Tầng hai của siêu thị, nơi trận chiến đầy máu lửa vừa kết thúc, trở nên khá tĩnh lặng. Sự căng thẳng vừa được giải tỏa, thì cơn mệt mỏi ập đến, kéo theo đó là những giấc ngủ say. Một vài người thiếp đi trong vô thức, số khác thì quá mệt mỏi đến nỗi không thể ngủ được, nên họ chọn cách tự chuốc say chính mình.
Vào lúc cái siêu thị rộng lớn này tràn ngập âm thanh của những con người đang ngủ say, Kim Tae-hoon nhâm nhi tách cà phê và hoàn toàn tỉnh táo. Mùi vị của nó thật sự rất tuyệt. Anh thở ra chậm rãi bằng mũi sau khi nhấp một ngụm cà phê ấm, khác hoàn toàn với những người tìm đến cà phê chỉ vì caffeine. Đây là sở thích duy nhất của anh.
Anh luôn uống cà phê trước và sau một cuộc chiến. Lúc chuẩn bị chiến đấu hay khi lập ra kế hoạch tác chiến, anh vẫn uống cà phê. Điều đó không khác gì bây giờ cả.
‘Tám người, cả còn sống lẫn đã chết, đều mang những dấu ấn tương tự cái trên tay mình.’ Anh đã lập tức đi tìm những người có dấu ấn giống như mình sau khi thấy nó xuất hiện trên bàn tay. Anh nhìn lướt qua bàn tay mỗi người để kiểm tra.
Bao gồm cả anh, có tổng cộng chín người: năm đàn ông và bốn phụ nữ, chúng không xuất hiện trên trẻ em và người già. Dĩ nhiên, vẫn còn nhiều thứ không thể chắc chắn, vì sẽ có một vài trường hợp ngoại lệ.
‘Một vài trong số họ, không phải tất cả, tính luôn dấu ấn trên tay Bang Hyun-wook và mình có nhiều điểm tương đồng, nhưng không giống nhau hoàn toàn.’ Dấu ấn này dường như là độc nhất ở mỗi người, kiểu như vân tay.
‘Nếu giống như vân tay, thì nó sẽ là một dấu ấn riêng đại diện cho mỗi cá nhân… Nhưng tại sao chúng chỉ xảy ra với một số người, mà không phải là tất cả? Hay nó là một dấu hiệu của điềm gở? Vậy việc này sẽ mang đến điều tích cực hay tiêu cực?’
Bang là người giải đáp những nỗi lo lắng của Kim. Lúc này, khi sự lạnh lẽo ập đến cơ thể, cậu thu mình trong chiếc áo bóng chày, tiếp cận Kim một cách cẩn thận, xoa hai lòng bàn tay vào nhau, và bắt chuyện, “Đại ca, em có một bức ảnh muốn anh xem!”
“Cái gì?”
“Đây là những chỉ số, những chỉ số của chúng ta!” Bang đưa Kim bức ảnh được chụp bởi lăng kính từ chiếc smartphone của mình. Tấm hình được chụp lưu lại một phần bàn tay của Bang, nằm trên đó là những ký tự mờ nhạt mà anh chưa từng thấy trước đây.
[Năng lực cơ bản]
- Sức mạnh: 16
- Sinh lực: 13
[Năng lực đặc biệt]
- Khí lực: D
- Phòng thủ: F
[Năng lực đạt được]
- Không có
Khi nhìn thấy chúng, Kim chẳng nói gì cả.
Snap! Anh chụp bàn tay của mình với chiếc máy ảnh, và ngay lập tức kiểm tra bức hình.
[Năng lực cơ bản]
- Sức mạnh: 19
- Sinh lực: 21
[Năng lực đặc biệt]
- Khí lực: F
- Ma lực: F
- Thần lực: A [note17552]
- Phòng thủ: F
- Kháng phép: F
[Năng lực đạt được]
- Không có
Bang, sau khi trông thấy năng lực của Kim, tỏ ra rất ngạc nhiên. “Đại ca, anh là một nhà ngoại cảm à? Sức mạnh của anh nằm ở một cấp bậc thật khác biệt. A là bậc cao nhất, phải chứ?”
Tuy nhiên, Kim không đáp lại. Anh lập tức chìm vào dòng suy nghĩ của mình với ngụm cà phê còn trong miệng, chậm rãi thưởng thức hương thơm của nó.
