vậy!”
“M, ma?”
Tên côn đồ to con trở thanh vật hiến tế cho ba kẻ còn lại, và việc ấy khiến chúng run rẩy, thu mình lại trong sợ hãi.
Kim Tae Hoon nâng gã đàn ông lên cao 3m trước khi thả hắn xuống đất.
Koong!
Một âm thanh ầm ĩ vang lên khi cơ thể hắn chạm vào sàn nhà.
Một cảm giác kinh hoàng khác tràn ngập căn phòng. Sự khiếp sợ và kinh hãi lan rộng, nghiền nát bất kỳ nỗi hy vọng nào trước đó.
Mọi người quan sát gương mặt của Kim Tae Hoon, người đang mang vẻ trầm ngâm, trong khi anh nhìn vào ba tên côn đồ còn lại và nói.
“Kể từ giờ, bốn người tụi bây không còn tiếng nói nữa. Nếu muốn phàn nàn gì, hãy trình bày ngay tại đây.”
Miệng nín chặt, họ chỉ biết gật đầu.
Kim Tae Hoon không còn ý định gì với bốn tên côn đồ nữa.
Sau khi chắc chắn rằng Park Jae Un và gia đình đã an toàn, anh quay lại nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cánh tay trái.
Xác nhận xong thời gian, anh nói với giọng thấp.
“Bây giờ là 22:33. Mặc dù hơi muộn, nhưng tôi xin được giải thích tình hình hiện tại của chúng ta.”
“Hiện tại chúng ta đang ở căn hầm tầng hai của trung tâm mua sắm. Máy phát điện khẩn cấp vẫn hoạt động bình thường, nhưng giao tiếp qua radio và điện thoại di động thì không thể. Việc liên lạc với đội cứu hộ hoặc những người sống sót khác vẫn chưa thấy tiến triển gì.”
Nói xong điều cần thiết, Kim Tea Hoon nhấp một ngụm cà phê.
Anh không thể nào không quý trọng thứ đồ uống này.
Thưởng thức xong ly cà phê, Kim Tae Hoon mở miệng nói, chấm dứt bầu không khí yên lăng.
“Theo quan điểm của tôi, tình hình hiện tại của ta khá tệ. Nơi này không an toàn như mọi người nghĩ đâu.”
Nghe những gì anh nói, một số người bắt đầu nghi ngờ.
‘Nơi này nguy hiểm?’
‘Nơi này không an toàn?’
Đã bảy tiếng trôi qua từ khi bọn quái vật tấn công.
Sự căng thẳng của trận chiến đã phai mờ từ lâu, và tất cả những thứ còn sót lại chẳng là gì ngoài hậu quả.
Tất nhiên, những người sống sót không muốn làm gì cả.
Họ đơn giản chỉ muốn chờ đợi cho đến khi quân đội hoặc các tổ chức cứu hộ tới.
Và theo lẽ thường, tầng hầm thứ hai của trung tâm mua sắm an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác.
Đối với một người, cửa sập chữa cháy khiến việc đột nhập trở nên bất khả thi, và hơn nữa, lương thực thì bao la. Có đủ thức ăn và nước uống cho những người sống sót trụ được tận nửa năm.
Mặc dù sẽ xuất hiện vài vấn đề liên quan đến vệ sinh và chất thải của con người, nhưng trong một thế giới mà nước sinh hoạt được sử dụng rộng rãi ở mọi nơi, thì việc đó sẽ không phải là điều gì quá to tát.
Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng nơi này rất an toàn, còn Kim Tae Hoon lại nghĩ khác.
“Dù đã hơn sáu tiếng kể từ khi sự việc xảy ra, nhưng không một thành viên nào từ đội giải cứu được phái tới.”
Nghe được lời giải thích, một vài người vẫn còn mang nỗi ngờ vực.
“Trong trường hợp nền móng xã hội sụp đổ, những người sống sót chúng ta cần phải tìm kiếm cái ăn trước đã. Nếu tuyến đường đến đây an toàn, thì sẽ có ai đó tự tìm tới. Không nhất thiết phải là đội cứu hộ. Cho dù là vì một hộp ramen hay chiếc iPad mới, vẫn sẽ có người tới.”
Nghe được những lời của Kim Tae Hoon, ba tên côn đồ nín chặt miệng và run rẩy.
Kim Tae Hoon nhâm nhi lại vị cà phê còn đọng trên lưỡi.
Một lần nữa, anh dừng lại nghỉ ngơi giữa lúc nói chuyện. Đám đông bắt đầu tuyệt vọng vì bản thân họ không biết phải làm gì trong khoảng thời gian chờ đợi cứu hộ đó.