‘Nó trông như một hệ thống trò chơi.’ Không quá khó để hiểu. Đó là một hệ thống về các năng lực mà mọi người có thể bắt gặp trong các trò chơi. “Sức mạnh” và “Sinh lực” nghĩa là gì thì ai cũng biết rồi.
Những gì mà anh quan tâm tới là Khí lực và Thần lực, hai năng lực được xếp vào mục đặc biệt.
‘Liệu Khí lực ở đây giống như là “chi” trong các tiểu thuyết võ thuật?’ [note17553] Trong trường hợp này, Khí lực có lẽ tương tự như “chi” trong các tiểu thuyết võ thuật.
Ma lực thì không có gì khác biệt. Nó là năng lượng cần thiết để sử dụng ma thuật, hay thứ gì đó tương tự.
Thần lực là thứ dễ hiểu nhất. Một dạng năng lực ngoại cảm dễ dàng nhận biết nhất trong các tiểu thuyết, phim ảnh, hay truyện tranh.
‘Tôi thật sự sở hữu Thần lực sao?’
Giờ khi đã có một thứ năng lực đang được hiển thị trên tay mình, anh đã có thể làm rõ một vài điều.
‘Không thể nào là sự thật được…’ Anh hoàn toàn không thể nào sở hữu Thần lực được.
‘Mình chưa bao giờ có được Thần lực ở A rank cả. Mình thậm chí còn không thể đoán được nó là gì, hay nó mạnh như thế nào. Đương nhiên, đây là một năng lực mới.’
‘Thế giới đã thay đổi, và cả mình cũng vậy.’
Thế giới thay đổi, quái vật xuất hiện, và cùng lúc đó, con người đã tìm ra cách để chiến đấu chống lại chúng.
Tóm lại, dấu ấn nằm trên tay anh chính là minh chứng cho những người đã tiến hóa nhằm thích ứng với kỷ nguyên quái vật.
‘Một Người thức tỉnh…’ Là dấu ấn của một Người thức tỉnh!
Không hề sai khi thốt ra những lời nghe có vẻ nực cười và vô lý ở thời điểm này. Nhưng ngay khi những con quái vật xuất hiện, những lí luận thông thường và cả các học thuyết tâm linh đều hoàn toàn bị bác bỏ. Chính bởi thế, anh đã gạt bỏ đi cái hiện thực cũ kỹ lúc trước. Anh ngó lơ giá trị của việc phải sống ‘thực tế’. Thứ quan trọng bây giờ là liệu những năng lực đó có thật hay không.
Và…
“Bang Hyun-wook, cậu đã sử dụng Khí lực bao giờ chưa?”
Nếu là thật, vậy làm cách nào để sử dụng nó?
“Em… có lẽ đã sử dụng nó.” Và Bang biết cách sử dụng nguồn Năng lượng bí ẩn này.
“Đợi một chút.” Sau khi đáp lại, Bang chạy đi đâu đó rồi quay lại với hai trái táo trên tay. Cậu ném một về phía Kim và nắm chặt trái còn lại trong tay.
Frack! Bang cắt nó làm hai! Không tệ, Kim thầm nghĩ. Bang, người vừa thể hiện khả năng cắt trái trái cây của mình, nhìn vào Kim sau khi làm rơi một miếng táo trên sàn. Kim ném trái táo mà anh nhận được. Bang bắt nó trong không trung với tay phải của anh như một tuyển thủ bóng chày và giữ chặt trong lòng bàn tay như trái táo lúc trước.
Smash! Bàn tay của Bang nghiền nát trái táo dễ dàng như làm với một cục giấy vụn.
Ánh mắt của Kim đã thay đổi.
“Em đã từng nghĩ nó chỉ là ảo giác, nhưng có một dấu ấn rất rõ trên tay cầm của cây gậy bóng chày, em cảm nhận được nó. Không phải ảo giác, nó dường như là năng lực của một anh hùng thực thụ.”
“Nó thuộc loại sức mạnh nào?”
“Ý em là, kiểu như có cái gì đó cứ quằn quại trong bụng ấy.”
Kim cẩn thận nhìn vào bụng mình.
‘Có thứ gì đó ở bên trong… Mình chắc là như thế.’ Anh cảm nhận được thứ gì đó đang hiện diện bên trong, hệt như Bang nói.
“Nó giống như một con lươn vậy.”
Tuy nhiên, khác với miêu tả của Bang, sức mạnh nhằm bên trong bụng Kim lớn bằng con cá chạch thay vì một con lươn.