‘Người đàn ông ấy nói đúng. Nếu có đội cứu hộ thì họ đã tìm đường tới đây lâu rồi.’
‘Phải, hợp lý đấy…... nếu tuyến đường dẫn tới đây an toàn, ai đó đã đến rồi. Well nếu không ai tới, có lẽ nên làm vài ly rượu thôi.’
Mọi người bắt đầu nhận ra rằng Kim Tae Hoon nói không sai.
Sự căng thẳng lan khắp căn phòng.
Nhận thấy điều đó, Kim Tae Hoon nuốt hết ngụm cà phê trong miệng.
“Hơn nữa, tình huống hiện tại mà chúng ta phải đối mặt hoàn toàn khác so với những gì mọi người đã từng trải nghiệm.”
Kim Tae Hoon chìa tay phải ra cho đám đông xem.
Họ nhìn thấy một hình xăm mặt trời sáng rực trên bàn tay anh.
“Đi kèm với sự xuất hiện của lũ quái vật, mội vài người sẽ nhận được những biểu tượng nào đấy trên tay phải của mình.”
Theo phản xạ, một số người nhìn vào bàn tay họ để xác nhận điều ấy.
Một người trong số đó cuối cùng cũng mở miệng.
“Thứ gì thế này?”
Người đầu tiên lên tiếng là cô gái với vẻ mặt tàn nhang đã đứng ra bảo vệ Park Jae Un.
Cô là người có hình xăm ở mu bàn tay.
“Tôi gọi nó là dấu ấn của sự thức tỉnh.”
“Sự thức tỉnh?”
“Tôi không nghĩ còn từ ngữ nào khác hợp lý hơn để đặt tên cho nó. Điều này khá rõ ràng, những người mang hình xăm sẽ nhận được các loại năng lực huyền bí.”
Kim Tae Hoon không ngại cho họ xem năng lực của anh một lần nữa.
Anh đơn giản không cần thiết phải làm thế.
Những lời của anh là quá đủ để giải thích. Mọi người xung quanh vẫn có thể nhận thấy hiện trạng của tên côn đồ Kim Tae Hoon đã đánh bại.
“Để giải mã hình xăm trên bàn tay, các bạn có thể chụp ảnh nó bằng điện thoại. Khi đấy, những ký tự mờ ảo sẽ hiện ra tượng cho việc giải mã được thông tin. Nó giống với một cửa sổ trạng thái trong các trò chơi điện tử.”
Kim Tae Hoon tiếp tục.
“Tổng cộng có ba mục, và việc tăng cường những năng lực đó khá đơn giản. Sau khi giết một con quái vật, hãy moi tim nó và mổ ra. Các bạn sẽ tìm được một viên đá nào đấy. Sau khi đã lấy viên đá, bạn có thể tăng cường năng lực của mình bằng cách ăn nó.”
Nói xong, Kim Tae Hoon đưa tay ra.
Sau khi chờ đợi một lúc, Bang Hyun Wook lấy từ trong túi một viên hồng ngọc to cỡ ngón tay cái, cậu đặt nó lên lòng bàn tay anh rồi trưng ra cho mọi người.
Kim Tae Hoon cho viên đá vào miệng.
Ực!
Anh không ngần ngại nuốt nó.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cổ họng Kim Tae Hoon.
“Với đó, tôi đã nâng cấp năng lực của mình.”
Những người chứng kiến đứng ngây mặt ra sau khi đã nghe thấy điều Kim Tae Hoon nói và làm. Nó không phải một cậu chuyện thực tế cho lắm.
Tuy nhiên, Kim Tae Hoon chẳng hề quan tâm và tiếp tục giải thích.
“Để tham khảo, các bạn có thể nhìn thấy thông tin của viên đá bằng cách dùng điện thoại chụp hình nó.”
Kim Tae Hoon móc điện thoại ra và cho mọi người xem bức ảnh của viên ngọc anh đã chụp từ trước.
[Orc’s Crystal]
- Tăng nhẹ điểm sức mạnh một khi ăn vào.
Chỉ thế thôi.
“Đó là thông tin duy nhất mà tôi thu thập được cho tới nay.”
Kim Tae Hoon đã trữ toàn bộ xác chết quái vật tại quầy thịt của cửa hàng.
“Đây là tất cả thông tin mà bọn tôi có sau khi mổ xẻ bọn quái vật.”
Để lấy được thông tin đó không dễ dàng gì.
Đồ sát nhiều quái vật là chuyện không hề dễ dàng và chắc chắn mổ xẻ tất cả chúng ra lại còn khó hơn.
Nếu người bình thường dành ra một ngày làm việc với xác quái vật, họ vẫn không thể nào mổ xẻ nó đúng cách được.
Đó là thông tin rất có giá trị, thông tin mà chỉ Kim Tae Hoon và Bang Hyun Wook biết.
Nhưng thông tin quý giá đó, Kim Tae Hoon vừa nói với mọi người.
Dù rất biết ơn vì thông tin anh đã chia sẻ với những người có mặt, nhưng họ vẫn còn đâu đó nỗi nghi ngờ về lời nói của Kim Tae Hoon.
“Tại sao anh lại nói cho chúng tôi biết những điều này?”
Một mặt, họ nên biết ơn vì những thông tin quý giá đó, nhưng mặc khác, anh ta không có lý do gì để phải nói cho mọi người cả.
Phải chăng Kim Tae Hoon là người có tinh thần hy sinh cao cả đến thế?
Mặc dù mọi người ở đây chẳng ai quen biết Kim Tae Hoon quá một ngày, nhưng họ đều có thể nói rằng anh không phải loại chịu hy sinh bản thân vì kẻ khác. Kim Tae Hoon chỉ là không giống như kiểu người đấy.
Trên thực tế, họ đã đúng.
Kim Tae Hoon không thể hiện sự hào phóng của mình bằng cách cho mọi người thông tin.
“Thế giới đã thay đổi. Quái vật bằng cách nào đó đã xuất hiện và chúng luôn sẵn sàng chống lại chúng ta. Những gì xảy hôm nay chỉ một trong nhiều lần khác.”
Kim Tae Hoon đã nhận ra sự thật tàn nhẫn trước bất cứ ai.
“Để sống sót qua sự thay đổi kỳ lạ này chúng ta phải ích kỷ, nhưng không quá lố, mà nên làm cho thật hợp lý.”
Nhân loại nên chiến đấu chống lại quái vật.
Trong tình huống này, độc chiếm những thông tin cơ bản như thế hoàn toàn vô ích.
Càng nhiều người sống sót, Kim Tae Hoon sẽ càng có lợi.
Ngày nay, rất nhiều đàn ông có kinh nghiệm về quân sự. [note18264] Sẽ không hiệu quả lắm nếu đưa họ chiếc rìu hay một con dao bếp. Nhưng nếu đặt vào tay họ khẩu súng, thì đó sẽ là một câu chuyện khác.
“Bên cạch đó, tôi đã nhận được khoản thanh toán cho thông tin này. Chúng tôi đã ăn hết những viên đá rơi ra từ lũ quái vật.”
Hơn nữa, Kim Tae Hoon đã giấu nhẹm thông tin này được một thời gian.
Kim Tae Hoon cùng Bang Hyun Wook đã thu thập đá từ tim quái vật ra. Xét theo đó, những viên đá này là vô giá.
Một hình thức cho và nhận.
“Có ai phàn nàn gì không?”
Kim Tae Hoon sẽ đền bù bất cứ thứ gì có thể.
“Vậy tôi sẽ xem như im lặng là không.”
Những nhóm xung quanh bắt đầu hiểu ra ý nghĩa trong lời nói ‘ích kỷ hợp lý’ của anh.
“Ngoài ra, cuối cùng, mặc dù chưa có chứng cứ để xác nhận, nhưng tôi nghĩ quái vật có thể xuất hiện mà không gặp phải hạn chế về không gian nào. Cứ như thể bọn chúng từ trên trời rơi xuống vậy. Lý do tôi đưa ra giả thuyết này là bởi…..”
Kim Tae Hoon ngừng nói.
Ánh mắt anh thay đổi.
Mọi người mở to mắt nhìn Kim Tae Hoon, trong lúc đó, anh nhấp một ngụm từ lon cà phê của mình.
Ggur ggek ggur ggek!
Sau khi thưởng thức xong caffeine, Kim Tae Hoon hét to.
“CHẠY ĐI”
Ggwang!
Các cửa sập chữa cháy chắn giữa tầng một và tầng hai bật tung ra như bị nổ.
Kaaaaaaaa!
Từ phía bên kia cửa sập vang lên một tiếng gầm dữ dội không biết đến từ đâu.
Chủ nhân của tiếng gầm sớm lộ diện.
“Ôi Chúa ơi…”
Thứ xuất hiện là một con Orc khổng lồ màu đen cao 2m.