‘Có lẽ nó là sự chênh lệch về cấp bậc của năng lực…’ Khí lực của Bang thuộc rank D, còn của Kim chỉ là rank F. Đương nhiên sẽ có sự khác biệt!
Vào lúc đó, Kim liếc mắt nhìn vào trái táo bị Bang chẻ đôi cách đây ít lâu.
Thần lực.
Có lẽ phần lớn mọi người đã trải qua điều này vào thời niên thiếu khi còn đi học: dành nhiều thời gian để nhìn chằm chằm vào thứ gì đó với suy nghĩ rằng mình có thể di chuyển nó nhờ một loại Thần lực nào đấy.
Nhưng hiện tại, Kim đang thực hiện hành động rất đáng xấu hổ đó ngay cả khi anh đã ở độ tuổi thanh niên. Anh nhìn vào quả táo và nghĩ về việc di chuyển nó. Anh cố làm cho quả táo nhúc nhích và nghiền nát nó.
Smash! Quả táo vỡ vụn như một miếng giấy nát. Nó bị nghiền cho đến khi kích thước chả khác gì một quả bóng bàn. Đôi mắt anh sáng lên. Trong suốt mười năm qua, anh chưa bao giờ ngạc nhiên như thế này.
“Huh!” Thật tuyệt vời và bất ngờ. Tim anh như đập nhanh hơn bao giờ hết trước hiện tượng vô lý này.
‘Chỉ bằng suy nghĩ, mình đã nắm được quả táo và với ý định bóp nát nó, thứ này đã bị nghiền thành kích thước của một quả bóng bàn. Sức mạnh này… thật nguy hiểm.’
Anh không hề say rượu. Anh đã học được rằng khi say sỉn, con người ta không thể suy nghĩ thấu đáo.
Anh cảm thấy khó chịu khi phải bỏ qua niềm vui sướng của mình để tập trung vào thứ quan trọng hơn ‘Điều quan trọng bây giờ là… tìm ra cách để cải thiện chỉ số và cấp bậc năng lực của mình.’
Điểm quan trọng nhất bây giờ là gì?
‘Nó như một trò chơi vậy…’ Theo một cách hiểu nào đó, anh coi tình hình hiện tại giống như một trò chơi.
Nếu nó là trò chơi thật thì sao?
Nhiều giả thuyết xuất hiện trong đầu anh. Anh ngay lập tức tìm ra cách để chứng minh chúng. ‘Một trong những đặc điểm tiêu biểu nhất của các trò chơi, là khi mình đánh bại quái vật thì sẽ nhận được điểm kinh nghiệm và các vật phẩm có giá trị.’
Tâm trí anh xuất hiện hình ảnh những cỗ xác chết của lũ quái vật. Anh đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
“Bang Hyun-wook.”
“Vâng.”
“Nhặt xác lũ quái vật lên và theo tôi.”
“Vâng?”
Bang chớp đôi mắt nai của cậu trước một yêu cầu hết sức bất ngờ. ‘Anh muốn em vác theo xác của con quái vật sao? Tại sao em phải làm cái việc khó khăn, đầy phiền phức, máu me đó chứ?’
Nhưng sự bối rối của cậu sớm kết thúc. Kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, cậu chưa từng có ý định thắc mắc về những yêu cầu của Kim. Ít nhất tại đây, cậu không hề mảy may nghi ngờ chúng.
“Well, không phải nó rất nặng sao? Em phải khiêng chúng lên bằng cách nào đây trời?” Đó là điều duy nhất mà cậu lo lắng. Nhưng ngoài đó, cậu cũng cần phải biết độ khó khi thực hiện những mệnh lệnh mà Kim giao phó.
“Đặt chúng vào xe chở hàng.”
“Ah! Em cần mang chúng tới đâu?”
Kim quay đầu nhìn xung quanh trước khi trả lời câu hỏi. Những gì anh sắp làm bây giờ là thứ không thể nào cho bất cứ ai thấy được. Nhưng nó yêu cầu những dụng cụ đặc biệt. May mắn thay, chúng nằm ở tầng hai của trung tâm mua sắm. Mắt anh dừng lại ngay tại đó.
“Quầy thực phẩm.”
“Vâng?”
“Đem chúng đến quầy thực phẩm.”
“Xác của con quái vật đến quầy thực phẩm… Huck!”
Bang nhận ra ý định của Kim, và sắc mặt cậu trở nên tái nhạt.